Edit +Beta: Công Tử Như Họa
"Tiểu thư nói đúng, bọn họ vui mừng là việc của bọn họ, không liên quan tới chúng ta!" Linh Nhi chu môi, "Đại tiểu thư rất nhanh sẽ phải đi tới Huyền Vân Tông, nơi đó cao thủ các nơi tụ tập, đại tiểu thư cũng không tính là cái gì."
Nha đầu này đang dỗ cho nàng vui vẻ.
Hoa Hi lộ ra vẻ tươi cười nhợt nhạt, nhắm mắt lại.
Huyền Vân Tông sao? Là môn phái số một nổi danh trên đại lục, tụ tập vô số cao thủ, mỗi năm Huyền Vân Tông sẽ tiến hành một đại hội thí nghiệm, lựa chọn đệ tử.
Mặc Hoa Hi không hề có thiên phú tu luyện, đương nhiên là không có duyên tham gia.
Thế nhưng nếu như có cơ hội, nàng cũng muốn đi Huyền Vân Tông nhìn xem!
Nơi mà cao thủ tụ tập, cho dù đã từng chết qua một lần, nhưng trong tâm của nàng, vẫn hướng tới cường giả như cũ!
Linh Nhi cho rằng nàng ngủ rồi, lặng lẽ kéo chăn lên, tay chân nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Ngày đầu tiên xuyên qua, Hoa Hi làm sao có thể ngủ được? Đôi mắt vừa nhắm lại trong chốc lát liền mở ra, một thân rời giường, đi tới bên gương nhìn thử.
Hoa Hi năm nay mười bốn tuổi lớn lên rất xinh đẹp, ngũ quan tú lệ tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt, thật sự là rực rỡ long lanh.
Chỉ là từ trước tới nay vẫn luôn hèn mọn yếu đuối, lại thích bắt chước phong cách của Mặc Thiên Tuyết, cho nên ở trong mắt người khác chính là một trò cười, bởi vậy rất khó có người có thể chú ý tới vẻ đẹp trời sinh của nàng. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight
Nhưng hôm nay đã thay đổi bằng một linh hồn khác, Hoa Hi khí phách cuồng ngạo, trong khoảnh khắc liền đem ngũ quan mỹ lệ hiện ra rõ ràng.
Băng cơ ngọc cốt, môi hồng răng trắng, cùng Hoa Hi ở kiếp trước có vài phần tương tự, chỉ là tuổi còn quá nhỏ, còn không có vẻ mỹ mạo đoan trang.
Mặc Thiên Tuyết là đại mỹ nhân số một số hai của đế đô thành Già Lam, nhưng thật ra, mỹ mạo của nàng ta so với Hoa Hi, kém còn rất xa.
Thật không rõ tại sao trước kia Mặc Hoa Hi đối với chính mình một chút tự tin cũng không có? Còn bị người ta nói là bắt chước, thật buồn cười!
Nàng tùy tay cầm một cái áo choàng khoác vào, đi ra ngoài hóng gió, nhìn xem nơi mà sau này mình sẽ phải sống ở đây.
Hậu viện hôm nay thật an tĩnh, tất cả mọi người đều đi tiền viện, nha hoàn cũng không thấy mấy người.
Mặc gia là một võ tướng, địa vị ở Phong Tây Quốc không thấp, bởi vậy phủ Tướng Quân được tu sửa tới xa hoa cực kỳ.
Lầu các đình đài, nằm khuất bóng giữa vườn cây cối xanh um, hết sức độc đáo, núi giả làm bằng kỳ thạch, thác nước lưu tuyền, dưới bóng tối hiện lên một chút ý thơ mông lung. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight
Giữa hậu viện là một hồ sen, ánh trăng chiếu lên, mặt nước giống như được phủ kín bằng kim cương nhỏ vụn, tinh quang lập lòe.
Không hổ là cổ đại, không khí tốt như vậy, ở hiện đại kiến trúc bê tông cốt thép cùng không khí ô nhiễm nghiêm trọng sao có thể so sánh bằng nơi này?
Hoa Hi đứng dưới một gốc cây liễu, duỗi cánh tay ra, cảm nhận gió đêm nhẹ nhàng thổi qua.
Sợi tóc đen tung bay, cùng cành liễu tinh tế ở một chỗ, ở dưới ánh trăng giống như vũ động của tinh linh, thiếu niên cẩm y cách đó không xa đi tới nhìn thấy bỗng nhiên sửng sốt.
Bước chân không tự chủ được mà dừng lại.
"Thái Tử điện hạ, đây là nội viện nơi mà nữ quyến của phủ Tướng Quân ở." Nha hoàn nhu uyển mà nói, đối với vị Thái Tử tuấn mỹ như quan như ngọc trước mặt, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Ánh mắt Long Càn Ngọc mang theo hai phần men say chậm rãi thu hồi, trên gương mặt lãnh khốc của thiếu niên có một chút thần sắc mất tự nhiên.
Vậy mà lại bất tri bất giác đi tới nội viện của phủ Tướng Quân, còn gặp được nữ quyến trong phủ, xem ra đêm nay hắn thật sự là uống quá nhiều.
Thời đại này giữa nam và nữ được quản rất nghiêm, nếu không việc Mặc Hoa Hi thổ lộ cũng không bị truyền tới khó nghe như vậy.
Long Càn Ngọc xoay người muốn chạy.
Nhưng mà, Hoa Hi nghe được thanh âm quay đầu nhìn thoáng qua, đôi lông mày hơi nhếch lên.
Thiếu niên tuấn mỹ mặc trường bào, gương mặt lãnh khốc, thần thái cao ngạo, đáy mắt đạm mạc vô tình.