Cánh môi thì vừa đúng màu hồng nhạt. Tuy nét mặt lộ ra sự tiều tụy, nhưng vẫn như hoa anh đào nở rộ, làm ngũ quan hắn trong khoảng thời gian ngắn sinh động nhu hòa lên.
Dung mạo có loại cảm giác bình đạm như nước chảy, hoa nở ngàn thước. Thêm trường bào màu màu xanh nhạt, như ánh trăng nơi cao. Một chút cũng không hợp với cái trần thế dơ bẩn này.
Lời hắn nói đã xong, lúc muốn buông màn xe thì nhận thấy trong xe ngựa đối diện có người nhìn mình. Hắn ngẩng đầu, không khỏi giật mình, trong mắt hiện lên tia xấu hổ.
Hoa Hi bị biểu cảm của hắn đâm vào lòng một ít. Nhớ trước kia Mặc Hoa Hi dùng đủ loại khinh thường cùng khinh bỉ, nàng hối hận xanh ruột luôn.
Thất hoàng tử - Long Càn Nguyệt thuộc Phong Tây Quốc, sinh ra ti tiện, bệnh tật ốm yếu quấn thân. Đám quan viên nhỏ chẳng ai thèm đặt hắn vào mắt.
Hắn quen nhường nhịn, quen im lặng. Hắn chỉ muốn tìm một nơi sinh tồn trong cái đế quốc khổng lồ này thôi, chính là..
Nghĩ tới những chuyện hắn gặp phải trong quá khứ. Hoa Hi nhịn không được thổn thức.
Nhân phẩm, học thức, dung mạo của hắn. Dù đặt tại quốc gia nào đều là nhân vật số một số hai.
Đáng tiếc, trong cái thế giới lấy vũ lực làm đầu. Hắn sinh ra đã định bị người người trên đại lục xa lánh.
Ngay cả Mặc Hoa Hi khi trước cũng có thể khinh thường hắn, có thể thấy được địa vị hắn ra sao.
Trong lúc Hoa Hi ngẩn người, Long Càn Nguyệt đã vội vàng buông màn xe xuống.
Hoa Hi vốn định há mồm chào hỏi, cũng chỉ có thể bỏ qua.
"Ngươi là Mặc tam tiểu thư?" Bên cạnh vang lên giọng điệu tức giận của người thanh niên.
Hoa Hi đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy đó là hộ vệ thường đi bên cạnh Long Càn Nguyệt. Ngày thường hắn cũng trầm mặc ít lời, chỉ một lòng theo chủ nhân.
Không biết hôm nay làm sao mà mở miệng nói chuyện với nàng.
"Ngày đó điện hạ vì cứu ngươi nên ngâm trong nước lạnh. Nguời sinh bệnh nặng, xém chút.."
"Yến Tuân, không được vô lễ." Trong xe ngựa phát ra tiếng Long Càn Nguyệt nói, thanh âm vĩnh viễn không nhanh không chậm, bình đạm như nước.
Hộ vệ tên Yến Tuân không cam lòng nhìn thoáng qua Hoa Hi, nghĩ tới trước kia người thiếu nữ này luôn nói lời cay nghiệt với điện hạ. Nếu nàng không biết cảm ơn, còn giống như trước, Yến Tuân hắn chắc chắn không tha cho nàng!
Nhưng hôm nay điện hạ ngăn cản, hắn không hề nhiều lời.
Vừa đúng lúc đường trước mặt đã thông suốt, hắn nhảy lên xe ngựa, đánh xe rời đi.
Hoa Hi chậm rãi buông màn xe, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Lần đó sau khi Mặc Hoa Hi nhảy xuống hồ, hắn cũng nhảy theo. Tuy thân thủ và động tác hắn rất nhanh, nhưng mang theo nàng, cộng thêm quần áo thấm nước nên cực kỳ nặng, bởi vậy khó khăn lắm mới lên bờ.
Hóa ra hắn sinh bệnh từ lúc đó, hôm nay sắc mặt nhìn qua không tốt mấy.
N cứu mạng, làm sao báo đáp?
"Hắn là ai?"
Tự nhiên thấy bộ dáng nàng thấy hồn lạc phách, Già Nhược không vui hỏi.
"Thất hoàng tử Phong Tây Quốc, Long Càn Nguyệt." Hoa Hi thuận miệng nói.
"Ngươi thích hắn?"
Hoa Hi hơi xuất thần, theo bản năng muốn gật đầu. Nhưng nghĩ nghĩ thấy không đúng, ngẩng đầu nhìn hắn, cười như không cười: "Các ngươi Thần tộc còn biêta mấy chuyện này?"
"Hắn không nói chuyện với ngươi thì ngươi như người mất hồn. Chẳng lẽ không phải thích à?" Già Nhược đúng lý hợp tình nói.
Cái này gọi là thông minh! Mắc mớ gì phải có quan hệ với Thần tộc?
Hoa Hi ngẩn ra, không ngờ tới hắn xuyên tạc ý của nàng như thế. Trẻ con thi biết cái gì?
"Hắn cứu ta một mạng, ta muốn tìm cơ hội báo đáp hắn."
Già Nhược liếc nhìn nàng, nói: "Ngươi là phù chú sư, tương lai đừng nói ở Phong Tây Quốc. Dù đại lục Thiên Diệu đều có thể hô mưa gọi gió. Muốn báo đáp hắn thì quá dễ dàng, cớ gì nóng lòng như vậy."