Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An

Chương 11


"Cô có thể suy nghĩ như thế là điều tốt nhất." Dứt lời, Lục Yến đẩy bàn tay đang nắm chặt góc áo hắn của nàng ra.

Đúng lúc này, Dương Tông ở bên ngoài gõ cửa, "Thế tử gia."
"Vào đi." Lục Yến nói.

Dương Tông thấy Thẩm Chân muốn nói lại thôi, nhưng Lục Yến lại không có một chút ý tứ muốn kiêng dè, nói thẳng: "Nói ở đây."
Dương Tông gật đầu, "Sau khi Thế tử gia bảo Lưu Du mang tiền đến cửa hàng Kim thị, ban đầu thật sự không gây ra chút sóng gió gì, nhưng hai ngày nay, bất luận là Bình Khang phường, tiền trang, quán rượu, hay các quán trà đều đang nghị luận việc này, thuộc hạ cảm thấy là có người cố ý chế tạo tin tức."
"Lưu Du đâu?"
"Dựa theo Thế tử gia phân phó, đã đi Tề Châu ngược hướng với Dương Châu." Thẩm Hoằng bị đưa đi Dương Châu, mà người trả tiền là Lưu Du lại đi Tề Châu, chính là vì muốn gây ra mơ hồ cho người khác.

"Trừ chuyện này ra......!Hôm qua, phu nhân Lý gia đi một chuyến tới Bách Hương các ở chợ phía tây, trước khi trời tối còn đi Lộc Viện." Thẩm Nhiễm đi Bách Hương các tìm ai, người trong phòng tất nhiên là hiểu rõ trong lòng mà không nói ra.

Nghe thế, trái tim Thẩm Chân đều không khỏi thắt chặt lại.

Bàn tay trắng tựa bạch ngọc của nàng giấu ở dưới bàn, âm thầm dùng sức, có trời mới biết, nàng chỉ muốn hỏi một chút tình hình gần đây của Hoằng Nhi, cùng với báo một tin bình an cho trưởng tỷ.

Nhưng nàng không dám mở miệng.

Nguyên nhân cũng là vì hắn, ngày ấy sau khi chia tay Hoằng Nhi, Dương Tông muốn nàng nhớ kỹ một câu -- ngoại trừ bảo đảm tính mạng của tiểu công tử Thẩm gia, sau này bất cứ chuyện gì nàng cũng không được phép mở miệng cầu Lục Yến, bao gồm cả hỏi thăm về Thẩm gia, nếu là không tuân thủ quy củ, vậy phiền Thẩm cô nương nàng rời khỏi Trừng Uyển ra ngoài.

Nhưng hôm nay lại để nàng nghe đến những chuyện này, nàng sao có thể không quan tâm?
Chóp mũi đau xót, trước mắt nàng nháy mắt mơ hồ.

Đúng lúc này, Lục Yến giống như cảm thấy điều gì, bưng kín ngực, nhíu mày nhìn nàng một cái.


Giơ tay nắm nhẹ chiếc cằm trời sinh trắng nõn của Thẩm Chân, chậm rãi nói: "Ta đã nói với cô thế nào?"
Thẩm Chân hít sâu một hơi, đem nước mắt nuốt vào trong.

******
Tịnh thất có bốn phiến bình phong lớn từ gỗ nam đính tơ vàng, hơi nóng từ trong nước bay lên, Lục Yến đi rồi, Thẩm Chân ngồi trong thùng gỗ, ngồi suốt cả buổi chiều.

Cho đến khi bị nước làm cho lạnh cóng.

Từ lúc ban đầu vạn phần ủy khuất cho đến hoàn toàn bình tĩnh trở lại, nàng chỉ dùng một buổi chiều.

Nàng chậm rãi đứng dậy, bước ra khỏi thùng tắm, khoác tạm xiêm y.

Mặc Nguyệt đúng lúc muốn hỏi Thẩm Chân còn cần thêm nước ấm hay không, nhưng vừa vào cửa, liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho hô hấp cứng lại.

Giờ khắc này, nàng mới hiểu được, vì sao Thế tử gia vẫn luôn không có thị thiếp, sẽ đột nhiên tránh ánh mắt mọi người mà dưỡng ngoại thất.

Nàng có một đôi chân dài trắng nõn tinh tế, thẳng tắp, một chiếc eo thon, nhô ra phía trước một chút là cánh bướm như ẩn như hiện, tựa như được điêu khắc tỉ mỉ, làm người vừa trông thấy biết thế nào là lả lướt, thướt tha.

Thẩm Chân trở lại giường, ngồi ôm đầu gối.

Ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ, rơi trên mặt nàng, như vệt sáng trong đêm, Thẩm Chân rốt cuộc cũng rõ ràng vì sao sáng nay hắn muốn Dương Tông nói những lời kia ở trước mặt nàng.

