Edit- beta: Công Tử Như Họa
Mặc Thiên Tuyết hốt hoảng vội vàng kéo y phục của mình lại, trong lòng bực bội, tay dùng sức, bỗng nhiên đẩy Mặc Thiên Vũ ra một cách nặng nề!
Bịch!
Mặc Thiên Vũ không đề phòng được liền bị ngã trúng bậc thang, trên đầu lập tức xuất hiện một vết sẹo, máu từ từ chảy ra.
Mặc Thiên Vũ ngơ ra.
Cả sân rộng, cũng rất im lặng.
Tất cả mọi người giống như vừa xem một màn kịch huyền huyễn.
Không phải chứ, Mặc Thiên Tuyết đó đến một con kiến cũng không nỡ giết chết, sao lại ra tay ác như vậy?
Mặc Thiên Tuyết cũng ý thức được vừa rồi đã dùng sức quá mạnh, vội vàng kéo y phục của mình, rồi dìu đỡ Mặc Thiên Vũ đứng dậy.
"Thiên Vũ, không bị sao chứ? Là tỷ không tốt, vừa nãy muội đứng không vững, tỷ cũng tâm rối loạn.."
Mặc Thiên Vũ lắc đầu một cách tâm thần bất định, nàng ta biết Mặc Thiên Tuyết không dễ chọc, bình thường không dám làm nàng tức giận, vì vậy giờ phút này cũng chỉ dám thấp giọng khóc với vẻ thận trọng.
"Đại tỷ, tỷ nhất định phải cứu muội!"
Đã xảy ra chuyện này, Mặc Thiên Tuyết càng ra sức đi cầu xin, thẳng thắn quỳ xuống, vốn là van xin trong buồn bã, sau đó ánh mắt đầy ẩn tình, mềm yếu và đáng thương nhìn Long Càn Ngọc.
"Thái Tử điện hạ, ngài biết Thiên Vũ vẫn hay quá kích động mà, hơn nữa kết quả của lần tỷ thí này, cũng không công bằng với Thiên Vũ.."
Long Càn Ngọc nhìn nàng một cách thản nhiên, ánh mắt kia trước sau lạnh lùng như một, dường như vĩnh viễn cũng sẽ không lay động.
Trong lòng Mặc Thiên Tuyết lắng xuống, lặng lẽ cắn răng, ba năm cố gắng của nàng, vẫn không làm lòng của hắn rung động sao?
Long Càn Ngọc, sao ngươi có thể máu lạnh vô tình như vậy?
"Điện hạ, nể tình chuyện của ba năm trước, xin hãy giúp Thiên Vũ." Hai tay nắm siết chặt thành quyền, Mặc Thiên Tuyết cắn răng nói.
Ánh mắt lúc này của Long Càn Ngọc mới chợt chớp lên một cái, giống như bị chuyện gì đó chạm đến tâm tư, ba năm trước nàng vì mình đã đỡ một kiếm kia, ba ngày ba đêm không ngủ không nghĩ để canh giữ, suýt nữa làm cho nàng vứt luôn mạng của mình..
Nàng trước giờ lương thiện, qua rồi cũng rất ít nhắc đến chuyện này ở trước mặt hắn, bây giờ vì muội muội của nàng xin hắn, có thể thấy được không còn lối thoát, không thể cách nào khác.
"Tôn thượng, có thể khai ân?" Hắn chuyển đến hướng Già Nhược, hơi cúi đầu.
Già Nhược nhìn qua Hoa Hi, thấy biểu cảm của nàng như cười mà không phải cười, rất tinh xảo, liền hỏi: "Mặc Tam tiểu thư cảm thấy thế nào?"
Tại sao bỗng nhiên lại hỏi nàng?
Ném củ khoai nóng tới tay nàng, thật đúng là một tên âm hiểm!
"Đại tỷ tỷ không cần lo lắng, sao muội để cho Nhị tỷ tỷ bị thương được chứ? Muội nhận thua cũng được." Hoa Hi chậm rãi nói.
"Đúng vậy! Người thua vốn là ngươi, Thái Tử điện hạ sao có thể thất bại?" Bỗng nhiên Mặc Thiên Vũ tinh thần tỉnh táo lại, quát to lên, "Loại người phế vật như ngươi! Dựa vào cái gì mà ta cho ngươi phế đi Linh Nguyên? Vẫn may là ngươi kịp nhận ra, trả lại công đạo cho ta đi!"
Ngu xuẩn!
Khuôn mặt Hoa Hi bỗng nhiên xuất hiện biểu cảm bị tổn thương, nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn quá mức kinh diễm thoáng chốc tràn đầy ủy khuất và sự nhẫn nhịn.
Nàng cũng chuyển đến hướng Già Nhược, sâu lắng nói: "Vừa rồi Thái Tử điện hạ chỉ là nói giỡn mà thôi, thiên tài bẩm sinh như hắn sao lại thua được? Người thua vốn phải là ta, xin tôn thượng khai ân!"
"Hả? Thì ra vừa rồi Thái Tử điện hạ là đùa giỡn thôi sao?" Già Nhược lạnh lùng hỏi, cảm xúc không vui rất rõ ràng.
Long Càn Ngọc nhìn qua Hoa Hi một cách thâm sâu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng mang theo một biểu cảm tổn thương, như chim non không cam lòng bị bẻ gãy cánh.
Lúc đối chiến vừa rồi, thực lực của nàng, kỹ xảo, thông minh, toàn bộ đều là thật..
Hắn chưa bao giờ biết tạo trò đùa.
"Thái Tử điện hạ đau lòng cho Thiên Tuyết tỷ tỷ, xin tôn thượng đừng để hắn khó xử."