Đệ Nhất Lười Phi Khuynh Thành

Chương 14

Bên trong đại sảnh của Liễu phủ.

Liễu Chấn Toàn run rẩy ngồi trên ghế bưng ly trà trên bàn uống một ngụm lần nữa, vẫn không quên dùng ánh mắt lén lút liếc nhìn người đang nhàn nhã bắt chéo hai chân ngồi trên ghế là Tứ hoàng tử.

Đây đã là ly trà thứ hai, nhưng nam tử ngồi ở vị trí chính giữa đại sảnh vẫn mang bộ dạng bình thản như cũ. Hôm nay trời vừa sáng, Tứ hoàng tử chưa bao giờ hỏi tới chính sự lại đột nhiên tiến đến, nói rằng muốn nghị sự, điều này làm cho Liễu Chấn Toàn kinh ngạc, nhưng đã ngồi ở đây nhiều canh giờ như vậy, vị Tứ hoàng tử này chỉ nhàn nhã ngồi ở đó, một câu cũng không nói, chẳng qua nhìn bộ dạng của hắn hình như đang đợi người nào đó.

Liễu Chấn Toàn cũng đã khéo léo hỏi Tứ hoàng tử rốt cuộc mới sáng sớm đi tới Liễu phủ có chuyện gì, nhưng vị Tứ hoàng tử này chỉ nhún vai hời hợt nói một câu: “Không có việc gì, chẳng qua tùy tiện ngồi một chút.”

Liễu Chấn Toàn bộ toát hết cả mồ hôi.

Mặc dù vị Tứ hoàng tử này bị người khác cho rằng bản tính vốn phong lưu, cả ngày ăn chơi đàng điếm, không hỏi đến chuyện công, nhưng Liễu Chấn Toàn lại không cho là vậy, dù gì ông cũng đã lăn lộn hơn nửa đời người trong chốn quan trường, theo ông nghĩ, bản thân Tứ hoàng tử sợ rằng không phải loại đáng khinh bỉ như lời đồn đoán, chỉ cần cùng ngồi một chỗ với hắn, ông đã có thể cảm nhận được khí thế mãnh liệt của hắn, sự trầm mặc của hắn khiến cho ông không tự chủ được mà thấp thỏm lo âu, huống chi điệu bộ của hắn còn rất bình thản, ông nghĩ cũng không dám tưởng tượng nếu lúc này Tứ hoàng tử dùng tâm trí để nghị sự, như vậy không biết ông sẽ sợ hãi đến mức nào.

Đang suy nghĩ thì những tiếng bước chân đã truyền đến, Liễu Chấn Toàn vừa kêu lên không tốt rồi, đã nhìn thấy Nhị phu nhân tức giận dẫn theo một nhóm người đi tới.

Nhưng, mới vừa bước vào cửa, chỉ nghe thấy “Á” một tiếng, Liễu Tịch Nhược vì “sức cùng lực kiệt” mà lảo đảo té ngã trên đất.

Hoa Khê kêu lên một tiếng sợ hãi, “Tiểu thư” , rồi vội vàng chạy tới, vừa khóc vừa nói: “Tiểu thư, người không có sao chứ, tiểu thư, ngã bệnh còn ngốc nghếch không chịu nghỉ ngơi cho tốt, sao phải nhất định đến đây chứ, chẳng lẽ lão gia sẽ thật sự tin lời Nhị phu nhân nói mà trị tội người sao?”

Nhị phu nhân xanh mặt, khuôn mặt tràn đầy vẻ khinh ngạc.

Tam phu nhân hé miệng không nói, sự tàn nhẫn và khoái trá chợt lóe lên nơi khóe mắt.

Khuôn mặt của Liễu Tịch Họa cùng tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Họ không nghĩ rằng Liễu Tịch Nhược sẽ dùng đến chiêu này, không có lời gì thừa thải, chỉ là vô tình té xỉu một lần, lại thêm vào câu nói của nha hoàn cũng đủ để cho Liễu Chấn Toàn tin tưởng theo nàng rồi.

