"Phu...... A không, Hàn tiểu thư, cái này hình như không thích hợp a?"
“Không thích hợp? Vậy thì tốt, giao dịch giữa chúng ta kết thúc, anh hiện tại có thể ra ngoài quẹo phải.”
"Đừng... tôi cởi!"
Dưới yêu cầu của Hàn Lộ, Vương Thanh cởi một kiện, hai kiện, ba kiện...
Cuối cùng chỉ còn lại phần cuối (sịp).
Hàn Lộ nhìn thấy dáng người mạnh mẽ mà cân xứng của Vương Thanh, nhất thời hô hấp dồn dập vài phần, nàng không dám nhìn nhiều, vội vàng thu hồi ánh mắt, cầm lấy quần áo Vương Thanh cởi ra, bắt đầu kiểm tra từng bộ từng bộ.
Thấy một màn như vậy, Vương Thanh trong nháy mắt phản ứng lại.
Nữ nhân này để cho hắn cởi quần áo, không phải ham muốn sắc đẹp của hắn, cũng không phải thèm muốn thân thể của hắn, mà là đang kiểm tra hắn có mang theo thiết bị nghe trộm gì hay không.
Chết tiệt.
Cái này cũng quá mức cẩn thận đi.
Nhìn Hàn Lộ đang cẩn thận kiểm tra, Vương Thanh cảm thấy đối phương có chút cẩn thận quá độ.
Bất quá nghĩ lại một chút.
Giao dịch gien tiến hóa thứ đồ vật bậc này, dù cẩn thận thế nào cũng không quá đáng.
Bởi vì một khi bị bắt, hậu quả rất nghiêm trọng.
Hắn là người mua còn không sao cả, nhiều lắm phạt một khoản tiền.
Xui chỉ ở người bán, vận khí tốt tý thì ngồi tù mục xương, ông bà không độ thì trực tiếp lên chiến trường làm pháo hôi.
Hơn nữa, nếu Vương Thanh đoán không sai, hàng hóa trong tay đối phương chắc chắn không có lai lịch sạch sẽ, nếu không cũng không cần phải cẩn thận như vậy, hẹn gặp ở nơi mở ám như thế này...
Vương Thanh đang suy nghĩ thì Hàn Lộ đã kiểm tra xong.
"Vương tiên sinh đừng trách, tôi là người có gia đình, không thể không cẩn thận một chút." Hàn Lộ mặt mang vẻ áy náy nói.
"Không sao." Vương Thanh lộ vẻ hiểu biết. Hắn bây giờ đang cần đến người khác, cho dù trong lòng khó chịu, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Ngay trước mặt Hàn Lộ, Vương Thanh lại mặc quần áo vào. Hai người ở chung một phòng, nếu không mặc quần áo vào, sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay.
"Không biết Vương tiên sinh muốn bao nhiêu hàng?" Hàn Lộ đi thẳng vào vấn đề, lời nói rất hàm hồ nhưng tất cả mọi người đều hiểu.
"Hai phần." Vương Thanh trả lời.
Thực ra, hắn cần bảy phần gien tiến hóa, nhưng... quá nghèo a. Trong tay hắn chỉ có hơn bốn vạn tiền mặt. Mà theo giá thị trường hiện tại, một phần gen Bì Bì quái ít nhất cũng phải hai vạn, hắn hiện chỉ đủ mua hai phần.
"Chỉ hai phần?" Hàn Lộ nhíu mày, trong mắt lộ vẻ thất vọng. Hai phần kiếm được bao nhiêu tiền? Hoàn toàn không đáng để cô mạo hiểm như vậy. Hàn Lộ lắc đầu, thở dài nói: "Vương tiên sinh, xem ra chúng ta..."
"Đợi đã." Vương Thanh ngắt lời Hàn Lộ, nói: "Vậy cô nói số đi."
"Ít nhất cũng là con số này." Hàn Lộ vươn hai tay ra.
