Edit + Beta: Công Tử Như Họa
Hai tay trong tay áo siết chặt, Mặc Thiên Tuyết không dám lộ ra bất cứ vẻ thù hận nào, cố gắng giữ cho mình vẻ ôn nhu và bộ mặt cảm động lòng người, rưng rưng nước mắt, hiền lành đáng thương.
"Thái Tử điện hạ rất quan trọng đối với ta, cho nên ta.." Nàng vừa mở miệng, Long Càn Ngọc liền ho khan một tiếng, cũng không có nhìn nàng, rồi quay người đi ra ngoài.
Mặc Thiên Tuyết ngơ ra, mặc dù biết tính tình hắn lãnh khốc, nhưng ngay lúc này nàng lại cảm thấy dường như hắn rất chán ghét nàng..
Trong lòng nàng vô cùng bối rối, phải làm sao bây giờ? Không lẽ hắn cũng không tin nàng?
Toàn thân bắt đầu run rẩy, Mặc Thiên Tuyết vẫn là làm vẻ đáng thương nói với Hoa Hi: "Hi nhi, đều do đại tỷ sai, muội có thể tha thứ cho ta được không?"
"Tỷ là tỷ tỷ của ta, mặc kệ tỷ có làm gì, Hoa Hi cũng sẽ không trách tỷ." Hoa Hi cười dịu dàng.
Mặc Thiên Tuyết cắn cắn bờ môi, vừa định nói điều gì đó, thì bỗng nhiên có một hơi thở vận lên, trước mắt tối sầm lại, người mềm nhũn ra rồi ngã xuống.
Không thể! Không thể để cho Thái Tử điện hạ chán ghét nàng!
Nàng cố gắng nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới làm cho Thái Tử điện hạ nhìn mặt nàng, vất vả lắm mới giành được cơ hội kề vai sát cánh bên nàng.
Không! Không thể để bị hủy hoại như vậy được!
"Đại tỷ!" Mặc Thiên Vũ bước lên phía trước, đỡ lấy nàng, và lén trừng mắt liếc Hoa Hi, sau đó cùng với mấy người khác dìu Mặc Thiên Tuyết rời đi.
Hoa Hi bĩu môi, lần này Mặc Thiên Tuyết đúng là tức giận không nhẹ, kế hoạch tỉ mỉ không thành, bây giờ ngụy trang thành một người lương thiện nhiều năm, cũng để xuất hiện vết nứt.
Thứ vô cùng tàn nhẫn chính là ánh mắt chán ghét của Thái Tử, đây quả thật là một đả kích rất lớn đối với Mặc Thiên Tuyết!
Hoa Hi luôn luôn tuân theo một quy tắc làm việc: Nhẫn nhịn và thận trọng khi chưa ra tay, một khi ra tay thì chắc chắn phải dùng sức đánh vào điểm yếu!
Thứ quan trọng nhất đối với Mặc Thiên Tuyết là gì?
Thái Tử, quyền lực, diện mạo xinh đẹp hay danh tiếng?
Những thứ này, nàng sẽ từ từ, từng chút từng chút một hủy hoại hết tất cả.
Cứ chờ xem, các ngươi ép chết Mặc Hoa Hi, thù này, ta sẽ thay nàng ấy đòi lại!
Mặc Thiên Tuyết bọn họ vừa đi, những người còn lại cũng không nói gì, mấy người khi nãy hiểu lầm và thậm chí còn giễu cợt Hoa Hi lúc này cũng đã ngậm miệng, nhao nhao quay về chỗ ngồi của mình.
Long Thiển Huân từ bên cạnh Hoa Hi đi qua, nghe nàng nói một tiếng: "Đa tạ."
Nàng dừng bước lại, nhìn qua cô nương mà mình chưa từng nhìn thấy trước đây một cái.
Từng nghe lời đồn kể rằng nàng ấy rất tầm thường, ngu ngốc, hay bắt chước làm bừa, nhưng bây giờ nhìn thấy, chỉ cảm thấy nàng ấy xinh đẹp động lòng người, dung mạo tuyệt sắc, hơn nữa lời nói vừa nãy, cũng không ngu ngốc gì!
Xem ra lời đồn đại đều là giả, không trách được Nguyệt nói nàng ấy rất đáng thương.
"Đừng tự đa tình, vừa rồi ta cũng không giúp ngươi, chỉ là bọn họ làm cho ta cảm thấy phiền phức!" Long Thiển Huân vẫn luôn ngang ngược, người bình thường đều không để vào mắt.
Hoa Hi cười cười, đi qua kế bên nàng ấy, thấp giọng nói: "Kỳ thật ta biết rõ, Bình Thành quận chúa căn bản là chưa từng chứng kiến qua những chuyện này."
Long Thiển Huân khẽ giật mình, khó có thể tin mà nhìn nàng, làm sao nàng biết..
"Dù sao, cũng đa tạ." Dứt lời, Hoa Hi liền rời đi.
Có một số chuyện, không cần truy cứu đến cùng, trong lòng hiểu rõ là được, nên cảm ơn ai, nàng cũng rõ nhất.
Tại sao nam nhân yếu ớt kia, lại giúp nàng hết lần này rồi tới lần khác chứ?
**
"Tiểu thư, thật sự không đi viện y thuật sao?" Đi đến học viện ở phía sau dòng suối nhỏ, Linh nhi nhỏ giọng hỏi.
Hôm nay thật thoải mái! May là Bình Thành quận chúa đến, mới không để bọn họ đem chân tướng giấu đi.
Lần này tốt rồi, tiểu thư cuối cùng cũng không cần ôm những lời đồn đãi đó!
"Có hơi mệt, không đi." Hoa Hi nhàn nhạt nói.