Edit + Beta: Công Tử Như Họa
Trong lòng âm thầm nghiến răng nghiến lợi với Mặc Hoa Hi! Trước kia là một tên ngu xuẩn, hiện tại lại càng xuẩn!
"Ta đâu có nói bậy? Bọn họ rõ ràng cũng chỉ sợ La di nương." Hoa Hi vẫn nhỏ giọng nói vài câu, một gương mặt đang còn mang vẻ trẻ con tràn đầy ủy khuất.
Mặc Thiên Tuyết hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, nha đầu thối, còn dám nhiều lời, chờ Thái Tử điện hạ rời đi, nhất định sẽ không tha cho ngươi!
Tiếp xúc với ánh mắt của nàng ta, Hoa Hi buồn cười mà cúi đầu, không nói chuyện nữa.
Mặc Thiên Tuyết đóa bạch liên hoa này, xem nàng ta còn có thể giả vờ bao lâu?
"Thái Tử điện hạ." Mặc Thiên Tuyết mỉm cười nhìn về phía Long Càn Ngọc, "Hi nhi không hiểu chuyện, từ nhỏ đã thích nói hươu nói vượn, sự việc ngày đó cũng vậy, làm cho người bối rối, người làm tỷ tỷ ta đây thật xin lỗi."
Cái hay không nói, nói cái dở, nhanh chóng đưa lực chú ý của Thái Tử chuyển dời lên người Mặc Hoa Hi, làm hắn nhớ tới chuyện ngày hôm đó, càng thêm chán ghét Mặc Hoa Hi! Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight
Dù sao chuyện của ba năm trước đây, vĩnh viễn cũng sẽ không có người nhắc tới, Mặc Hoa Hi đã lập lời thề! Nàng tuyệt đối không thể nói ra! Chỉ cần làm Thái Tử chán ghét Mặc Hoa Hi, vậy không thành vấn đề!
Ai bảo nàng không biết tự lượng sức mình dám thích Thái Tử điện hạ? Tự cho là đích nữ phủ Tướng Quân là có thể đoạt được đồ vật của Mặc Thiên Tuyết nàng ta, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Mặc Thiên Tuyết đã hoàn toàn quên, trên thực tế, là nàng ta đoạt thứ vốn nên thuộc về Mặc Hoa Hi..
Nghe nàng nói như vậy, Long Càn Ngọc ngẩn ra một chút.
Ba ngày trước, thiếu nữ kia đứng trước mặt hắn, lấy hết can đảm tới nhìn hắn, một bên khóc thút thít một bên kể tình yêu đơn thuần..
Mộn màn ngày đó bỗng nhiên xuất hiện trong đầu, Long Càn Ngọc liếc mắt nhìn Hoa Hi một cái, nàng cũng ngẩng đầu, đối mắt với hắn.
Ánh mắt đó, không hề nóng bỏng, không hề có một chút lưu luyến si mê, không hề sùng bái, chỉ còn lại vẻ đạm mạc lạnh như băng.
Đạm mạc, giống như khi nhìn Phỉ Thúy, khi nhìn Mặc Thiên Tuyết, nhàn nhạt như nước.
Một người sao có thể thay đổi nhanh như vậy? Ngắn ngủi trong vòng ba ngày, nàng liền đem tình cảm tích góp mấy năm đều hủy diệt sao?
Hắn hẳn nên thở dài nhẹ nhõm một hơi, thiếu một gánh nặng, hắn cùng Mặc Thiên Tuyết đã có hôn sự, nàng là muội muội của Mặc Thiên Tuyết, vốn là không nên dây dưa. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight
Thế nhưng.. Cho dù là một con sủng vật mỗi ngày vây quanh hắn bỗng một ngày hờ hững đối với chính mình, hắn cũng sẽ mất mát mấy ngày đi.
Đúng, giống như sủng vật vậy!
"Hôm nay đa tạ khoản đãi của Mặc tướng quân, cáo từ."
Áp xuống cảm xúc ngổn ngang trong lòng, Long Càn Nhọc không đáp lại lời nói của Mặc Thiên Tuyết, nói một câu đơn giản liền tính toán rời đi.
Mặc Thiên Tuyết luôn tự cao về mỹ mạo cùng thực lực và tài hoa của mình rất ít khi chịu loại cảm giác bị vắng vẻ này, ngẩn ra một lúc, sau đó vội vàng kêu lên: "Thái Tử điện hạ dừng bước!" Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight
Long Càn Ngọc dừng bước chân, không có mở miệng, cũng không quay đầu lại, lãnh khốc cự tuyệt người tới mức cách xa mười dặm.
Mặc Thiên Tuyết nhẹ nhàng cắn môi, trong lòng tràn ngập ghen ghét cùng không cam lòng, bọn họ đã có hôn ước, nhưng hắn vẫn cứ lạnh nhạt như vậy, bất kể nàng ta dùng cách gì, cũng không đả động được hắn.
Nàng ta đem cảm giác không cam lòng ép xuống, trên mặt nở nụ cười rực rỡ, nói: "Hai tháng sau chúng ta cùng nhau tiến vào Huyền Vân Tông, trở thành đệ tử chính thức, lấy thiên phú của điện hạ, có thể lựa chọn sư phụ cho chính mình, không biết điện hạ tính bái vị nào làm sư phụ?"
Thực lực của nàng ta cũng không kém, nếu muốn cùng Thái Tử cùng bái một vị làm sư phụ, tin tưởng cũng sẽ không khó khăn lắm.
"Việc này ta còn chưa quyết định, về sau rồi nói sau." Long Càn Ngọc nhàn nhạt nói, thần sắc không nóng cũng không lạnh.
Dứt lời, tay trái của hắn bắn ra một đạo ánh sáng, vạt áo tung bay, cả người liền biến thành chùm tia sáng biến mất.