Mười phần! Nhìn thấy đối phương mở ra mười ngón tay, Vương Thanh trong lòng cả kinh. Một là khiếp sợ trước sự gan dạ to lớn của đối phương. Hai là kinh ngạc thán phục đối phương trong tay thậm chí có nhiều như vậy hàng, cũng không biết là từ đâu tới.
"Mười phần là quá nhiều." Vương Thanh lắc đầu, mặt lộ vẻ khó xử.
Sau một phen cò kè mặc cả, Hàn Lộ hạ giá xuống còn tám phần, và một mực kiên quyết, nếu ít hơn con số này, giao dịch này sẽ không được thực hiện.
Thấy thái độ kiên quyết của đối phương, Vương Thanh biết đây đã là điểm chốt của đối phương.
"Được, tôi đồng ý."
Vương Thanh gật đầu đáp ứng, thấy Hàn Lộ có vẻ hoài nghi, bèn bổ sung một câu: "Trong vòng một tuần, tôi sẽ giao tiền và nhận hàng một lượt."
"Không được." Hàn Lộ vừa nghe liền lắc đầu nói: "Tôi không cho anh thời gian dài như vậy, trong vòng ba ngày anh phải cho tôi một tin chính xác, hơn nữa trước thứ năm tuần sau phải hoàn thành giao dịch này. Nếu quá hạn, chúng ta sẽ không liên lạc nữa."
"Được, một lời đã định."
Vương Thanh bước ra khỏi khách sạn, hít một hơi thật sâu không khí lạnh lẽo bên ngoài. Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười khổ.
Lúc nãy trong khách sạn, hắn đã đáp ứng một cách thoải mái. Nhưng vấn đề là, tiền từ đâu ra? Tám phần gien tiến hóa, đối phương chào giá mười lăm vạn, mà hắn chỉ có hơn bốn vạn, cũng chỉ trả được số lẻ. Nhưng nếu không đáp ứng, hắn lại không cam lòng. Có thể mua sắm một lượng lớn gien tiến hóa như vậy không phải lúc nào cũng có thể gặp được, một khi bỏ lỡ dịp này, sẽ không còn cơ hội nữa.
"Trong vòng ba ngày, nhất định phải kiếm được tiền!"
…
Sau khi về nhà, Vương Thanh kiểm điểm lại tổng tài sản cá nhân của mình, chỉ có hơn bốn vạn ba ngàn đồng. Còn thiếu gần mười vạn.
Hắn vào phòng ngủ của cha, lấy sổ tiết kiệm ra xem trong nhà còn bao nhiêu tiền. Lão cha một tháng chỉ có năm sáu ngàn đồng lương, để nuôi hắn ăn, mặc, đi học, số tiền này là lão cha ngày thường ăn mặc tiết kiệm mà có. Vốn trong sổ tiết kiệm còn có bảy tám vạn, nhưng bố đã dùng số tiền này mua hai lần thịt dị thú, tốn hơn năm vạn. Hiện tại chỉ còn chưa tới ba vạn."
Vương Thanh thở dài. Cho dù hắn không tiếc tham ô tiền trong nhà, cũng hoàn toàn không đủ. Chỉ có thể nghĩ cách khác.
Ngày hôm sau, Vương Thanh kết thúc một đêm đứng tấn, mở mắt ra, cả người tinh thần sảng khoái. Luyện công lại có tiến bộ. Sáu đại hạch tâm cơ quan, hắn đã có thể hoàn mỹ khống chế ba cái trong số đó. Lại có hai ba ngày thời gian, hắn có thể luyện môn Thung Công này tới cảnh giới Đại Thành."
"Trì sư phụ từng nói, môn Thung công này, người bình thường nhập môn phải mất nửa tháng, mà nếu muốn tu luyện tới cảnh giới đại thành, ít nhất phải ba tháng trở lên khổ tu mới được."
