Đệ Nhất Hái Hoa Tặc

Chương 1

Author: Lục Lạc Nhi

Thời tiết năm nay thay đổi lạ thường, đợt gió đông từ phương Bắc đổ về sớm hơn mọi khi. Giữa tiết trời tháng mười lạnh giá, hoa tuyết rơi rơi giăng mù trời, bao trùm lên mọi vật lớp áo trắng mờ ảo, tuy đẹp đẽ nhưng lại vô cùng lạnh lùng! Có một nam nhân vận hoàng bào, vừa bước ra khỏi cung Từ Nhã, trên khuôn mặt mang theo sự cố chấp thường ngày. Chân đạp lên tuyết, mặc kệ sương gió, dẫn đầu một đoàn người trở về Nhân Thiện cung, sắc mặt nam nhân không tốt, bước chân cũng nặng nề hơn. Cả một đám cung nhân hầu hạ, đầu cúi xuống thấp, môi mím chặt, âm thầm cầu khẩn chủ tử mau bớt giận.

Vẫn là Tiểu Bình bên cạnh nắm rõ tâm tư Hoàng đế, giữ trên môi nụ cười nhàn nhạt, khẽ khom lưng nhỏ giọng bẩm: “Hoàng thượng, Ngự thiện phòng vừa cho người đến báo, bánh sủi cảo đã làm xong rồi. Có phải nên cho người…’’ Lời còn chưa dứt, bước chân của nam nhân kia đã dừng lại, sự lạnh nhạt nơi khóe mắt đã bị đẩy lui. Âm điệu còn mang thêm chút vui vẻ: “Nhanh như vậy đã làm xong rồi sao, mau sai người mời nàng đến. Tiểu Khuynh thích nhất là bánh sủi cảo của Đỗ sư phụ làm, chắc chắn nàng sẽ tới đây.’’ Tiểu Bình vâng một tiếng, thoáng phất tay áo phân phó hạ nhân bên cạnh, nhìn dáng vẻ trầm tư của chủ tử đã thay đổi, hắn thở dài một tiếng. Chỉ cần nhắc đến người đó, tâm tình bệ hạ dù tệ đến đâu cũng phải mỉm cười, nhưng mà trái tim của người kia liệu có chút nào dành cho bệ hạ hay không?

Hạ vương phủ tràn ngập trong tuyết, đến cả súc vật cũng lười vận động, duy nhất chỉ có trong tiểu viện của một người là vẫn náo nhiệt, ầm ĩ. Tiếng đốc thúc gia nhân của Lục Trà không lúc nào ngưng, quạt than, lò sưởi, bồ cào tuyết, vất vả cả buổi trời cuối cùng cũng làm ấm được gốc mai. Lục Trà lau mồ hôi trên trán, hài lòng ra lệnh cho hạ nhân lui ra, còn chính mình lại xoay người vào phòng, tự tay đỡ lấy người thiếu nữ ra ngoài. Thanh y tú lệ, chỉ thêu xinh đẹp, ba ngàn sợi tóc tùy ý thắt một bên, cả cơ thể được bao bọc trong chiếc áo choàng lông cáo màu bạc. Vậy mà nàng vẫn cảm thấy lạnh, đưa tay siết chặt thêm áo khoác, khó nhọc ho vài tiếng, Lục Trà vừa đỡ nàng vừa cau mày: “Quận chúa, sao phải tự hành hạ mình như vậy, nếu muốn ngắm mai nở, chỉ cần người ngồi trong phòng, em tự khắc sẽ có cách bứng cả gốc mai vào cho người.’’

