*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Xoẹt!
Dưới ánh mắt những người khác, đao thế kia đâm xuyên quyền thế như chẻ tre, lao thẳng vào Vương Chiến.
Lệ khí lóe lên trong mắt, Vương Chiến tung nắm đấm.
Ầm!
Đao thế vỡ toang, nhưng lại có đao quang lóe lên.
Xoẹt!
Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy Tư Đồ đứng sau lưng Vương Chiến, tay chậm rãi tra đao vào vỏ.
Trên ngực Vương Chiến là một vết đao sâu hoắm.
Thua trận!
Bốn bề trở nên yên tĩnh.
Chỉ qua ba hiệp giao thủ, Vương Chiến đã bại!
Tư Đồ này rốt cuộc là ai?
Ánh mắt họ nhìn hắn ta tràn ngập tò mò.
Lão tóc trắng hô lên: “Tư Đồ, giết gã!"
Vương Chiến tuy bại nhưng vẫn chưa chết.
Tư Đồ nghe vậy thì xoay người rút đao.
Chu Khiếu bất chấp muốn xen vào, nhưng chưa kịp ra tay thì đã nghe lão tóc trắng cười nhạt: “Định cứu gã ư? Ngươi mơ đẹp lắm!"
Dứt lời, lão ta đã biến mất.
Ầm!
Chu Khiếu bị ép phải dừng tay.
Mà Tư Đồ đã xuất hiện sau lưng Vương Chiến. Vương Chiến hiện nay làm sao có thể ngăn cản Tư Đồ?
Vào đúng thời khắc quyết định này, Tư Đồ bỗng dưng nheo mắt, xoay người tung đao chém ra.
Ầm!
Đao quang vỡ vụn, Tư Đồ lùi lại trăm trượng.
Dừng lại rồi, hắn ta nhìn người vừa ra tay - Diệp Huyên.
Diệp Huyên đi đến hỏi Vương Chiến: “Cảm thấy thế nào?"
Vương Chiến mê mang đáp: “Ta thua rồi”.
Diệp Huyên vỗ vai gã: “Thắng thua là chuyện thường tình, đừng để tâm”.
Vương Chiến im lặng.