Diệp Huyên cười nói: "Chắc chắn sẽ lộ, dù sao chúng ta cũng không giấu diếm gì".
Độc Cô Huyên nhìn về phía Diệp Huyên: "Trên người con có bảo vật, sẽ trở thành mục tiêu tất cả cùng nhắm vào!"
Diệp Huyên nói: "Con biết!"
Độc Cô Huyên không rõ: "Vậy con còn đi ngang nhiên vậy nữa!"
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Trốn cũng không được, con cũng không muốn trốn nữa.
Bây giờ con muốn nhìn xem thử, ai là người đầu tiên đến tìm con gây sự".
Độc Cô Huyên trầm giọng nói: "Sau đó thì sao?"
Diệp Huyên cười đáp: "Không có sau đó, một chữ thôi: đánh.
Ai đến tìm chúng ta gây sự thì cứ đánh chết ạ!"
Độc Cô Huyên: "! "
Sau nửa canh giờ, Diệp Huyên dẫn Độc Cô Huyên và Đế Khuyển đi tới Bách Hiểu Các.
Lúc đến Bách Hiểu Các, Diệp Huyên nghi ngờ bản thân có đến nhầm chỗ không, bởi vì trước mặt bọn họ chỉ là một gian nhà gỗ nhỏ, vô cùng nhỏ, nếu không nhờ phía trên viết ba chữ Bách Hiểu Các thì hắn chắc chắn đã nghĩ mình đến nhầm chỗ.
Độc Cô Huyên bên cạnh Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Trông càng đơn giản thì càng không tầm thường!"
Diệp Huyên khẽ gật đầu, sau đó đi đến trước nhà gỗ nhỏ, lúc này, cửa mở ra, Diệp Huyên đi vào, trong nhà có một người đàn ông đang ngồi, người đàn ông nọ nhìn Diệp Huyên: "Biết quy củ không?"
Diệp Huyên lắc đầu.
Người đàn ông nói: "Hỏi gì?"
Diệp Huyên đáp: "Tìm người!"
Nghe tiếng, người đàn ông vội vàng đứng lên, ở bên cạnh, có một cô gái bước ra.
Cô gái mặc một chiếc váy dài màu đen, tóc cột lên cao, vóc người khá đầy đặn.
Cô gái cười nói: "Hóa ra là Diệp công tử!"
Diệp công tử!.