Nàng cười nhẹ vỗ vỗ vào mu bàn tay của Lục Trà: “Hoa mai đỏ nở trong tuyết, chỉ có thể đẹp nhất khi bừng nở giữa trời đầy giá lạnh. Nếu bứng cả cây đem vào phòng, thì việc ta ngắm hoa còn ý nghĩa gì nữa?’’ Lục Trà không trả lời chủ tử, bản thân Quận chúa đang mang bệnh, lại không chịu tịnh dưỡng trong phòng, nhất quyết đòi ra đây ngắm mai nở, là đang nhớ đến ai? Nàng được Lục Trà đỡ ngồi xuống tấm thảm, vừa ngồi xuống đã cảm thấy dễ chịu lạ thường, ánh mắt tán thưởng nhìn về phía Lục Trà. Không uổng công nàng giữ Lục Trà bên cạnh bao nhiêu năm như thế, việc gì cũng làm rất vừa ý nàng. Đột nhiên một trận gió ở đâu ùa tới, thổi tuyết bay đến chỗ nàng ngồi, Lục Trà khẽ kéo rèm che xuống, hoa tuyết đụng vào rèm mỏng rơi lả tả xuống sân.

Cây mai sau lưng nàng chợt động, tán cây lắc lư theo nhịp gió chơi đùa, hòa cùng với hoa tuyết, mai đỏ từng cánh từng cánh lả tả bay. Rực rỡ chói mắt như huyết lệ đổ xuống, thoáng chốc đã nhuốm đỏ ánh mắt của nàng. Nàng đưa tay ra muốn bắt lấy nhưng trước mặt chỉ có hư vô, Lục Trà hoảng hốt níu tay nàng lại: “Quận chúa, người muốn lấy thứ gì, em sẽ lấy cho người.’’ Lúc này nàng mới bừng tỉnh, bàn tay thu về giấu trong tay áo, lắc đầu với Lục Trà: “Không sao, em ra ngoài trông giữ, đừng làm phiền đến ta. Khi nào cần ta sẽ gọi, không có việc đừng vào đây.’’ Lục Trà miễn cưỡng tuân theo lời nàng, vén rèm che bước ra ngoài, đứng cách chỗ nàng ngồi không xa lắm, ánh mắt vẫn dõi theo nàng. Chỉ còn lại một mình nàng giữa không gian màu trắng, thiếu nữ yếu ớt dựa vào thân mai, giống như muốn tìm chút hơi ấm còn sót lại, lưu giữ vào trái tim mình.

Chàng từng nói, hoa mai đỏ nở trong tuyết trắng, xinh đẹp và tinh khôi giống hệt nàng, Hạ Tử Khuynh, cười một tiếng nghiêng thiên hạ. Nàng ngồi cạnh chỉ trừng mắt với chàng, “Ta vốn sợ lạnh, cũng không chịu nổi giá rét, càng không muốn như đóa hoa mỏng manh kia. Sớm nở chiều tàn có gì tốt?’’ Chàng mỉm cười nói rằng nàng không có khiếu thưởng thức, tâm tình bộp chộp như hài tử mới lớn. Nàng tức giận xoay người đè chàng xuống, đôi môi xinh đẹp áp lên môi chàng: “Chàng nói xem, có hài tử nào biết làm những việc này không hả?’’ Sau đó lại dây dưa triền miên một hồi, chàng ôm nàng trong lòng, điểm nhẹ lên mũi nàng: “Ta nói nàng chưa lớn, đúng là vẫn chưa lớn đâu.’’ Tử Khuynh đột nhiên ho một cái làm dòng ký ức trong nàng bị gián đoạn, cố gắng ghiềm hơi thở lại, nàng không muốn Lục Trà nghe thấy.

Lục Trà bên ngoài vừa nhận được tin báo, Hoàng thượng muốn triệu chủ tử nhà nàng vào cung ngay bây giờ. Nhưng chủ tử đã muốn tránh mặt, tại sao Hoàng thượng còn ép quận chúa? Nhưng lệnh vua khó cãi, nàng cũng không còn cách nào khác, đành phải truyền lời đến Tử Khuynh. Qua rèm che, Tử Khuynh lắng nghe từng lời Lục Trà nói, phất tay áo bảo Lục Trà chuẩn bị kiệu. Kiệu lắc lư theo tay người khiêng kiệu, nàng ngồi bên trong thẩn thờ ngắm bầu trời. Khắp đoạn đường từ Hạ vương phủ đến hoàng cung, tuyết rơi phủ kín một màu trắng. Kiệu qua cổng không cần tra xét, chỉ cần nhìn thấy Lục Trà, cảnh vệ tự giác tránh ra xa. Người trong lòng Hoàng thượng, ai dám khinh nhờ?

