Diệp Huyên quay đầu nhìn Nguyệt Nha kia, khóe miệng Nguyệt Nha đã chảy máu.
Một kiếm vừa nãy tuy không thể gi3t chết Nguyệt Nha, nhưng cũng đủ làm nàng ta bị thương!
Lúc này trong lòng Nguyệt Nha vô cùng kinh ngạc, nàng ta không ngờ, sau khi nàng ta dùng đến trục thời gian mà lại vẫn bị Diệp Huyên thương tổn!
Uy lực một kiếm này của Diệp Huyên lại mạnh đến như vậy!
Yêu nghiệt!
Quá yêu nghiệt!
Tên này không hề kém Diệp Thần năm đó chút nào!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Nguyệt Nha chợt lóe lên sát ý: “Giết!”
Vừa dứt lời, vô số cao thủ Dị Duy tộc trong cả tinh không lập tức lao về phía nhóm người Diệp Huyên.
Mà hai con rồng lớn mà Diệp Huyên gọi ra lập tức đã ngăn bọn họ lại!
Thấy nhiều người Dị Duy đến như vậy, Diệp Huyên chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Sức lực một mình hắn chắc chắn không thể ngăn chặn được nhiều cao thủ Dị Duy tộc như vậy!
Diệp Huyên đột nhiên mở mắt ra, nhẹ giọng nói: “Tiền bối, giúp ra!”
Thần thú nói: “Chuẩn bị xong rồi sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đến đi!”
Thần thú cười nói: “Vậy đến thôi!”
Ầm!
Một luồng sức mạnh đột nhiên từ trong người hắn sôi sục, thoáng chốc, tinh không trong vòng mười vạn dặm đều sôi trào!
Mà gương mặt Diệp Huyên thoáng chốc đã trở nên vặn vẹo!
Lúc này hắn cảm nhận được trong cơ thể mình như thể muốn nứt toạc ra!
Nguyệt Nha ở phía xa khẽ nhíu mày, hơi thở tên này sao đột nhiên lại tăng mạnh như vậy?
Lúc này, Diệp Huyên siết chặt hai tay.
Ầm!
Tinh không xung quanh bắt đầu sụp đổ từng tấc một!
Diệp Huyên bỗng gào lên, đánh mạnh một quyền.
Ầm ầm!
Thoáng chốc, một luồng sức mạnh kinh người tuôn ra từ trên nắm đấm Diệp Huyên, một quyền này đánh ra tựa như núi lửa phun trào, cả tinh không lập tức vỡ vụn.