Đệ Nhất Cuồng Phi: Tuyệt Sắc Tà Vương Sủng Thê Vô Độ

Chương 14

"Búi tóc lên xong liền được rồi." Một tiểu cô nương mười bốn tuổi, trên đầu búi tóc hình con bướm cũng đầu đầy trang sức, không tốt đến cỡ nào? Tiểu nữ tử, nên có hình dáng tiểu nữ tử đáng yêu!

"Vâng." Trên người nàng khí lực quá mạnh, Linh nhi không dám cãi lời, đôi tay khéo léo thật mau mà đem tóc búi lên thật tốt, còn riêng hai bím tóc để lại.

Hoa Hi chính mình đặt hai đóa hoa hải đường nhỏ màu hồng nhạt đeo lên, lại dùng một viên một viên trân châu nhỏ trang trí bím tóc.

Trong gương thiếu nữ không chút phấn son, trời sinh lệ chất, khuôn mặt nhỏ tuy còn chưa thoát khỏi tính trẻ con, nhưng cái loại đường nét mỹ nhân tuyệt sắc này, lại hoàn toàn không che dấu được.

Trong phút chốc, ngay cả Linh nhi đều hít hà một hơi.

"Tiểu thư thật đẹp!"

Hoa Hi đứng lên, hơi hơi mỉm cười, vẫy vẫy tay: "Đi thôi!"

Học viện Thánh quang

Ở trên đại lục có được gần hơn ngàn năm lịch sử, văn hóa nồng hậu, khiến người kính mộ.

Mặc kệ là hoàng thấy hay quý tộc, vẫn là bá tánh bình thường, đều có thể tiến vào học viện, chương trình học của học viện mỗi năm đa dạng, ngay cả trồng trọt, thêu thùa, tất cả đều có.

Cả tòa Học Viện Thánh Quang rộng khoảng hơn 300 vạn mét vuông, so với Tử Cấm Thành lớn gấp bốn lần, mỗi một khoa đều là chuyên môn của học viện, dựa theo văn võ nông thương mà phân chia thành các khu vực ở bất đồng.

Khoa nổi tiếng nhất của Học Viện Thánh Quang, thuộc tiên thuật, giảng dạy chẳng qua đều là từ cơ sở tri thức dễ hiểu nhất, học viện ngẫu nhiên cũng sẽ từ các đại môn tông phái Huyền Vân Tông mời các lão sư đến giảng dạy hoặc là biểu diễn một chút tiên thuật đơn giản, làm học sinh kích động không thôi.

Mặc Hoa Hi tự nhiên chọn tiên thuật, trừ cái này ra, còn có thi thư, cờ nghệ, y thuật, những cái môn này đó đều là khoa mà Mặc Thiên Tuyết lựa chọn.

Hoa Hi không khỏi đau đầu, xem ra phải tìm thời gian một lần nữa thay đổi các môn học tự chọn, thi thư, cơ nghệ, y thuật, mấy thứ này trước mười tuổi nàng đã là cao thủ, còn cần phải học?

Chỉ là hôm nay đệ nhất đường y thuật lại không thể không đi.

Xe ngựa dừng lại ở trước cửa học viện, bên ngoài đã sớm tụ tập không ít xe ngựa, các thiếu gia tiểu thư được các nha hoàn người hầu nâng đỡ đi xuống xe, gặp cũng quen biết, không ít kẻ cùng nhau xì xào trò chuyện.

Một ít gia đình cùng nhau chuyện trò, đều là tự mình đi tới, có đi đường, cũng là ở bên nhau tụ tập.

Phủ Tướng Quân ở Thành Già Lam cũng coi như đại gia tộc to lớn, hơn nữa còn có một Thái tử phi tương lai, tự nhiên mỗi người đều biết đến.

Bởi vậy mà xe ngựa vừa đến, liền không ít ánh mắt đổ dồn qua nhìn xem xem.

Hoa Hi chậm rãi từ trên xe ngựa đi xuống dưới, đỡ lấy tay của Linh nhi, dáng vẻ thong dong, mắt nhìn thẳng.

"Đó là ai? Lớn lên cũng thật đẹp!"

"Thật sự là Băng cơ ngọc cốt, phấn điêu ngọc trác!"

Trong đám người, mấy nam hài tử cơ hồ không thể dời được tầm mắt của mình, vẻ mặt si mê.

"Kia không phải là nha hoàn Linh nhi của Mặc Hoa Hi sao? Trời ạ, chẳng lẽ nàng là Mặc Hoa Hi?"

"Sao có thể? Cái kẻ chuyên bắt chước bừa kia?"

"Là nàng! Thật là nàng! Không nghĩ tới nàng còn dám tới học viện, nữ nhân công khai câu dẫn Thái tử điện hạ không biết xấu hổ kia!

" Đúng vậy! Không biết liêm sỉ! "

* * *

Xôn xao nói chuyện bàn tán đều là nữ nhân, trong giọng nói có phẫn nộ cũng có ghen ghét, tràn đầy một cổ chua chát tràn ngập ở cửa Học Viện Thánh Quang.

Nguyên bản nam nhân nhìn thấy Hoa Hi phi thường kinh ngạc nghe xong, cũng không khỏi lộ ra mấy phần khinh thường.

Hóa ra là Mặc Hoa Hi!

Chuyện mê hoặc Thái tử, ở Thành Già Lam truyền đến ồn ào huyên náo, thật không nghĩ tới, nữ nhân trước kia như vậy không chớp mắt lại có có lá gan lớn đến như vậy!

Chính là.. trước kia như thế nào không có phát hiện được Mặc Hoa Hi sẽ đẹp đến như vậy đâu?

Đẹp đến như vậy cho dù biết nàng là một nữ nhân không biết xấu hổ, cũng không nhịn được trái tim đập thình thịch, hoàn toàn không khống chế được trái tim mình!

" Tiểu thư, bọn họ nói thật quá đáng!"Linh nhi gắt gao nắm chặt chiếc khăn đẹp, hận không thể đi lên cùng với những người đó nói lý một phen!
Bình Luận (0)
Comment