"Ta không phạm sai thì cha sẽ không đánh ta." Hoa Hi thản nhiên nói. La di nương này còn muốn mượn chuyện Chuyển Linh Đan để giá họa cho nàng?
Đúng là óc heo!
Ai giá họa cho ai còn chưa biết được đâu.
"Sao ngươi biết là ngươi không phạm sai chứ?" La di nương cười đắc ý, dẫn Mặc Thiên Tuyết đi về phía trước.
"Tiểu thư, hình như La di nương không có ý tốt." Linh Nhi lo lắng nói.
"Cứ để cho bà ta đắc ý trước đi." Trong mắt Hoa Hi lóe lên một tia khinh thường, vẫn không nhanh không chậm bước tới.
Chờ đến bên ngoài phòng của Mặc Kình Thiên thì nghe thấy tiếng gầm như tiếng gầm của sư tử truyền tới.
"Sao Chuyển Linh Đan có thể bị trộm được? Lập tức dẫn ta tới bảo khố!"
"Lão gia, ta đã để quản gia phong tỏa bảo khố, tuyệt đối sẽ không có ai đi vào động tới. Chỉ còn chờ lão gia tới xem, bắt lấy tên trộm đáng ghét kia thôi." Tiếng than thở khóc lóc này đương nhiên là của La di nương.
Bà ta vừa nói xong, trong phòng lập tức có nhiều người ào ra.
Mặc Kình Thiên được hai tráng hán đỡ lấy, quần áo nửa người trên đều bị bỏ ra, vết thương lớn chừng miệng chén cũng lộ ra ngoài, nhìn thấy mà giật mình.
Edit Vô Ảnh Các
Một đoàn người vội đi về hướng bảo khố.
Hoa Hi nhìn thấy Độc Cô Phượng đi theo, người sau cũng nhìn thấy nàng, nàng vội nâng gương mặt tươi cười để mẫu thân yên tâm.
Sau đó, mình cũng đi theo.
Mặc Kình Thiên vừa tới, bảo khố lập tức được mở ra. Mặc Kình Thiên bước nhanh vào trong, đi thẳng đến tầng thấp nhất của bảo khố.
Ông ta vung tay lên làm cho những người khác đều đứng ở bậc thang, không cho phép bước vào.
Tự mình ông ta đi vào trong xem, chỗ vốn đặt Chuyển Linh Đan trong bảo khố, bây giờ đã trống rỗng. Ông ta không nhịn được, một ngụm máu xông tới, chậm rãi tràn ra.
"Bây giờ ta sắp đột phá tầng bốn, cần có Chuyển Linh Đan, ai dám trộm bảo vật trong phủ của ta, Mặc Kình Thiên ta nhất định chém tên đó thành muôn mảnh!"
Mặc Kình Thiên cắn răng, tức giận hung ác nói.
Ông ta vốn là người tính tình cực kỳ tàn bạo, vì vậy ông ta nói thế, người ở chỗ này cũng không tự chủ mà cảm thấy lạnh cả người.
Trong lòng La di nương cảm thấy khó hiểu. Không phải Chuyển Linh Đan kia đã bị ông ta đổi sang chỗ khác rồi sao? Thứ đặt ở nó vốn cũng không phải là Chuyển Linh Đan.
Bà ta vẫn luôn cho là lòng đề phòng của Mặc Kình Thiên quá nặng, mới khiến cho bà ta lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng.
Chuyển Linh Đan hoàn toàn chưa hề mất đi.
Nhưng hôm nay thấy thế này.. Chẳng lẽ lão gia không đổi Chuyển Linh Đan, mà thật sự mất Chuyển Linh Đan thật sao?
Sao có thể như vậy được? Lúc đó Thiên Tuyết chỉ trộm ra một bình thuốc mà thôi.
Chẳng lẽ là mấy tên mà nàng ta dẫn tới? Hừ, quá tham lam, không chỉ trộm đan Bách Hoa Ngọc Lộ quý báu mà còn trộm cả Chuyển Linh Đan.
Nghĩ tới đây, trong lòng La di nương và Mặc Thiên Tuyết đều tức giận như nhau, dự định sau này sẽ đi tìm những người kia tính sổ.
Lúc này, Thủy Linh chợt "a" một tiếng rồi nói: "Ở đây có vài cọng tóc, có phải là của tên trộm để lại không?"
Mặc Kình Thiên ngoảnh đầu nhìn lại, lập tức sải bước đi tới, giơ tay cầm mấy sợi tóc trên sàn nhà lên.
"Hóa ra là chứng cớ để lại!" La di nương mừng trong lòng.
Cho dù lần này không có được Chuyển Linh Đang thì cũng phải đẩy đổ Độc Cô Phượng và nữ nhi của bà!
Vị trí phu nhân chính thất kia sẽ sớm thuộc về bà ta!
"Thật sự là sau khi bị trộm thì bảo khố cũng bị phong tỏa ngay luôn sao?" Một giọng nói yếu ớt chợt vang lên.
Đám người nhìn qua, chỉ thấy Hoa Hi có làn da tái nhợt đang đứng sau đám người, thân ảnh gầy gò nhỏ bé như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
"Đương nhiên rồi!" La di nương cao giọng nói: "Ta tự mình phong tỏa bảo khố, toàn bộ cao thủ trong phủ đều trông coi, trừ tên trộm kia thì không hề có ai đi vào cả."
"Vậy.." Hoa Hi khẽ nói: "Không phải là có người vu oan chứ?"