Để Ngươi Tiến Hóa, Ngươi Lại Hóa Thân Thành Thần Thú Kim Giáp?

Chương 7 - Khí Huyết Phá Mười

"Đóng cửa lại."

Vương Thanh đi qua, khóa trái cửa phòng làm việc theo yêu cầu của chủ nhiệm lớp.

Sau đó, đi tới trước bàn làm việc của chủ nhiệm lớp, đứng nghiêm.

Hà Sâm nhìn Vương Thanh, nhìn một lúc lâu, mới mở miệng nói: "Vương Thanh, chuyện của em, tôi đã biết."

Vương Thanh vừa định mở miệng, Hà Sâm đã khoát tay, nói: "Em không cần giải thích, chuyện đã đến nước này, truy cứu nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì. Em lập tức phải rời khỏi ban năm, thầy trò bao lâu, tôi chỉ hy vọng em về sau làm việc đừng nên nóng vội, mọi việc suy nghĩ nhiều một chút..."

"Học sinh nhớ kỹ." Vương Thanh cảm động trong lòng trước lời dạy bảo ân cần của chủ nhiệm lớp. Hà Sâm nhìn học sinh trước mặt mình thở dài, mở ngăn kéo bàn làm việc, lấy ra một phong bì giấy kraft dày màu vàng, cùng với một tờ giấy chứng nhận.

"Đây là do giáo vụ trưởng giao cho em." Hà Sâm chỉ vào phong bì giấy kraft và tờ giấy chứng nhận kia, giải thích: "Đây là trường học phát cho em giải thưởng danh dự học sinh ưu tú cùng với ba vạn nguyên học bổng..."

Tuyệt vời! Nếu không phải chủ nhiệm lớp đang ở ngay trước mặt, Vương Thanh hận không thể ngửa mặt lên trời cười to một tiếng. Giáo vụ trưởng có ý tứ. Nhanh như vậy đã đưa tới ba vạn đồng. Số tiền này, tương đương với nửa năm tiền lương của cha mình, đối với Vương Thanh mà nói, tuyệt đối là một khoản tiền lớn.

"Tiền và giấy chứng nhận để ở chỗ giáo viên trước, sau khi tan học em lại đến lấy."

"Vâng."

Hơn mười phút sau, Vương Thanh bước ra khỏi phòng làm việc của chủ nhiệm lớp, hưng phấn cũng nhiều, phiền não cũng nhiều. Giáo viên chủ nhiệm đã tiết lộ cho cậu một tin tức. Phía nhà trường đang khởi động một hạng mục tự kiểm tra nội bộ, mỗi một nhân viên giáo vụ, thậm chí bao gồm cả Giáo vụ trưởng, đều phải tiếp nhận điều tra...

Lúc đó, có thể sẽ có người tìm cậu hỏi chuyện, cậu muốn chuẩn bị tâm lý thật tốt. Ba vạn đồng đó, không dễ lấy đâu.

...

Một giờ chiều, bệnh viện trường.

100 học sinh lớp 10 hôm trước vừa mới tham gia xong nghi thức tiến hóa, lần nữa hội tụ một chỗ. Vương Thanh trà trộn trong đám người, đưa mắt nhìn xung quanh.

Trên đỉnh đầu của những người khác, đều là một màu duy nhất 【 XX, lần thứ hai tiến hóa, XX 】

Chỉ có Vương Thanh hắn vẫn dừng lại ở lần đầu tiến hóa. Cũng may chỉ có mình cậu có thể nhìn thấy những thông tin này, nếu không, thật xấu hổ...

"Số 001, Lâm Thiên Hoa."

Kiểm tra khí huyết, bắt đầu. Một gã thiếu niên cao gầy, tuấn tú, tóc đen, ngẩng đầu sải bước, đi vào phòng kiểm tra khí huyết. Không hổ là đệ nhất học bá.

Nhìn chăm chú vào bóng lưng Lâm Thiên Hoa, Vương Thanh yên lặng cảm thán một tiếng.

Lâm Thiên Hoa, năm ngoái lấy toàn thành phố thứ tám danh thành tích thi vào Tân Hải Nhất Trung, sau đó mỗi một lần khảo thí, đều ổn chiếm ngôi đầu, là hoàn toàn xứng đáng niên cấp đệ nhất nhân.

Vương Thanh chú ý tới, Lâm Thiên Hoa là số rất ít sau khi hoàn thành lần đầu tiến hóa, độ phù hợp còn bảo lưu ở 90% trở lên.

Bởi vậy có thể thấy được.

Lâm Thiên Hoa lần đầu tiến hóa, hẳn là phi thường hoàn mỹ.

Không đến ba phút, Lâm Thiên Hoa liền hoàn thành khí huyết kiểm tra đo lường, từ bên trong đi ra.

"Lâm Thiên Hoa, khí huyết của ngươi là bao nhiêu?"

Có người hỏi.

“17。”

Lâm Thiên Hoa ngắn ngủn một câu nói, dẫn phát mọi người một mảnh kinh hô.

Khí huyết trong cơ thể con người tăng trưởng rất chậm.

Khí huyết của một người trưởng thành bình thường, đại khái khoảng 10, rất ít người thiên phú dị bẩm có thể đạt tới 15, đây đã là cực hạn mà nhân loại bình thường có khả năng đạt tới.

Mà Lâm Thiên Hoa mới hoàn thành lần đầu tiến hóa ngày thứ ba, liền nhất cử đột phá cực hạn, khí huyết cao tới 17.

