Oong!
Một tiếng kiếm ngân phóng thẳng lên cao, truyền về phía xa trong tinh không.
Chẳng mấy chốc, Diệp Huyên đã khẽ cau mày vì hắn phát hiện nó thế mà lại không có linh!
Một thanh kiếm không có linh!
Đáng lẽ không phải như vậy!
Diệp Huyên lại nghiên cứu một lát, cuối cùng đành chấp nhận sự thật.
Đây thật sự là một thanh kiếm không có linh!
Diệp Huyên cạn lời.
Thanh kiếm này là cha đã cố ý tìm cho mình?
Giờ hắn hơi chút nghi ngờ với điều đó rồi đấy.
Lúc này, lão Quân bỗng hơi khom mình hỏi: "Thiếu chủ, người còn có căn dặn gì không?"
Diệp Huyên hoàn hồn lại nhìn lão Quân ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: "Ông có tiền không?"
Vẻ mặt lão Quân cứng lại.
Diệp Huyên vội nói: "Mượn! Là mượn chứ không phải lấy. Đến lúc đó, ông tìm cha ta đòi là được!"
Lão Quân câm nín.
Trả?
Trả cái búa ấy!
Ai chẳng biết quan hệ giữa thiếu chủ và kiếm chủ? Ta mà cho ngươi mượn thì kiếm chủ sẽ chịu trả chắc?
Đến lúc đó, kiếm chủ không chịu trả, thiếu chủ chơi xấu... Chẳng phải Trụ Mạch của mình coi như đi tong sao?
Vụ giao dịch này không thể làm!
Lão Quân ngẫm nghĩ rồi nói: "Thiếu chủ... Trụ Mạch của ta cũng không nhiều. Có điều, nếu thiếu chủ cần thì cá nhân ta bằng lòng cho ngươi một trăm vạn Trụ Mạch!"
Ông ta nói xong vội vàng bổ sung: "Đây là tặng cho thiếu chủ, không cần trả!"
Cùng với cho mượn thì thà nói là cho, dù sao mượn cũng sẽ không trả, nói cho còn có thể bán được một ân tình!
Diệp Huyên nghe lão Quân nói vậy thì chần chờ một chút mới nói: "Cái này... cho ta luôn, có phải là không được hay cho lắm?"
Lão Quân im lặng.
Ngươi cũng biết không được hay à? Vậy thì đừng có lấy!
Bấy giờ, Diệp Huyên lại bỗng nói: "Nếu đây là tấm lòng của lão Quân, ta mà từ chối thì chẳng phải sẽ khiến ông chạnh lòng?"
Hắn nói xong bèn vươn tay phải ra.
Lão Quân cạn lời, ngươi không làm ta chạnh lòng nhưng khiến con tim ta nhỏ máu!
Lão Quân cũng khá dứt khoát, trực tiếp lấy một chiếc nhẫn chưa đồ ra đưa cho Diệp Huyên.