Có lẽ do còn lạ nước
lạ cái nên nàng không tài nào ngủ được, cứ lăn lộn qua lại mãi đển nửa
đêm nhưng vẫn chẳng thấy Lam Triệt đâu liền cảm thấy vô cùng lo lắng,
vội vội vàng vàng khoác tạm cái áo ngoài rồi tìm đến thư phòng của Y
Hàn. Kết quả là thấy một mớ hỗn độn đáng đánh đòn trong khi quản gia và
thị vệ bộ dáng thê thảm ngồi bệt dưới đất.
“ Quản gia! Sao lại ngồi dưới đất cả thế này?” Nàng hảo ý đỡ lão ta dậy, cau mày hỏi.
“ Bẩm vương phi , lão đang định cùng thị vệ đưa chủ tử và vương gia, còn
có ba vị tướng quân về phòng. Nhưng là cứ đụng vào họ là họ lại đá ra,
không cho lại gần ạ!”
Nàng thầm cảm thán một câu, xem ra lão quản gia trung thành này bị đánh không ít!
Mấy tên vũ phu này cư nhiên lại ngang bướng như vậy!
“ Quản gia, mau cho người mang roi đến cho bổn vương phi”
Quản gia nghệch mặt ra không hiểu nàng muốn làm gì, nhưng vẫn cho người mang tới. Lăng Bích Nguyệt chậm rãi cầm lấy, khẽ cười một cái rồi vung roi…
…
Lam Triệt sau khi uống canh tỉnh rượu, liền cảm nhận được sự đau rát từ vết roi trên người, trừng mắt nhìn thê tử :
“ Nguyệt Nhi! Nàng định giết chết phu quân sao! Những người kia sao nàng
chỉ đánh có một cái,thậm chí đối với các vị tướng quân nàng lại còn nhẹ
tay hơn chứ! vi phu lại lĩnh đến hai cái?”
Nàng trừng mắt nhìn lại hắn, vừa nói vừa dùng khăn lau vết thương cho Lam Triệt :
“ Chàng còn dám hỏi sao! Chàng sắp là cha rồi, cư nhiên lại chẳng biết
điều gì cả! Ngay cả thê tử mình có ngủ được hay không cũng không thèm
quan tâm, lại ngồi đó uống rượu, đã thế còn đánh hạ nhân nhà người ta!
Chàng nói xem, chàng để mặt mũi thiếp ở đâu? Mặt mũi Kính Dương vương
phủ ở đâu?”
Lam Triệt ứ họng, cúi đầu tỏ vẻ ân hận, cũng chẳng
dám nói gì nữa. Phải nhịn! phải nhịn! Hắn đã từng nghe nói qua rồi, phụ
nữ lúc mang thai tính tình vô cùng cổ quái, vô cùng khó chiều! Vì tương
lai tươi sáng và cũng vì hài nhi chưa ra đời, hắn phải nhịn!!!
Còn nữa, chẳng phải mẫu phi hắn từng nói, rất muốn bế cháu sao? … Tuy không thể bế, nhưng ít ra cũng có thể nhìn thấy từ trên trời.
Từ lúc
đó, hắn cảm thấy vô cùng đau lòng, vô cùng thống khổ, nhưng chỉ cần nghe thấy nàng nói, trong bụng đã có hài tử của hắn và nàng , mọi ưu phiền
liền bay đi mất. Hắn cho rằng, chuyện đã qua rồi, chẳng cần nghĩ ngợi
làm gì, mà phải ngẩng đầu lên sống tiếp!
Lăng Bích Nguyệt cũng
biết là hắn đang kìm nén, đang giấu đi tâm tư của bản thân cố tình không muốn để cho người khác biết nên nàng cũng chẳng nhắc đến làm gì, hi
vọng hài tử và bản thân có thể vỗ về, an ủi chàng. Lần đi này cũng có
đôi phần lo lắng, bởi vì phụ thân và mẫu thân vẫn còn đang ở kinh thành, hi vọng hoàng thượng nể tình nàng mật báo về việc tạo phản mà tha cho
họ.
Từ cái lần đó, chẳng ai dám uống rượu nữa, mà cho dù có uống
cũng chỉ uống cùng lắm là hai chén . Bọn họ sợ cái kiểu gọi dậy của nàng lắm rồi, thực sự là đau thấu xương cốt a!
Tháng ngày cũng dần
trôi qua, trong 5 tháng vừa qua, Lam Triệt vừa tiến cung bầu bạn với
Hoàng đế, thân đến nỗi đã kết nghĩa huynh đệ, cùng thề nguyện dưới ánh
trăng vừa ở vương phủ chăm sóc thê tử.
Cuối cùng cũng đến ngày nàng lâm bồn .
“ A!!”
Từ bên trong phòng cứ truyền ra tiếng hét của Lăng Bích Nguyệt, Lam Triệt
vừa nghe thấy đã kích động, khua tay múa chân muốn xông vào thì bị Mạc Y Hàn và ba vị tướng quân giữ chặt.
Mạc Y Hàn cũng vô cùng sốt
ruột, trên mặt chảy ra rất nhiều mồ hôi, hắn biết nữ tử khi sinh con
luôn như vậy, nhưng nghe nàng hét to đến vậy… cũng có ít nhiều lo lắng!
Cả nửa ngày vật lộn, cuối cùng bên trong cũng vang lên tiếng khóc của trẻ
con , rồi có người đi ra , trên tay còn bế một đứa bé cả người đỏ như
than hồng, vô cùn đáng yêu được bọc trong chiếc khăn . A hoàn vui vẻ hô
to :
“ Chúc mừng vương gia! Chúc mừng vương phi! Là con trai! Là con trai a !”
