Đệ Nhất Cuồng Phi: Tuyệt Sắc Tà Vương Sủng Thê Vô Độ

Chương 64

Nhưng hắn còn trẻ như vậy, lại có thuật phù chú cường đại, có rất nhiều người đoán hắn là người của gia tộc hoặc thế lực cường đại nào đó trên đại lục.

Rốt cuộc hắn là ai? Công tử Cơ Nguyệt, chẳng mấy chốc, mặt thật của ngươi sẽ bị vạch trần.

"Công tử, công tử."

Tay còn chưa chạm đến mặt nạ màu bạc, bên ngoài chợt nghe thấy tiếng la liên tục của thiếu nữ, có lẽ là đã nghe thấy tiếng động vừa rồi.

Hoa Hi nhướng mày, nhìn đôi mắt nham hiểm, âm độc, hung ác của hắn sau lớp mặt nạ.

Không kịp nữa rồi..

Thực lực hôm nay của nàng cũng không dám khinh thường, coi như thực lực của đám thị nữ bên cạnh công tử Cơ Nguyệt bình thường nhưng chắc chắn là có không ít phù chú do hắn luyện chế.

Đối phó với những thứ kia không dễ dàng.

Nghĩ tới đây, Hoa Hi từ bỏ ý định vạch mặt nạ của hắn, tiện tay giật túi gấm bên hông hắn, nhanh chóng xoay người rời đi.

Bức tường vừa bị phù chú làm nổ, đúng lúc để nàng đào tẩu.

Rất nhiều năm về sau, khi nàng nhớ về ngày này, vẫn sẽ muốn khóc, hối hận như ruồi bâu lấy mật, vẫn dây dưa trong cơn ác mộng vô tận của nàng.

Nếu như lúc ấy nàng bóc lớp mặt nạ của công tử Cơ Nguyệt, như vậy, nàng và hắn, và vận mệnh của rất nhiều người sẽ không giống thế.

Nàng rất muốn trở lại ngày này, bóc mặt nạ của hắn, bắt tay hắn lại, ngăn cản mọi thứ xảy ra.

Vô hà mỹ ngọc tao nê hãm, khuynh thành công tử thán vô duyên.

Hoa Hi một đường trốn ra chợ Tây, đi vào trong rừng ác nhân rồi mới dừng lại thở hổn hển, đưa tay sờ lên bả vai đẫm máu.

Bị phù chú của công tử Cơ Nguyệt đốt như vậy, thật đúng là không phải để trưng cho đẹp.

Cũng may vào thời khắc mấu chốt, không biết hắn mắc bệnh gì mà lại ngã xuống, nếu không, e là hôm nay nàng phải chết trên tay hắn.

Thật là một tên biến thái. Chỉ hỏi có một câu về phượng đồ đằng mà đã hạ sát thủ như vậy.

Hoa Hi cắn răng, giật vải che trên mặt một chút, hiện tại đầu nàng đầy mồ hôi, chỉ muốn hít thở không khí.

"Ngươi là ai!"

Giọng của Mặc Thiên Tuyết vang lên khiến tay Hoa Hi run lên một cái, vải kéo được một nửa cũng vội kéo về.

Không xong, nàng quá đau nên không cảm giác được có người tới gần hay không.

Mặc Thiên Tuyết không nhìn thấy nàng chứ?

"Vừa rồi ta thấy ngươi rất quen, để ta nhìn xem ngươi là ai!" Quả nhiên Mặc Thiên Tuyết đi tới bên cạnh.

Hóa ra là không thấy rõ. Hoa Hi thở dài một hơi, sát tâm dâng lên lại hạ xuống.

Muốn giết Mặc Thiên Tuyết ở đây cần phải phí không ít công sức, không tới lúc vạn bất đắc dĩ thì nàng không muốn mạo hiểm.

Cho nên Hoa Hi hoàn toàn không để ý tới nàng ta, cười lạnh một tiếng, ngưng tụ linh lực trong tay, nhanh chóng lướt qua.

Một cây đại thụ theo tiếng ngã xuống, chặn bước đi của Mặc Thiên Tuyết, mà Hoa Hi đã biến mất như ma quỷ.

Tốc độ này thật sự nhanh đến mức không tưởng tượng nổi.

Mặc Thiên Tuyết trợn tròn mắt, trong lòng thầm nghi ngờ, vừa ngồi nàng ta đứng xa nhìn thoáng qua một góc, cảm thấy dáng vẻ của người kia có vài phần giống Mặc Hoa Hi.

Nhưng tên phế vật Mặc Hoa Hi sao có thể có thân thủ tốt như vậy?

Hơn nữa, thứ vừa rồi nàng vừa ngưng tụ là linh lực mà? Mặc Hoa Hi tuyệt đối không thể nào có linh lực.

Nhưng, từ đầu tới cuối trong lòng đều bất an, Mặc Thiên Tuyết không phải loại người có tính ngu ngốc như Mặc Thiên Vũ, vấn đề này nhất định phải tìm hiểu rõ.

Hoa Hi trở lại Mặc phủ, vòng qua Lạc Phượng Cư, đây là chỗ ở của nàng và Độc Cô Phượng.

Nhưng còn chưa đi vào cũng trợn tròn mắt, chỉ thấy Linh Nhi và mấy lão ma ma đang đứng bên ngoài đập cửa phòng của nàng, gọi to.

"Tiểu thư, tiểu thư mở cửa đi. Tiểu thư, người sao rồi?"

Không may rồi! Chắc chắn là Tiểu Quế Tử đang chặn cửa từ bên trong.
Bình Luận (0)
Comment