Diệp Liên nhìn Diệp Huyên: “Con có ca ca là được rồi”.
Nói xong, cô bé tiếp tục ăn cơm.
Diệp Huyên im lặng một lát, sau đó nói: “Đến lúc đó chúng ta cùng đi”.
Độc Cô Huyên gật đầu: “Được!”
Sau khi ăn xong, Diệp Huyên rời khỏi Táng Thiên trường thành, đi tới Ma Kha tộc.
Bây giờ Ma Kha tộc cũng xem như quen thuộc với Diệp Huyên, vì vậy cũng không có ai ngăn cản hắn.
Trên đỉnh núi, Diệp Huyên gặp được Mạc Tà.
Mạc Tà nhìn hắn: “Có dự định gì?”
Diệp Huyên đáp: “Tu luyện, trả thù!”
Mạc Tà gật đầu: “Tính ta vào nữa!”
Diệp Huyên xoay người rời đi.
Lần này hắn đến đây là muốn cho một câu trả lời.
Trên con đường báo thù, thêm một người bạn chắc chắn là một chuyện tốt!
…
Diệp Huyên quay lại nhà đá của mình, hắn lấy nhẫn chứa đồ Đế Hình cho mình trước khi chết ra, trong nhẫn chứa đồ có hai thứ, một đôi băng cánh tay màu vàng sậm, băng cánh tay làm bằng loại da thú nào đó, mềm mại, sờ rất thoải mái.
Diệp Huyên mang đôi băng cánh tay này vào, trong nháy mắt, hắn cảm thấy hai cánh tay căng lên, sau đó, một lực lượng mạnh mẽ cuồn cuộn không ngừng tập trung lên hai cánh tay của hắn, không những thế, một thú ảnh hư ảo đột nhiên ngưng tụ sau lưng hắn.
Thú ảnh này trông giống hổ, có hai cánh, cả người đen kịt, bên trên phủ đầy những miếng vảy màu đen, trên người phát ra hơi thở cực kỳ hung ác.
Đây là yêu thú gì vậy?
Diệp Huyên khẽ nhíu mày, lúc này, giọng nói của Đế Khuyển đột nhiên vang lên: “Có lẽ là hổ Ám Ma thượng cổ”.
Lúc này, Đế Khuyển đột nhiên nói: “Là tàu Đế Tinh!”
Diệp Huyên vội hỏi: “Tàu Đế Tinh?”
Đế Khuyển nói: “Tiểu tử, thứ này còn quý giá hơn băng cánh tay kia của ngươi nữa, dù là Thần tộc của ta năm đó cũng chỉ có một chiếc này thôi, vì thứ này đã thất truyền rồi, bây giờ, e rằng nó càng quý hiếm hơn”.
Diệp Huyên hỏi: “Cái này có tác dụng gì?”.