Lam Triệt mừng đến phát điện, run run tiến lại gần , rất lâu sau mới đưa
tay nhận lấy. Mạc Y Hàn và các tướng quân cũng lại gần xem thử , vừa
nhìn tiểu hài nhi vừa nhìn lên Lam Triệt, rồi ai nấy cũng đều lắc đầu
chán nản.
“ Xem ra… hài tử khi sinh ra còn đẹp hơn cả cha mẹ! Ài… Vương gia à, sau này e là ngươi sẽ mất chức đệ nhất mỹ nam rồi! Tiểu
thế tử còn nhỏ thế này đã đẹp đến như vậy”
Lam Triệt chẳng để ý
nhiều, chợt nhớ đến Bích Nguyệt nên vội đưa con lại cho Y Hàn rồi lao
vào trong như một cơn gió . Lúc này thì trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ nên cũng chẳng ai cản hắn.
Lăng Bích Nguyệt mồ hôi nhễ nhại nằm xụi lơ trên giường, nhìn thấy Lam Triệt liền mỉm cười, yếu ớt đưa tay ra :
“ Triệt Triệt, con của chúng ta thế nào?Chàng có thích không?”
Hắn vui đến mức bật khóc, lại thương nàng khổ như vậy, run run đáp:
“ Tiểu thế tử rất đáng yêu! Ta rất thích! Vô cùng thích! Nguyệt nhi…nàng thấy thế nào? Có phải rất đau không?”
“ Rất đau… rất đau!” Nàng bĩu môi làm nũng, dùng cái má mềm mại khẽ cọ cọ vào bàn tay ấm áp của Lam Triệt.
Lam Triệt đau lòng ôm nàng vào lòng, thì thầm vào tai nàng :
“ Vậy sau này chúng ta cứ ân ái, nhưng không sinh con được không?”
Nàng tái xanh mặt, lắc đầu phản bác:
“ Không ! Không được ân ái nữa!”
“ Vậy thì cứ tiếp tục sinh con, ta nghe nói, sinh lần thứ 2 rất dễ!” Lam Triệt đá đểu nàng một câu.
“ Hu hu, Lam Triệt! Chàng thật là đồ khốn kiếp! Hu hu !!”
Đợi cho nàng hồi phục xong, mọi người ngồi lại với nhau bàn xem nên đặt tên cho tiểu thế tử nhà Kính Dương vương là gì .
Vân tướng quân nói đầu tiên :
“ Tiểu thế tử nhìn qua vô cùng thông minh lanh lợi, chi bằng đặt là … Huyền Minh đi?”
Vũ tướng quân cau mày nói :
“ Không thỏa không thỏa! Theo ta nên đặt là Vạn Phúc, sau này sẽ ra trận bảo vệ đất nước, nên nhất định là phải may mắn!”
Phong tướng quân chăm chú một hồi mới lên tiếng :
“ Đều nghe như tên con gái, không được! Ta nghĩ nên đặt là Hạo Thiên”
Mạc Y Hàn suy tư nói :
“ Theo bổn vương thì nên đặt là Tử Luật?”
Lam Triệt nghịch ngợm mấy lọn tóc của thê tử, rất hào hứng nói :
“ Mọi người thấy tên Ngọc Quân thế nào?”
“ Thế còn Thiên Trạch được không?”Từ bên ngoài truyền vào một thanh âm trầm trầm quen thuộc.
Lăng Bích Nguyệt vui vẻ hô lên :
“ Độc Cô Ninh Duệ!”
Ninh Duệ tiêu sái đi vào, chắp tay chào hỏi mọi người xong quay sang áy náy nói với Y Hàn :
“ Bổn thái tử muốn tạo bất ngờ, nên trèo tường vào đây, không may bị thị
vệ phát hiện nên phải đánh một trận , lỡ tay giết hai người, hi vọng
vương gia bỏ qua”
“…”
Ninh Duệ bước đến ngắm nghía hài tử trên tay Bích Nguyệt một hồi rồi nói :
“ Tại sao ta lại thấy đứa trẻ này giống mình quá nhỉ?”
Kết cục là bị Y Hàn và Triệt đánh cho tơi tả.
Chưa dừng lại ở Ninh Duệ, lại có thêm một vị khách không mời mà tới , là Đông Phương Minh Nhật!!
Thấy mọi người có vẻ đề phòng, hắn vội vàng xua tay, rồi giải thích là hoàng thượng đã xá tội vì xem như đền bù cho lỗi lầm của hoàng hậu đã giết
hại phụ mẫu của Lam Triệt, rồi mới vui vẻ ngồi xuống :
“ Đến đây để đón hai người về, ai ngờ lại đến đúng lúc mọi người đang bàn bạc tên của cháu ta thế này!”
“ Huynh biết sao?” Nàng ngạc nhiên hỏi.
“ Đương nhiên là biết rồi! Mọi người được bảo vệ kĩ thật, phải dò la ghê lắm đó! Ta thấy hay là đặt Thiên Uy đi!”
Cuối cùng nàng mới lên tiếng, gọi là Ngạo Khiêm!
Ngạo trong kiêu ngạo, Khiêm trong khiêm tốn, vừa kiêu ngạo vừa khiêm tốn, hành xử đúng mực, người người yêu mến!
Mọi người bật cười ồ ồ, không ngờ cũng có cái kiểu giải thích như vậy! Kính Dương Vương phi đúng là khác người! Bất quá, Ngạo Khiêm nghe cũng rất
hay!
Hi vọng thế tử sau này sẽ là một người tốt, có thể phò tá cho quân vương trị quốc, bảo vệ Mạc quốc bình bình an an.
~o~o~o~ TOÀN VĂN HOÀN ~o~o~o~