*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi đi ra, vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu ngơ ngác, một lúc sau, nàng ta quay đầu nhìn Diệp Huyên, run giọng nói: “Ta… Ta thật sự ra rồi sao?”
Diệp Huyên gật đầu, sau đó đi về cổng thành phía xa.
Tô Tiểu Tiểu nói: “Thật sự rất nguy hiểm!”
Diệp Huyên giơ bút Đại Đạo trong tay, khinh thường nói: “Bút Đại Đạo là đại ca ta, ai dám động đến ta? Ai dám?”
Tô Tiểu Tiểu: “…”
Tại hệ ngân hà, trong một căn phòng nào đó, một âm thanh tức giận vang lên: “Chết tiệt, khốn nạn, ngươi đừng có làm loạn!”
Diệp Huyên không thèm quan tâm bút Đại Đạo, trực tiếp dẫn theo Tông Bạch đi về phía xa.
Bút Đại Đạo lại vội vàng nói: “Diệp Huyên, cậu đừng làm bậy! Cậu thật sự đừng có làm bậy!”
Diệp Huyên dừng bước, sau đó nói: “Bút huynh, huynh sợ Thành Trụy Lạc này như vậy sao?”
Bút Đại Đạo nói: “Không phải ta sợ, mà là ta không thể can thiệp vận mệnh chúng sinh, điều này là vi phạm quy định chủ nhật đặt ra cho ta. Cậu muốn làm gì, đó là chuyện của cậu, cậu không thể để ta gánh tội thay! Diệp Huyên... Diệp huynh, cậu làm một con người đi!”
Diệp Huyên có chút tò mò: “Vì sao huynh không thể can thiệp vào vận mệnh chúng sinh?”
Bút Đại Đạo nói: “Bởi vì ta là người vận hành vận mệnh, cũng chính là người chấp hành quy tắc, nếu ta can thiệp, vậy không phải sẽ lộn xộn hết à?”
Diệp Huyên lại hỏi: “Trước kia không phải huynh cũng từng giết người rồi sao?”
Bút Đại Đạo nói: “Đó là bọn họ chọc vào ta trước, nếu bọn họ chọc vào ta, thì ta giết bọn họ là hợp tình hợp lý! Có nguyên nhân có kết quả thôi!”
Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó nói: “Chuyện này dễ xử lý, đợi lát nữa sau khi ta vào, ta sẽ làm bừa trước, khiến cho bọn họ chủ động tới gây sự với ta, cuối cùng, ta đưa huynh ra, một số kẻ ngốc khẳng định sẽ cố ý nhằm vào ta và huynh, đến lúc đó, huynh ra tay gi3t chết bọn họ, liền hợp tình hợp lý!”
“Mẹ nó!”
Bút Đại Đạo vội vàng nói: “Diệp Huyên, cậu không cần như vậy. Cậu đây là đang thao túng tâm lý người khác, cậu như vậy là không đúng đâu”.
Diệp Huyên cười nói: “Bút huynh, huynh không cần phải áp lực, chúng ta là đến làm chuyện tốt, cho dù huynh vi phạm quy tắc, chủ nhân của huynh chắc chắn cũng sẽ không trách huynh!”
Bút Đại Đạo thấp giọng thở dài: “Diệp Huyên, cậu phải hiểu được một đạo lý, tồn tại chính là hợp lý, ở bên trong rừng rậm, cậu vì cứu con cừu mà đánh lui sói, vậy sói thì sao? Nó đói chết thì phải làm sao?”
Diệp Huyên chỉ phía xa xa bên trong thành: “Huynh có cảm nhận thấy lệ khí và oán khí bên trong thành kia không? Bao nhiêu cái chết thảm?”
Bút Đại Đạo nói: “Bọn họ có vận mệnh của bọn họ!”
Diệp Huyên cười nói: “Có những sinh linh sinh ra đã được định sẵn là bi kịch sao?”
Bút Đại Đạo nói: “Không hoàn toàn, bọn họ có thể cố gắng thay