"Xem ra Già Nhược tôn thượng thuộc họ khỉ?"
"Sao nói thế?"
Hoa Hi ánh mắt cong cong, tinh quái cười đùa, "Nếu không phải thì sao ngươi thích leo cây như thế?"
Già Nhược thu lại nụ cười trên mặt, tốt cái miệng giảo hoạt nhà mi!
"Lời đồn bên ngoài, quả thật không thể tin. Ngươi thích diễn như thế, có sợ bị người khác biết không?"
"Già Nhược tôn thượng, ngươi bớt lo chuyện người khác đi. Thỏ con nóng nảy sẽ cắn người đó. N oán giữa chúng ta không phải đã thanh toán xong rồi à?" Hoa Hi chớp chớp mắt, nhìn qua thật sự ngây thơ vô tội.
Quả nhiên rất biết diễn!
Già Nhược liếc nàng một cái, hỏi: "Nghe nói Mặc tướng quân đánh ngươi bị thương. Bản tôn thấy cũng không nghiêm trọng lắm."
"Cảm ơn tôn thượng quan tâm, thương thế của ta đã tốt rồi." Hoa Hi cười tủm tỉm nói.
"Ai thèm quan tâm ngươi?" Già Nhược nhíu mày, nữ nhân này tự yêu mình còn vu oan cho hắn!
"Ồ, ta cho rằng Già Nhược tôn thượng chạy tới phủ, là sợ ta bị thương nặng nên không thể ra cửa. Ra là ta suy nghĩ nhiều."
Trên khuôn mặt trắng nõn của Già Nhược hiện lên một tia đỏ ửng không tự nhiên, từ trong lỗ mũi phát ra tiếng hừ nhẹ.
"Nguyện vọng của ngươi là gì thì mau nói đi! Bản tôn không rảnh lãng phí thời gian với ngươi!"
Hoa Hi nhịn không được cười ra tiếng, thật đúng là người khẩu thị tâm phi.
Cơ mà nàng không phản cảm với người như Già Nhược, nếu được nàng rất muốn kết bạn với hắn.
"Nguyện vọng gì cũng được?"
"Trừ chuyện kêu bản tôn lấy thân báo đáp, đều có thể." Già Nhược kiêu ngạo tự luyến nói.
"Tôn thượng còn non, để ngươi lấy thân báo đáp ta có cảm giác như phạm tội nha. Vì thế ngươi không cần lo về chuyện này." Nàng không có sở thích gặm cỏ non đâu!
"Non? Ngươi biết bản tôn bao tuổi hả?" Già Nhược thở phì phì hỏi.
Nàng ta dám chê hắn non! Nữ nhân này mù rồi!
"Tôn thượng rất lớn tuổi sao? Hóa ra là dưa chuột già quét sơn xanh, giả bộ nai tơ nha!" Hoa Hi làm bộ vô cùng giật mình nhìn hắn.
Già Nhược khóe miệng hơi hơi run rẩy, dây thần kinh trên trán nổi hết lên.
"Cuối cùng ngươi có nói nguyện vọng của ngươi hay không!"
"Đừng nóng giận, ta nói ngay." Hoa Hi cười rộ. Trẻ con, mặc kệ ngươi bao nhiêu tuổi. Thực lực ta không bằng ngươi, nhưng đấu võ mồm với ta, ngươi còn đường sống chắc?
Nhìn bộ dáng Già Nhược thở phì phò, khuôn mặt nhỏ tròn trịa trông hết sức đáng yêu. Tâm trạng Hoa Hi tốt với cùng.
"Có một chuyện, mong tôn thượng giúp đỡ." Nàng cười, vẻ mặt dần nghiêm túc lại, "Ta muốn đi Huyền Vân Tông."
"Mỗi năm Huyền Vân Tông đều có mở cuộc kiểm tra, chỉ cần thông qua thì có thể đi!" Chuyện nhỏ này cũng phiền hắn nữa?
Thật không biết quý trọng cơ hội!
"Nếu ta không muốn làm kiểm tra?" Hoa hi cười hỏi, nếu thông qua kiểm ra để vào, chỉ sợ ngày mai nàng liền trở thành người nổi tiếng nhất đại lục Thiên Diệu rồi!
Thiên tài tuyệt thế trong chi cảnh vô sắc! Từ ngàn xưa tới nay chỉ có duy nhất 1 người!
超越无色之境的绝世天才! 千古第一人啊!
Siêu việt vô sắc chi cảnh tuyệt thế thiên tài! Thiên cổ đệ nhất nhân a!
Thế nên nàng không muốn phô trương cũng không được, chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện phiền phức tìm tới cửa.
"Không kiểm tra mà vẫn muốn vào Huyền Vân Tông?" Già Nhược nhăn mày, vẻ mặt vô cùng đáng yêu, "Đi quét rác nấu cơm chắc được."
"Lấy năng lực tôn thượng, ta cũng đồng ý với nguyện vọng của ngươi. Chẳng lẽ ngươi để ta đi quét rác thật sao?" Hoa hi khôn khéo hỏi.
Mấy lời nói như thế làm Già Nhược vô cùng hưởng thụ. Nha đầu thúi, tính ngươi tinh mắt, biết sự lợi hại của bản tôn!
"Được rồi, bản tôn giúp ngươi." Già Nhược nheo mắt nhìn nàng, "Mặc Hoa Hi, vì sao ngươi không cần linh nguyên? Bên trong Huyền Vân Tông cao thủ nhiều như mây, người không thể từ luyện, gần như không ai sống sót bước ra cả."