Không thể không nói, chuyện trưởng thành đôi khi chỉ mất một đêm.

Trên đời này sẽ không có chuyện tốt nào là vô duyên vô cớ.


Cũng càng sẽ không có nam nhân không có lý do mà qua đêm trong phòng nữ tử.

Chỉ là Thế tử gia của phủ Trấn Quốc công tự cho mình là giỏi, nếu hắn đã muốn cái gì, sẽ không miễn cưỡng có được, cũng sẽ không hạ mình cầu xin.

Huống chi, nàng chẳng phải thê cũng chẳng phải thiếp của hắn, chỉ là một ngoại thất mà thôi.

Nghĩ đến đây, đôi tay Thẩm Chân nắm chặt như bị dính keo, nàng hồi tưởng lại đủ mọi chuyện của ngày hôm qua.

Thật ra không phải hắn chưa cho nàng cơ hội.

Lần đầu tiên, hắn hỏi, "Lúc cô còn ở trong phủ, khi ngủ, vẫn mặc áo ngoài
?"
Lần thứ hai, hắn lại hỏi, "Cô muốn ngồi như vậy cả buổi tối sao?"
Cả hai lần.

Chỉ tiếc hôm qua nàng không suy nghĩ kĩ, chỉ cho rằng được chăng hay chớ, cho đến lúc hắn cười nhạo một tiếng, liền quyết định đi ngủ.

Hắn rõ ràng không cho phép nàng hỏi đến chuyện của Thẩm gia, rồi lại cố ý để Dương Tông ở trước mặt nàng báo cáo tình hình kinh thành gần đây, hắn làm như vậy, thứ nhất là muốn nàng thấy rõ tình cảnh của chính mình, thứ hai là muốn cho nàng biết, hắn không thiếu Thẩm gia cái gì, cho nên, nàng không có tư cách yêu cầu hắn làm điều gì cho Thẩm gia.

Dù sau này hắn có làm chuyện gì, cũng chẳng liên quan tới nàng.

***
Lúc chạng vạng, Lục Yến thả lỏng, khom lưng vào xe ngựa, Dương Tông cúi đầu hỏi: "Thế tử gia hôm nay muốn hồi phủ, hay đi Trừng Uyển ạ?"
Lục Yến đôi mắt buông xuống, ngón trỏ để trên môi, nói, "Hồi phủ."

Có một số người, cần có đủ thời gian để suy nghĩ, chuyện không tình nguyện, có ý tứ gì đâu? Hắn lại không có đam mê cưỡng bách người khác.

Chỉ là hắn vừa hồi phủ, không có chút ngoài ý muốn nhìn thấy nữ nhi Mạnh gia.

Lục lão phu nhân, đang cùng Ôn thị ở hành lang trong đình bên cạnh ao chơi cờ, Mạnh Tố Hề đứng ở đằng sau Lục lão phu nhân trợ giúp, từ xa vừa thấy là một mảnh hoà thuận vui vẻ.

Giây lát sau Mạnh Tố Hề là người thấy hắn trước tiên, nàng cúi người túm góc áo Ôn thị, thấp giọng nói: "Dì, Thế tử gia đã trở lại."
Gần đây Lục Yến đối với Mạnh Tố Hề thay đổi thái độ, mọi người đều đặt ở trong mắt, Lục thái thái cho rằng bọn họ sắp có chuyện tốt, liền vội vàng vẫy tay, "Yến ca nhi, lại đây."
Lục Yến đi qua, chào hỏi từng người.

Mà ánh mắt Mạnh Tố Hề nhìn hắn, mang theo một tia ngượng ngùng của thiếu nữ, lão thái thái cười nói: "Yến ca nhi, hôm qua con đi đâu?"
Quan viên qua đêm ở ngoài là chuyện bình thường, chỉ là, từ khi hắn thành niên, những việc này người trong nhà hiếm khi hỏi đến, nghe xong lời này, Lục Yến không đáp, ngược lại hỏi: "Làm sao vậy, tổ mẫu có việc cần tôn nhi sao?
Lục lão thái thái nhìn thoáng qua Mạnh Tố Hề, sau đó nói: "Hôm qua Tố Hề vẽ một bức tranh, muốn đợi con về rồi đưa cho con xem, kết quả con không trở về, ta thấy cả ngày hôm nay, nó đều mong ngóng mà nhìn chằm chằm vào cửa lớn của Trấn Quốc công phủ đấy."
Tiếng nói vừa dứt, Mạnh Tố Hề lập tức đỏ mặt, vội nói: "Lão phu nhân, ngài đừng lấy Tố Hề ra làm trò đùa nữa, Thế tử gia công vụ bận rộn, có thể bớt thời giờ chỉ đạo con một hai, Tố Hề đã cực kỳ cảm kích, sao dám làm phiền huynh ấy cả ngày chứ."
"Được rồi, được rồi, xem ra là lão nhân gia ta lắm miệng." Lục lão phu nhân cười nói.