Liễu Chấn Toàn thấy nữ nhi bị ngã, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, vừa muốn đứng lên nhưng lại nhìn về phía vị hoàng tử bên cạnh, thần sắc vội chuyển sang lấy lòng ngồi ngồi xuống rồi mới nói: “Còn không mau đỡ Nhị tiểu thư dậy chào hỏiTứ hoàng tử.”

Mà vị Tứ hoàng tử đang nhàn nhã ngồi trên ghế kia lại chợt cau mày lại, đôi môi khẽ nhếc lên, nhất thời nở ra một nụ cười đầy vẻ yêu nghiệt, bỗng chốc như có nghìn tầng sóng kích thích trong nháy mắt đã giết chết bao thiếu nữ.

Liễu Tịch Nhược tựa vào lồng ngực của Hoa Khê, khẽ mở đôi mắt lười biếng ra, đầu tiên nhìn thấy một đôi màu đen thêu hoa văn mãng xà màu bạc, ở trên bên trong lại là một thân y phục Nguyệt Bạch Sắc thêu chỉ bạc, bên ngoài khoác một trường bào Bạch Sắc Ám Văn. Thân thể tuấn lãng cao gầy, riêng về bộ dạng cũng đủ để làm cho mặt của các thiếu nữ ửng hồng.

Rốt cuộc Liễu Tịch được Hoa Khê nâng đở “yếu đuối” đứng lên, Liễu Chấn Toàn vẫn nhìn nàng bằng ánh mắt lo lắng như cũ, chẳng qua sợ nàng có điều gì sơ suất, nhưng lại e ngại vị Tứ hoàng tử đang ngồi trên ghế mà nhàn hạ đùa giỡn này, đành phải ngồi trở lại trên ghế.

Khuôn mặt của Nhị phu nhân đầy vẻ kinh thường, nghĩ thầm nha đầu này mới vừa rồi còn rất khỏe , vào lúc này sao lại té xỉu như vậy, quả nhiên là phường diễn trò, hừ, mới có chút thủ đoạn mà đã muốn đối phó bà ta sao?

Gương mặt của Liễu Tịch Nhiễm cũng lộ vẻ kinh thường, nghĩ thầm Liễu Tịch Nhược tạm thời giả bộ tội nghiệp, nàng lừa được mọi người chứ nàng không lừa được nàng ta, một ngày nào đó nàng ta sẽ xé rách mặt nạ của nàng.

“Liễu Tể tướng, sao bây giờ người trong phủ của ngươi đều tới vậy.” Nụ cười trên khuôn mặt của Tứ hoàng tử Mục Kỳ mang theo vài phần trêu đùa và giọng nói đầy nam tính vang lên.

“Chuyện này. . . . . . Điện hạ, vi thần không có cách quản giáo, đã quấy rầy Điện hạ, mong rằng Điện hạ thứ tội.”

“Haizz, Tể tướng nói gì vậy, nhiều người thì càng náo nhiệt, nếu không làm sao ta có cơ hội nhìn thấy gia quyến mỹ nhân của Liễu phủ được. Chỉ là, Tể tướng, phu nhân của ngươi và các tiểu thư, mọi người đều là quốc sắc thiên hương!”

Nghe giọng nói trêu chọc của hắn, Liễu Tịch Nhược cau mày lại, lúc này mới nghiêm túc quan sát nam tử trước mặt. Không nhìn nên không biết, khi nhìn thì giật mình, đây quả thực là yêu nghiệt mà!

Đột nhiên nàng không biết nên dùng từ ngữ nào để mô tả nam nhân này.

Da thịt trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp, nơi khóe miệng ẩn giấu khí chất lỗ mãng, một khi đã mở miệng lại làm cho người ta không thể xâm phạm.

