*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đương nhiên hắn không quên, Tiểu Tháp có công năng rất đặc thù, chính là ở bên trong một năm thì bên ngoài là một ngày!
Công năng nghịch thiên như vậy, đương nhiên hắn phải dùng cho tốt rồi!
Thời gian sắp tới, Diệp Huyên sẽ bắt đầu nghiên cứu thời không chi đạo!
Thật ra, bây giờ hắn hoàn toàn có thể đạt đến Tuyệt Trần Cảnh, thậm chí là Thời Không Cảnh.
Những hắn vẫn không chọn cách đột phá!
Mục tiêu của hắn trước giờ chưa từng thay đổi, chính là Đăng Thiên Cảnh vô hạn!
Hắn muốn đạt đến vô hạn!
Thế giới trong Tiểu Tháp rất lớn, lúc Diệp Huyên đang tu luyện, bản thân Tiểu Tháp lại đưa Tiểu An và Kiếm Khư với cả Tiểu Linh đi chơi cả ngày!
Tiểu An ngồi bên hồ, cô bé chống hai tay dưới cằm, như đang suy nghĩ gì đó!
Ngay lúc này, Tiểu Linh Nhi đi đến trước mặt Tiểu An, cô bé lấy viên linh quả đưa cho Tiểu An: “Ăn!”
Tiểu An nhìn Tiểu Linh Nhi, trên vai Tiểu Linh Nhi còn có một tên nhóc, chính là suối nguồn Vĩnh Sinh cấp thần kia.
Tiểu Linh Nhi ngồi bên cạnh Tiểu An, cô bé nhìn mặt hồ phía xa: “Tiểu An, hình như ngươi không được vui lắm!”
Tiểu An khẽ lắc đầu: “Không có!”
Nói xong, cô bé cúi đầu nhìn lòng bàn tay phải của mình, trong bàn tay, hình hoa sen đen kia thi thoảng lại phát sáng, giống như đang muốn sống vậy!
Cô bé rất sợ!
Cô bé muốn nói với Diệp Huyên, nhưng lại không dám!
Bởi vì hình hoa sen này suýt chút đã thiêu đốt Diệp Huyên vào lần trước!
Cô bé rất lo lắng!
Lúc này, Tiểu Linh Nhi cười hi hi, nắm lấy tay phải của Tiểu An: “Vậy chúng ta đi chơi đi!”
Khi bị Tiểu Linh Nhi nắm lấy tay, vẻ mặt Tiểu An thoáng chốc đã thay đổi, muốn rút tay về, nhưng cô bé lập tức phát hiện ra, hình hoa sen đen kia lại không có phản ứng gì cả!
Tiểu An có chút nghi hoặc!
Tại sao Tiểu Linh Nhi nắm tay thì lại không có vấn đề gì?
Trong lúc cô bé nghi hoặc thì đã bị Tiểu Linh Nhi kéo đi.