Những người bên ngoài nghe vậy thì nhíu mày.
Hư Xung muốn nói gì đó nhưng bị Thần trưởng lão ngăn lại.
Thần trưởng lão: “Đừng xen vào chuyện giữa họ”.
Hư Xung do dự, cuối cùng vẫn không ra tay.
Nơi xa, người nghịch hành im lặng một hồi mới gật đầu: “Được”.
Gã ta buông tay ra, thanh kiếm thứ sáu lập tức hóa thành hư vô.
Cảnh tượng ngày khiến đồng tử Hư Xung co lại.
Thì ra người nghịch hành vẫn còn sức lực. Gã ta vẫn còn giấu chiêu, chỉ chờ Diệp Huyên ra tay rồi sẽ cho hắn một kích chí mạng.
Diệp Huyên cũng đã phát hiện ra điều này, vì vậy lựa chọn không ra tay.
Một khi hắn không ra tay, người nghịch hành cũng sẽ không dám làm gì.
Bởi gã ta cũng sợ hắn còn giấu chiêu.
Hai bên đều kiêng kỵ lẫn nhau.
Người nghịch hành hỏi: “Ngươi chọn thuận theo Thiên Đạo?"
Diệp Huyên cười: “Đúng vậy”.
Người nghịch hành cau mày: “Tu sĩ chúng ta từ thời khắc bắt đầu tu luyện đã là đi ngược với Thiên Đạo. Ngươi lựa chọn thuận theo, cũng là một loại khuất phục”.
Nhóm Hư Vọng bên ngoài nghe được thì sắc mặt đanh lại.
Chẳng lẽ người nghịch hành muốn đấu võ mồm?
Diệp Huyên thắng được không?
Rất nhiều lúc, khẩu chiến có thể phá hủy tâm cảnh đối phương.
Diệp Huyên chỉ lắc đầu cười: “Ngươi muốn tu luyện không có gì sai, nhưng Thiên Đạo thì cũng có gì sai? Thiên Đạo chỉ là một thành phần trong vũ trụ bao la này. Ngươi tu luyện thì cứ tu luyện đi, vì sao cứ phải đối nghịch với người ta? Thiên Đạo đã làm gì sai?"
Người nghịch hành: “Không phải tu luyện chính là tranh giành cùng Thiên Đạo sao?"
Diệp Huyên lắc đầu: “Tại một vài thế giới nhỏ, sự phát triển và sinh tồn của con người sẽ phá hủy môi trường và hệ sinh thái, nói cách khác là đang phá hoại đất mẹ đã nuôi dưỡng ra họ. Ta cũng không thể trách họ, bởi họ chỉ có thể làm như vậy để sinh tồn và phát triển. Nhưng rồi tinh cầu của họ lại có lỗi lầm gì? Ngươi sinh ra trên tinh cầu này, được nó nuôi nấng, rồi có ngày ngươi trở nên mạnh mẽ hơn, lại cảm thấy thế giới này đang giữ chân ngươi, từ đó sinh ra suy nghĩ muốn nghịch thiên...”
Hắn khẽ mỉm cười: “Giống như một người cha nuôi con mấy chục năm, cuối cùng bị đứa con ghét bỏ vì già yếu vậy”.
Người nghịch hành nhìn hắn: “Ngươi đang đánh tráo khái niệm”.
Diệp Huyên cười: “Vậy ta hỏi ngươi, ngươi có sinh ra ở vũ trụ này không? Thiên địa này có từng nuôi dưỡng ngươi không? Vậy mà ngươi lại muốn nghịch thiên mà đi... Ta hỏi ngươi, Thiên Đạo này đã làm gì sai?"
Thiên địa bốn phía bỗng rung động khi vô số linh khí vọt về phía Diệp Huyên.
Thiên Đạo đang đáp lời hắn!
Thấy vậy, sắc mặt Cổ Khâm khó coi đi trông thấy.
Diệp Huyên tiếp tục: “Con người muốn tu luyện và sinh tồn là điều dễ hiểu, nhưng ta cho rằng dã tâm và d*c vọng của họ không liên quan đến Thiên Đạo. Nếu biến nó thành cái sai của Thiên Đạo, có phải quá đáng lắm không?"