Nam nhân mặc hoàng bào, bất chấp trời lạnh giá, đứng dưới tuyết rơi đợi Tử Khuynh trước Nhân Thiện cung. Vừa nhìn thấy bóng dáng mảnh mai yêu kiều, hắn đã vội vàng chạy đến bên nàng, Tiểu Bình đứng bên cau chặt mày, Hoàng thượng, người cũng phải giữ hình tượng chứ. Nụ cười rạng rỡ nở trên môi, hắn đỡ lấy nàng từ tay Lục Trà: “Hại nàng vất vả rồi, mau vào trong đi, ngoài này lạnh lắm.’’ Tử Khuynh ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ nghiêng mình tránh bàn tay đang vươn ra: “Thần nữ Hạ Tử Khuynh, bái kiến bệ hạ.’’ Một tia đau lòng thoáng qua nơi đáy mắt của hắn, nhưng ngay lập tức đã biến mất, nụ cười càng sâu thêm một chút. Hắn bế bổng nàng lên ôm vào lòng mình, xoay người đi nhanh vào Nhân Thiện cung: “Nàng đi chậm quá, tốt nhất cứ để quả nhân bế nàng.’’

Hắn đặt nàng ngồi xuống đệm mềm, dúi vào lòng nàng lồng ấp tay của hắn, khoác thêm cho nàng áo choàng, rồi sai bảo cung nhân mang đồ ăn lên. Bận rộn cả buổi, cuối cùng hắn cũng ngồi xuống bên cạnh, nhìn sâu vào mắt nàng: “Tiểu Khuynh, ta biết nàng thích ăn bánh sủi cảo, Đỗ sư phụ vừa trờ về từ phương Bắc đã vào bếp làm sủi cảo cho nàng. Đợi một chút cung nhân sẽ mang lên ngay thôi, đến lúc đó nàng phải ăn cho bằng hết đấy.’’ Tử Khuynh bỏ qua lời hắn nói, bản thân chỉ lùi ra sau cách hắn xa một chút, trở về từ phương Bắc, vậy có nghe được tin tức gì của chàng hay không? “Bệ hạ, khi gió Bắc ngừng thổi, hãy lập hậu đi.’’ Lời nàng nói không ăn nhập gì với hoàn cảnh hiện tại, nhưng lại đánh đúng điểm yếu trong lòng nam nhân kia.

Hắn vươn tay giữ nàng lại, ôm vào lòng, vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, hắn không muốn nàng biến mất, nhưng lại sợ làm nàng tổn thương: “Nếu nàng chịu trở thành Hoàng hậu của trẫm, trẫm sẽ lập hậu!’’ Qua bờ vai của hắn, nàng nhìn thấy khung cửa sổ đang mở rộng, ngoài kia hoa tuyết bay bay trong gió, rất hợp với cảnh sắc lòng nàng: “Ta vốn dĩ là hái hoa tặc, tuy từng phạm tội với Hoàng thượng, nhưng chẳng phải ta đã trả hết nợ rồi ư? Tử Khuynh không muốn ở lại kinh thành này nữa, hãy thả ta đi.’’ Hắn biết nàng sẽ nói như vậy, nhưng điều nàng cầu xin hắn không đáp ứng được: “Đừng nói nữa, nàng vốn không hề nợ ta gì cả. Bốn năm trước là ta cam tâm tình nguyện, bốn năm sau vẫn là ta tình nguyện cam tâm.’’

Tử Khuynh thở nhẹ trong lòng hắn, máu tươi trào ra khỏi miệng, trước mặt nàng chỉ còn lại một mảnh trắng xóa, giữa khung cảnh ấy có dáng hình nàng vẫn hằng nhung nhớ. Mai đỏ nở trong tuyết, chói mắt tựa huyết lệ. Bàn tay của nàng lại vươn ra phía trước, “Đừng đi, chàng đừng đi.’’ Hắn nhận ra điều khác thường của nàng, nhưng tất cả đã muộn, Tử Khuynh đã không còn cảm nhận được điều gì khác nữa. Trong con ngươi xinh đẹp kia vốn không hề có hắn, ngay cả câu nói dịu dàng như vậy cũng không dành cho hắn. Hắn đau lòng nhìn nàng, bất lực nhìn nàng ra đi trong vòng tay của hắn, không thể níu kéo, không thể cầu xin nàng quay đầu.