Hắn không giống với Đại hoàng tử Mục Thịnh lãnh khốc vô tình, càng không có ánh mắt tàn độc của hắn, nếu so Đại hoàng tử với hắn chung quy đường nét của hắn vẫn có chút nhẹ nhàng hơn, vẻ mặt đôi chỗ tùy tiện thái độ cũng nhã nhặn hơn một chút, nhưng khuôn mặt của hắn lại có một loại khí chất vương giả khó có thể so sánh được, làm cho người ta không rét mà run, mà trong ánh mắt của hắn có một sự trống trải không dễ nhận ra, giống như một sự mê hoặc trong ánh mắt làm cho người ta không dứt ra được, không nhịn được mà muốn vén lớp màn sương bí ẩn để khám phá. Đúng, nụ cười đoạt hồn nơi khóe miệng của hắn hầu như không đổi, ánh mắt mê hoặc thiếu nữ, quyến rũ làm rối loạn tâm trí con người, nhưng hàm chứa phía sau nụ cười ấy là một sự bi thiết không nói thành lời, làm cho lòng người ta phải trầm bồng theo hắn.

Liễu Tịch Nhược có chút kinh ngạc trợn to hai mắt, vẻ lười biếng ban đầu đã không còn sót lại chút gì, trong đôi mắt hẹp dài như hai đôi ngọc bích khẽ có chút gợn sóng lăn tăn, giống như họa thi ca vùng Giang Nam này, trừ việc hoa lệ xinh đẹp dễ dàng bắt được lòng người, còn làm cho họ phải nhộn nhịp theo.

Chưa từng có một nam tử có dáng dấp đẹp như thế, cũng chưa từng có một người nào hội tụ nhiều mâu thuẫn đến vậy, hơn nữa chưa bao giờ thấy nhiều cảm xúc như vậy trên mặt một người.

Mục Kỳ cũng có chút kinh ngạc, mới vừa trong lúc vô tình nhướng mắt nhìn lên đã thấy Liễu Tịch Nhược mở to mắt nhin hắn. Không phải là không có thiếu nữ nào nhìn hắn chăm chú, nhưng loại ánh mắt mê luyến ấy hắn đã sớm tập thành thói quen, nhưng hắn lại chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt như thế, ở đó không có sự mê luyến, chỉ là giật mình, giống như vì nhìn thấu hắn mà giật mình. Không nghĩ tới việc nàng chỉ lộ ra ánh mắt như vậy làm hắn có chút thất thần.

Đột nhiên hắn rất muốn biết rõ dưới khăn che mặt kia là người như thế nào, hắn chưa bao giờ muốn nhanh chóng biết rõ cái gì, nhưng người con gái mang khăn che mặt trắng này lại làm được.

“Còn không mau hành lễ với Tứ hoàng tử.” giọng nói của Liễu Chấn Toàn phá vỡ tình thế nhìn thằng vào mắt nhau của hai người, mọi người cũng hồi phục được tinh thần từ lần Liễu Tịch Nhược ngã xuống, vội vàng uất ức hành lễ nói: “Xin thỉnh an Tứ hoàng tử, chúc Tứ hoàng tử vạn phúc kim an.”

Mục Kỳ tùy ý liếc mỗi người một cái, khi nhìn thấy Hoa Khê, hi ánh mắt có hơi chậm lại, sau đó nhìn thấy nàng đang đở Liễu Tịch Nhược mới khẽ mỉm cười nói: “Đươc rồi, đều đứng dậy đi!”

“Tể tướng, Bản vương nhớ không lầm, có phải Tể tướng có hai vị phu nhân, hai vị nữ nhi thôi chứ.”

“Hồi vương gia, đúng là có hai vị phu nhân, hai vị nữ nhi.” Lưu Chấn Toàn nói.

Tứ hoàng tử Mục Kỳ có danh xưng Kỳ vương, ngự tứ Kỳ vương phủ, cùng với Đại hoàng tử Mục Thịnh, Tam hoàng tử Mục Lâm được xưng tụng là Tam Tuấn Vương Thương Kinh, được hoàng đế ban cho phủ đệ là Thịnh vương phủ, Kỳ vương phủ, Lâm vương phủ.
Bình Luận (0)
Comment