Chờ hắn vượt qua lột xác kỳ sau, khí huyết lại sẽ tăng trưởng đến trình độ khủng bố cỡ nào?

Trong tiếng hâm mộ của mọi người, Lâm Thiên Hoa phiêu nhiên rời đi.

Kiểm trắc vẫn tiếp tục.

Rất nhanh, xếp hạng thứ chín Dương Toàn Vũ, cũng hoàn thành kiểm tra đo lường.

Máu của hắn ta là 14,9.

Khoảng cách đột phá mốc 15 này, chỉ cách một bước.

Bốn giờ chiều.

Đợi gần ba giờ sau, rốt cục đến phiên xếp hạng cuối cùng Vương Thanh.

Hắn đi vào phòng kiểm tra đo lường, lọt vào mắt là một đài dụng cụ cực lớn, nhìn qua có chút giống là máy hạt nhân cộng hưởng từ, nhưng thể tích lại to gấp mấy lần.

Đây chính là máy đo khí huyết, kết tinh của các nhà khoa học trên toàn thế giới, nghiên cứu chế tạo hơn ba mươi năm mới nghiên cứu ra được.

Giá cả cực kỳ đắt đỏ.

Ngay cả những mẫu cấp thấp nhất cũng phải hơn hàng chục triệu.

Cả trường học cũng chỉ có một cái như vậy.

Tháng trước Vương Thanh từng đi tới nơi này đo qua một lần, cho nên cũng không xa lạ gì.

Hắn thuần thục cởi quần áo, nằm lên giường kiểm tra.

Tích tích tích!

Nương theo tiếng máy móc báo động, cả người hắn bị đưa vào khoang kiểm tra đo lường, đủ mọi màu sắc ánh sáng, đánh vào trên người hắn, bắt đầu quét...

Chỉ sau vài chục giây ngắn ngủi.

Kiểm tra đo lường kết thúc, Vương Thanh khí huyết số liệu, hiển thị ở một đầu khác máy tính trên màn hình.

“11.3”

Sau khi nhìn thấy số liệu khí huyết của mình, Vương Thanh rất bình tĩnh, trên mặt vừa không có kinh hỉ, cũng không có thất vọng.

Cùng với những học bá khác, thành tích của hắn hoàn toàn không đáng nhắc tới.

Tuy nhiên, so với tháng trước, tiến bộ rất lớn.

Tháng trước khí huyết của hắn là 9.8, bây giờ đã phá mười, tăng trưởng một hơi 1.5, tiến bộ không thể nói là không lớn.

Vương Thanh biết, đây đều là nhờ vào gen tiến hóa.

Khi con người hoàn thành lần đầu tiến hóa, sẽ phá vỡ xiềng xích của cơ thể, khí huyết có thể tăng trưởng vô hạn.

Đặc biệt là trong thời kỳ lột xác, khí huyết sẽ tăng trưởng rõ rệt nhất.

"Nếu không tiến hóa, con người sẽ bị khóa chặt tại chỗ, không bao giờ có thể tiến bộ."

Sau khi cảm thán một tiếng, Vương Thanh rời khỏi bệnh viện trường học, trở lại phòng học. Mặc dù sắp rời khỏi lớp năm, nhưng nên lên lớp thì vẫn phải lên.

Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến khi tan học.

Vương Thanh chạy tới văn phòng chủ nhiệm lớp, từ tay chủ nhiệm lớp nhận được giấy chứng nhận vinh dự học sinh ưu tú mới tinh.

Cùng với ba mươi ngàn đồng có chút nhem nhuốc, cất trong phong bì giấy kraft, một chồng thật dày.

"Chào cô ạ."

Sau khi tạm biệt chủ nhiệm lớp, Vương Thanh đón một chiếc taxi bên ngoài trường học.

Bị tài xế lòng dạ hiểm độc làm thịt một trăm đồng.

Vương Thanh nhịn.

Với một khoản tiền lớn như vậy, cậu chỉ muốn về nhà sớm.

Sau khi thỏa thuận xong giá cả, xe taxi một mạch đưa Vương Thanh về nhà trong chưa đầy nửa giờ.

"Không cần thối."

Vương Thanh bỏ lại một tờ 100 tệ, xuống xe mà đi.

"Cảm ơn ông chủ..."

Tài xế taxi cảm ơn được một nửa, đột nhiên phản ứng lại.

"Không đúng!"

"Tiền xe là 100 tệ, ta cám ơn cái rắm gì!"

...

Trở về nhà, Vương Thanh lấy phong bì từ ba lô ra, đổ tiền bên trong lên giường.

Đếm kỹ một lần.

Ba trăm tờ 100 tệ, một tờ không nhiều, một tờ không ít.

Sau đó,

Hắn lại từ dưới giường lấy ra một cái hộp bánh bích quy bằng sắt, mở nắp ra, bên trong chứa đầy tiền lẻ lớn nhỏ, đều là tiền tiêu vặt mấy năm nay hắn để dành được.

Sau khi kiểm kê.

Tổng cộng hai ngàn sáu trăm bảy mươi hai đồng lẻ tám mao.

Nói cách khác, tài sản hiện tại của hắn tổng cộng là 32.672,8 tệ.

"Giàu rồi!"

Vương Thanh nhếch mép cười, tích góp vài năm mới được chưa đến ba ngàn đồng, mà một khoản tiền phi nghĩa ngoài ý muốn, trực tiếp làm cho kho bạc nhỏ của hắn tăng gấp mười lần.

Vui sướng rất nhiều, Vương Thanh lại có chút đau đầu.

Số tiền này, nên tiêu như thế nào đây.

Bình Luận (0)
Comment