Vì vậy nàng ta không nói thêm gì nữa, trở về phòng gắng sức tu luyện, thức trắng một đêm.
Một khúc nhạc đệm nho nhỏ này không hề ảnh hưởng đến bất kỳ ai cả.
Hoa Hi nằm trên giường, gối đầu lên cánh tay mình, một tay khác đang cầm một viên đan dược thông suốt xanh biếc, ánh sáng xanh lưu chuyển, chiếu vào trong mắt nàng, tương phản sáng chói.
"Đây chính là đan chuyển linh à?"
Tiểu Quế Tử ngồi trên gối xem cùng cô, nó "òm ọp" một tiếng, nháy mắt.
Sau khi ăn đan chuyển linh do thượng thần Tử Cực luyện chế, chắc chắn thực lực của chủ nhân sẽ tăng lên rất nhiều!
Nhưng tạm thời Hoa Hi chưa có ý định muốn ăn, hiện tại nàng vừa mới có được linh lực, cũng chưa biết mình là đẳng cấp nào.
Đan chuyển linh có thể giúp thăng cấp vào lúc giao thời, vì vậy nàng không muốn lãng phí.
Nàng thu đan dược lại, chợt nhớ tới gì đó, cười một tiếng: "Tiểu Quế Tử, rốt cuộc mi đã đổi đan dược gì cho Mặc Thiên Tuyết vậy?"
Tiểu Quế Tử suy nghĩ một chút, chợt lộ ra hai cái răng cửa, nở nụ cười không có ý tốt.
"Cái tên này, chắc chắn là mi sẽ không cho nàng ta vật tốt gì rồi." Hoa Hi cảm thấy mình đã biết.
Nói vậy, Mặc Thiên Tuyết gặp xui rồi.
Sáng hôm sau, Hoa Hi bị tiếng khóc trầm thấp đánh thức.
Nàng vừa mở mắt ra, nhìn thấy Linh Nhi thì vô cùng mừng rỡ. Lúc trước nàng cho là Linh Nhi cũng bị dẫn đi.
"Tiểu thư!" Linh Nhi thấy nàng tỉnh, khóc càng lớn hơn.
"Sao vậy? Mẫu thân đã xảy ra chuyện rồi sao?" Hoa Hi lập tức hỏi. Nếu Mặc Kình Thiên dám xuống tay với Độc Cô Phượng, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho ông ta!
Linh Nhi lắc đầu, nghẹn ngào nói: "Phu nhân không sao cả, lão gia chỉ dẫn theo bà ấy ra cửa, Tứ Hỉ cũng đi theo."
"Vậy ngươi khóc cái gì?" Hoa Hi thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu thư bị thương nặng như vậy, nô tỳ muốn mời đại phu đến xem, nhưng La di nương lại cho người ngăn lại, nói là lão gia phân phó không ai được quản.."
Hóa ra là vì chuyện này.
Hoa Hi nhíu mày. Nếu hiện tại nàng nói cho Linh Nhi biết, thật ra vết thương trên người nàng đã tốt rồi thì có thể dọa tới nàng ấy không nhỉ?
"Vết thương của ta không sao cả. Tối hôm qua các ngươi không ở đây, ta tìm được mấy viên đan dược trong phòng nương ta để ăn, hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi."
"Thật sao?" Linh Nhi đơn thuần, không nghi ngờ gì cả.
Dù sao Độc Cô Phượng cũng là phu nhân chính thất, ở chỗ bà vẫn còn chút đồ tốt.
Hoa Hi gật đầu, lại hỏi: "Đại tỷ tỷ sao rồi?"
"Mỗi ngày đại tiểu thư đều đi tu luyện chung với Thái Tử điện hạ, hôm nay cũng đi." Linh Nhi nhìn nàng: "Tiểu thư, vết thương của người nặng như vậy, người cũng không cần phải đi theo đâu."
Nàng cũng không muốn đi chung đâu.
Lúc trước, mỗi ngày Mặc Hoa Hi đều đi chung với Mặc Thiên Tuyết, có lẽ Linh Nhi hiểu lầm là nàng còn muốn đi chung.
Nàng chỉ tò mò vì sao Mặc Thiên Tuyết không hề xảy ra chút chuyện gì, chẳng lẽ tối qua nàng ta không ăn đan dược?
Kỳ quái, Mặc Thiên Tuyết có thể kiềm chế được à? Hay là nàng ta đã phát hiện ra đan dược bị đánh tráo rồi?
Vậy cũng vô vị quá rồi.
Mượn cớ mình bị thương, từ sáng tới tối Hoa Hi đều không ra ngoài, lẳng lặng tĩnh dưỡng trong phòng.
Sau đó, Linh Nhi ra ngoài dò la trở về. Tối hôm qua bảo khố bị mất mấy thứ đan dược khiến quản gia Triệu cũng lo lắng.
Hoa Hi vội hỏi là cái gì.
"Đan chuyển linh của lão gia là thứ quan trọng nhất trong bảo khố, xem ra lần này xảy ra chuyện lớn rồi." Linh Nhi nghiêng đầu nói.
"Còn cả đan Bách Hoa Ngọc Lộ nữa. Nghe nói trăm năm trước Hoa Thần đại nhân đã ban thưởng cho lão thái gia, ăn một viên là có thể có dung mạo vĩnh viễn, bạch cốt sinh nhục. Ăn hai viên thì cho dù là xương khô cũng có thể biến thành đại mỹ nhân. Đó là một trong những thuốc chữa thương tốt nhất thế gian, năm đó, lão thái gia cũng chỉ nỡ ăn một viên