Sử sách chép rằng: “Năm thứ sáu Thiên Khang, cuối cùng Hoàng đế cũng chịu lập Hậu, nhưng Tân hậu lại là một người chết. Đại lễ thành hôn, nhận triều bái của thiên hạ, trên phượng ỷ chỉ có một tấm bài vị. Hoàng đế lạnh lùng nhìn bách quan bên dưới, một ánh mắt đã định cục diện, không còn ai dám phản đối về việc lập Hậu. Tháng sáu cùng năm, khâm sai Triệu Dật Phàm hồi cung lĩnh mệnh, được Thánh thượng trọng thưởng ngàn vàng, thăng chức làm Thượng thư trông coi Hộ bộ. Nhưng Triệu Dật Phàm không nhận ân điển, cáo bệnh từ quan, rời khỏi kinh thành ngay trong đêm ấy, từ đó không biết đã đi đâu.

Cuối năm thứ sáu Thiên Khang, Bắc vương Đoan Minh dấy quân tạo phản, tấn công xuống phương Nam. Các quan lại chia làm hai phe, một bên ủng hộ nghị hòa, một bên chủ trương tiến đánh. Thánh thượng niệm tình huynh đệ máu mủ, cho sứ giả nghị hòa, nhưng chỉ đổi về được một cái đầu bị chặt và thư chiêu hàng. Lời lẽ của Bắc vương vô cùng điềm đạm từ đầu đến cuối chỉ yêu cầu một thứ, là hài cốt của Tân hậu. Thánh thượng tức giận, hạ lệnh cho Tề tướng quân dẹp loạn đảng, giết không tha. Giao chiến hai năm không phân thắng bại, cuối cùng Bắc vương vẫn thua, chết dưới tay Tề tướng quân, nhưng thiên hạ chưa kịp vui mừng thì tin báo tử trận cũng truyền về kinh thành. Bắc vương trước khi chết đã đồng vu quy tận với Tề tướng quân, một kiếm đâm ra đoạt cả hai mạng.

Thánh thượng nhận được tin chỉ cười lạnh, nhưng sau đó không hiểu sao lại ốm một trận thập tử nhất sinh, cuối năm thứ 8, Thiên Khang thánh thượng băng hà.’’

- Năm thứ hai - Thiên Khang –

Giữa đêm khuya thanh vắng, có ai đó đang thổi tiêu bên hồ, nhưng chỉ cần để ý kỹ một chút, sẽ nhận ra khúc nhạc này, Thập giới tương tư,

“Một, tốt nhất là không gặp, không gặp sẽ không yêu.

Hai, tốt nhất đừng quen biết, không quen chẳng tương tư.

Ba, tốt nhất không làm bạn, không bạn sẽ chẳng nợ nhau.

Bốn, tốt nhất là không thương, không thương làm sao nhớ.

Năm, tốt nhất chưa từng yêu, không yêu thì sẽ chẳng bao giờ chia tay.

Sáu, tốt nhất không có quan hệ gì, đã không quan hệ hà cớ phải gặp nhau.

Bảy, tốt nhất không gây lỗi lầm, như vậy không cần phụ rẫy.

Tám, tốt nhất không hứa hẹn để người khỏi mang lòng chờ đợi.

Chín, tốt nhất không phụ thuộc, như vậy chẳng sinh ra dựa dẫm.

Mười, tốt nhất nữa là không tình cờ gặp mặt, mãi mãi không ở bên nhau.’’

Người thổi tiêu lại không hề biết rằng, chính tiếng tiêu của mình đã gọi đến một tiểu cô nương xinh đẹp. Thanh y trên người tú lệ, dung nhan kiều diễm động lòng người, một tiếng cười khuynh thiên hạ, Hạ Tử Khuynh.
Bình Luận (0)
Comment