Diệp Huyên hỏi: "Chuyện gì?"Nếu cô bé đã đồng ý cho thời hạn mười năm, vậy đây chắc chắn là một chuyện tốt đối với hắn.
Thời gian mười năm, hắn có thể làm được rất nhiều rất nhiều chuyện rồi!AdvertisementNhưng vào lúc này, cô bé lại nó: "Lát nữa ngươi sẽ biết, theo ta!"Diệp Huyên: "! "Cứ như vậy.
Diệp Huyên theo cô bé rời khỏi Thần Võ Thành.
Trên lưng một con cự long màu vàng, cô bé đứng ở trên đầu rồng, chắp hai tay ra sau lưng, khép hờ hai mắt.
Ở bên cạnh cô bé là Diệp Huyên, mà phía sau hai người là mười một cường giả áo đen.
Diệp Huyên không nhịn được hỏi: "Ngươi cần ta làm gì?"Trực giác nói cho hắn biết, có lẽ không phải là chuyện gì tốt đẹp!Bởi vì Thần Quốc nhiều cường giả như vậy, mà đối phương cứ nhất thiết chỉ đích danh hắn, đây chắc chắn là chuyện không hề bình thường.
Cô bé mở hai mắt ra, nhẹ giọng nói: "Ngươi sẽ biết ngay thôi".
Diệp Huyên trầm giọng nói: "Người của ngươi sẽ không nhúng tay vào Thần Võ Thành đúng không?"Cô bé gật đầu: "Sẽ không! Nhưng Võ Viện và Kiếm Tông của Thần Võ Thành ngươi không được ra ngoài mở rộng".
Diệp Huyên cười nói: "Yên tâm, bây giờ chúng ta chỉ muốn phát triển tại chỗ".
Cô bé khẽ gật đầu, nàng ta lại chậm rãi nhắm mắt lại.
Diệp Huyên thì ngồi xếp bằng xuống đất.
Lúc này đây, hắn nhớ lại những điều cô bé từng nói với hắn.
Lấy tâm làm kiếm, lấy kiếm làm tâm.
Trước đây không lâu, lúc hắn bị A Việt nhốt lại, khi đó hắn đã ngộ đạo thành Thánh.
Vào lúc ấy, hắn đã hiểu rõ được lòng mình!Mà lúc giao thủ với cô bé, hắn có chấp niệm trong lòng, hắn không muốn thua, nhất là không muốn bại bởi một kiếm tu cùng thế hệ!Càng không muốn thua, hắn càng thấy không cam lòng!Mà ngay khoảnh khắc hắn chịu thua đó, hắn phát hiện toàn thân được thả lỏng, cảm giác này vô cùng thoải mái, giống như trút được gánh nặng.
Hắn biết bởi vì tâm tình của mình đã thay đổi, khiến cho kiếm đạo của hắn cũng có sự thay đổi!Còn thay đổi gì, hắn cũng chưa rõ.
Một đường tu kiếm đạo, mỗi một sự kiện đều cho hắn những cảm ngộ khác nhau!.