Mạnh Tố Hề ở một bên cười khổ, một bộ dáng bất đắc dĩ giống như rơi vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Sau đó bất lực mà nhìn thoáng qua Lục Yến.

Ánh chiều tà lúc mặt trời lặn chiếu vào sườn mặt của Lục Yến, không thể không nói, hắn là người có bề ngoài đẹp nhất mà nàng gặp qua, ánh mắt thâm thúy, sống mũi cao thẳng, không có chỗ nào là không tuấn mỹ, mặc dù mẫu thân từng nói với nàng, nam nhân có đôi môi mỏng là người bạc tình, nhưng đôi môi mỏng lạnh kia dừng trong mắt nàng, cũng là một điểm câu hồn đoạt phách.

Hai ngày trước, khi nàng cùng hắn chơi cờ, nhìn hắn thân mặc bạch y, tưởng tượng đến lúc hắn cởi trang phục trang màu trắng này ra, nàng liền nghĩ, nếu có thể cùng người như vậy kết làm vợ chồng, nàng nguyện ý cho đi tình cảm của mình.

Ngay lúc Mạnh Tố Hề cho rằng Lục Yến sẽ giúp nàng giải vây, Lục Yến lại nói: "Tôn nhi hôm nay có chút mệt mỏi, không quấy rầy nhã hứng của tổ mẫu cùng tam thẩm nữa."
Ôn thị nói: "Trong nha môn chẳng có ai là thanh nhàn cả, Yến ca nhi, con mau đi nghỉ ngơi đi."
Chờ một lát, chỉ còn thấy thấp thoáng bóng dáng hắn.

Ánh mắt Mạnh Tố Hề trở nên sâu sắc.


Không thể không nói, một khi nữ nhân coi trọng nam nhân, khí thế liền tự nhiên yếu hơn hẳn, cho dù là người đọc đủ thứ thi thư, tự cho mình là tài giỏi như nữ nhi Mạnh gia, lúc này cũng hoảng sợ.

Sợ chính mình chọc hắn không vui.

Nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua Lục lão thái thái, nhỏ giọng nói: "Lục lão phu nhân, con có thể đi thăm biểu ca không?"
Vốn dĩ là đứa nhỏ nhà mình cho cô nương gia người ta sắc mặt lạnh lùng, Lục lão phu nhân chỉ đành giả vờ cả giận nói: "Đi đi, nếu hắn còn ăn nói khó nghe với con, con trở về nói cho tổ mẫu, tổ mẫu sẽ giúp con giáo huấn hắn."
Mạnh Tố Hề cười nói cảm tạ, sau đó liền đuổi theo.

Nàng bước nhanh đi tới thư phòng hắn, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa, "Thế tử gia có ở đây không?"
Đợi một lúc lâu sau, nàng lại tiếp tục gõ.

Lục Yến trong lòng bất đắc dĩ, đứng dậy mở cửa, nhưng lại chặn ở cửa không cho nàng đi vào, "Mạnh cô nương có việc gì?"
Mạnh Tố Hề thấp giọng nói: " Vừa rồi Tố Hề nói chuyện làm thế tử không vui sao?"
Lục Yến cao ngạo nhìn nàng, chậm rãi nói: "Không có, Mạnh cô nương chớ có nghĩ nhiều." Sau đó, hắn tựa như nghĩ tới cái gì, nói: "Đúng lúc, trong thư phòng này của ta có không ít giấy tờ, tờ trình của nha môn, từ trước đến nay đều không cho phép người ngoài tiến vào, thỉnh Mạnh cô nương chớ bước vào nơi này, cô nương thứ lỗi."
Mạnh Tố Hề cắn chặt môi dưới.

Lục Yến nhướng mày hỏi nàng, "Mạnh cô nương còn có chuyện gì khác?"
Mạnh Tố Hề nói: "Không có, Thế tử gia nghỉ ngơi sớm chút."
Cửa thư phòng chậm rãi khép lại.

Chính là ở lúc hắn xoay người này, có một mùi hương bay ra phảng phất nơi đầu mũi, làm Mạnh Tố Hề nháy mắt ngẩn người.

Lúc nãy có nhiều người, lại toàn là nữ quyến, nàng căn bản không chú ý.

Nhưng lúc này chỉ có mỗi hai người bọn họ, mùi hương này không phải xuất phát từ nàng thì chính là từ hắn.

Hắn cả đêm không về, còn tự dưng có thêm mùi hương của nữ nhân..

Bình Luận (0)
Comment