"Còn bản thân chỉ cần một đêm để nhập môn."
"Tu luyện đến đại thành chưa đầy một tuần!"
Nghĩ tới đây, Vương Thanh càng thêm bức thiết muốn lấy được tiền, từ Hàn Lộ trong tay mua được gien tiến hóa, giúp mình hoàn thành bảy lần lột xác còn lại. Ba lần lột xác đã biến thái như vậy. Nếu sau mười lần lột xác, tư chất tu hành của thân thể mình sẽ tăng lên đến trình độ yêu nghiệt cỡ nào!"
Ngày tiếp theo.
Vương Thanh nghĩ hết cách, tìm người vay tiền, xin vay tiền ở ngân hàng, thậm chí là cả những kẻ cho vay nặng lãi hắn đều thử qua...
Kết quả, đều thất bại.
Một trăm vạn không phải là một con số nhỏ, không ai muốn cho một học sinh trung học như hắn vay một khoản tiền lớn như vậy.
Ngoại trừ...
Vương Thanh lại nghĩ đến vị giáo vụ trưởng đầu trọc kia.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục móc túi trường học.
Vương Thanh thầm nghĩ với vẻ mặt tiếc nuối.
Hắn đã móc túi trường học hai lần liên tiếp.
Lần đầu tiên là ba vạn đồng cộng với một phần gien Bì Bì quái.
Lần thứ hai là năm vạn đồng.
Và lần này, hắn sẽ làm một cái thật lớn.
Tuy nhiên, làm thế nào để khiến trường học vui vẻ bỏ tiền ra, hắn vẫn cần suy nghĩ kỹ.
……
Thứ hai, trường Nhất Trung Tân Hải, bảy giờ bốn mươi lăm phút sáng.
Giáo vụ trưởng Nghiêm Đạt Phu, một năm nay, vẫn như thường lệ, đạp xe đạp, lảo đảo tiến vào sân trường.
Thùng thùng!
Nghiêm Đạt Phu đi vào văn phòng của mình, chưa kịp ngồi xuống, đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Là thằng nhóc đó!
Cảm nhận được đạo khí quen thuộc bên ngoài cửa, Nghiêm Đạt Phu theo thói quen sờ đỉnh đầu mình, trầm giọng nói: "Vào đi."
Cửa phòng làm việc được đẩy ra, Vương Thanh bước vào.
“Giáo vụ trưởng, chào buổi sáng.”
"Ân, buổi sáng tốt lành, Vương Thanh, sắp đến giờ học rồi, cậu không đi lớp mà chạy đến đây làm gì?"
"Giáo vụ trưởng, lần trước ngài không phải đã nói rồi sao, em có chuyện gì có thể trực tiếp đến cửa tìm ngài."
"Đúng là như vậy."
Nghe Vương Thanh nói vậy, Nghiêm Đạt Phu nhất thời nhớ ra, sau khi gật đầu, lại cẩn thận đánh giá Vương Thanh một chút, ánh mắt không khỏi sáng lên.
Quả là một chàng trai tốt!
Mới mấy ngày không gặp, không chỉ cơ thể càng thêm cường tráng, mà cả khí chất cũng trở nên cao ngạo và trầm ổn hơn.
Không hổ là thiên tài sánh vai với Lâm Thiên Hoa......
"Nói đi."
Nghiêm Đạt Phu dựa người về phía sau, ung dung nói: "Có khó khăn gì, cứ nói không sao. Ừ, trước mặt giáo vụ trưởng, tiểu tử cậu hình như cũng chưa bao giờ khách sáo."
"Ha ha, vậy em sẽ nói thẳng."
Vương Thanh bước lên trước, hai tay đặt lên bàn làm việc, nhìn chằm chằm giáo vụ trưởng gần trong gang tấc, gằn từng chữ nói:
"Em muốn tiền, muốn rất nhiều tiền!"