Đệ Nhất Cuồng Phi: Tuyệt Sắc Tà Vương Sủng Thê Vô Độ

Chương 55

Hoa Hi chậm rãi đi tới bên cạnh con rết, trên người con rết đã chết có từng tia linh lực rò rỉ ra ngoài, nàng cảm thấy cổ tay siết chặt, cúi đầu xem, phát hiện hồ lô phỉ thúy trên cổ tay đang từ từ hấp thu những linh lực bị thoát ra kia.

Một lát sau, linh lực trên người con rết đã cạn mà hồ lô phỉ thúy dường như không hề có biến hóa gì.

Hoa Hi nhíu mày, không hiểu vì sao, cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục đi vào trong rừng kẻ ác.

Sau khi nàng đi không lâu, một đoàn người cũng chậm rãi đi vào rừng kẻ ác.

Mấy nam nữ tuấn tú trẻ tuổi, quần áo lộng lẫy, khí độ bất phàm.

"Oa, chỗ này có một con rết đã chết, là linh thú thiết giáp cấp năm đó!" Một thiếu nữ hô một tiếng trong trẻo: "Ngọc ca ca, ngươi mau xem này!"

Đoàn người đi tới chính là đám người thái tử Long Càn Ngọc và quận chúa Bình Thành - Long Thiển Huân, những người còn lại cũng là thanh niên tuấn kiệt, thân thủ bất phàm của thành Già Lam.

"Thiết giáp lại bị đánh xuyên qua!" Vừa tới gần để xem thì có người kinh ngạc thốt lên.

"Giáp giác của rết thiết giáp cứng rắn vô cùng, là vật liệu luyện chết vũ khí phòng hộ tốt nhất! Công kích giáp xác của nó chính là cách khó nhất để giết nó mà?"

"Nhược điểm trí mạng của nó nằm ở phần bụng, chỉ cần tìm đúng thời cơ cũng không khó giết."

* * *

Đám người ngươi một câu, ta một câu, Long Thiển Huân nghe vậy vô cùng phấn khởi.

Mà Long Càn Ngọc ở bên cạnh lại giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng như trước, không nói câu nào.

"Rết thiết giáp đáng thương, giáp xác trên người gần như đều bị đánh nát. Lối đánh tàn bạo lại trực tiếp này, ta thích!" Long Thiển Huân cười một tiếng.

Tập thể nam nhân bên cạnh đều toát một giọt mồ hôi, khẩu vị của vị "quận chúa ác ma" này thật không bình thường mà..

"Nhìn lối đánh này, nếu không phải người kia có linh lực vô cùng dũng mãnh, chỉ sợ cũng là một vị cao thủ hậu kỳ tầng một rồi."

"Là ai nhỉ? Là người của thành Già Lam? Hay là mới tới?"

Đám người suy đoán, cũng không quan tâm con rết thiết giáp đã chết kia nữa, tiếp tục đi thẳng.

Long Thiển Huân cười híp mắt nói: "Chỗ chợ Tây là nơi vừa dơ vừa thúi, ta không muốn đi nữa. Ngọc ca ca, ngươi cũng không cần phải làm vậy chỉ vì tránh Mặc Thiên Tuyết đâu?"

Long Càn Ngọc nhếch môi, không nói câu nào.

"Dù sao hai người cũng đã đính hôn, sau này phải sống chung với nhau cả đời, không phải ngươi rất thích nàng ta sao?"

"Quận chúa, tình cảm có sâu thì cũng không thể dính nhau mỗi ngày được. Cứ một tấc không rời Thái Tử như Mặc Thiên Tuyết thì ai cũng sẽ phiền mà." Một thiếu niên vội nói.

"Thật sao?" Long Thiển Huân nhớ tới gì đó, trong mắt chợt hơi ảm đại, không nói nữa.

Hóa ra đi theo một tấc không rời sẽ khiến người ta thấy phiền sao? Khó trách Nguyệt vẫn luôn giữa khoảng cách với nàng..

"Má ơi!"

Trong rừng cây trước mặt chợt có một tiếng vang kỳ lạ, tiếp đó lại nghe thấy một tiếng mắng to hổn hển.

Long Càn Ngọc dẫn đầu. Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy trong rừng cây u ám có một thân ảnh nho nhỏ gầy gò đang.. chạy như điên!

Sau lưng nàng, có mười mấy con rết thiết giáp đang điên cuồng đuổi theo nàng.

Vô số cái chân bò bò trên mặt đất phát ra âm thanh thật khiến người ta tê cả da đầu.

Mà hai cánh tay của nàng đều cầm một nhánh cây, linh hoạt chuyển động giữa ngón tay giống như hai thanh đao nhỏ, trở tay vung ra phía sau một cái.

Hai nhánh cây chứa linh lực như mọc ra mắt, mạnh mẽ lại tàn nhẫn nện xuống lưng hai con rết thiết giáp.

Răng rắc!

M thanh thanh thúy, thiết giáp cứng rắn trên lưng hai con rết thiết giáp lập tức vỡ ra.
Bình Luận (0)
Comment