…
Diệp Huyên, Độc Cô Huyên và Đế Khuyển vừa quay lại trước cửa tửu lâu, một ông lão đã xuất hiện trước mặt bọn họ, ông lão nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử, lão phu là Đường chủ của Bách Hiểu Các, Mộ Châu”.
Diệp Huyên cười nói: “Mộ tiền bối có chuyện gì sao?’
Mộ Châu nhẹ giọng đáp: “Bách Hiểu Các ta và Diệp công tử không thù không oán, mà Diệp công tử lại liên tục giết chết ba người của Bách Hiểu Các, Diệp công tử không cho lão phu một lời giải thích sao?”
Diệp Huyên cười khẽ: “Chắc hẳn tiền bối đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện rồi, nếu tiền bối đến để thương lượng, vậy chúng ta đi vào tửu lâu nói, còn nếu đến báo thù thì bây giờ có thể ra tay rồi!”
Mộ Châu nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Cậu rất tự tin!”
Diệp Huyên đi tới trước mặt Mộ Châu, nhẹ giọng nói: “Không biết Bách Hiểu Các mạnh hơn nhà Độc Cô và nhà họ Cổ bao nhiêu!”
Mộ Châu híp mắt lại: “Cậu là đang uy hiếp chúng ta ư?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Chỉ tốt bụng nhắc nhở một câu thôi.
Muốn đối đầu với Diệp Huyên ta, Bách Hiểu Các nên nhìn lại bản thân trước”.
Nói xong, hắn dẫn Độc Cô Huyên đi vào tửu lâu.
Còn Đế Khuyển thì lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộ Châu.
Trước cửa, vẻ mặt Mộ Châu hơi khó coi.
Đối đầu với Diệp Huyên?
Dù Bách Hiểu Các mạnh thật, nhưng cũng chưa từng có suy nghĩ đó, vì Bách Hiểu Các cũng không muốn lấy bảo vật trên người Diệp Huyên.
Diệp Huyên nói: “Vẫn là câu nói đó, ta không muốn đối địch với các người”.
Mộ Châu đáp: “Bách Hiểu Các ta cũng không muốn đối địch với Diệp công tử, ba người lúc trước ra tay với Diệp công tử đều là bọn họ tự ý, không liên quan đến Bách Hiểu Các chúng ta”.
Diệp Huyên cười nói: “Nói thế thì chuyện này chỉ là một hiểu lầm thôi”.
Mộ Châu nhìn Diệp Huyên: “Là hiểu lầm, nếu hiểu lầm đã được tháo giải thì lão phu xin cáo từ”.
.