Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An

Chương 150

Edit: Antew

Beta: Tui ngủ lúc 11h

Tiết trời lạnh giá, vầng trăng lơ lửng giữa không trung, tuyết trắng rơi lất phất.

Trong thành Trường An, dòng người đông đúc, chen chúc nhau. Vai kề vai, lưng chạm lưng. Hàng ngàn người đủ cả nam nữ già trẻ cùng ngắm pháo hoa, đoán đố đèn, xem tạp kỹ.

Thanh âm đàn sáo không ngừng, đàn cá rồng nối đuôi nhau nô đùa, đèn lồng giăng khắp nơi.

Tùy Ngọc đứng quay lưng về phía tửu lầu, ghé mắt nói với mấy tráng sĩ: "Nhìn thấy ba vị cô nương kia không?"

Tráng sĩ đáp: “Thế tử cứ việc phân phó!”

Tùy Ngọc nói: “Đợi một lát vũ đài phía nam sẽ bắt đầu khai kịch, tranh thủ lúc hỗn loạn các ngươi đưa cô nương phía bên phải tới hành làng phật viện cho ta."

Tráng sĩ nói: "Chủ tử, cô nương này mang theo không ít thị nữ, nhỡ đâu có người biết võ, chúng ta lại đoạt người trước mắt bàn dân thiên hạ như thế, có khi nào lại kinh động tới người của phủ Kinh Triệu hay không.”

“Không sao đâu.” Tùy Ngọc nhìn Thẩm Dao đang cười đùa với hai tỷ muội, chậm rãi nói: “Nàng biết là ta tới tìm nàng.”

Dứt lời, hắn tháo ngọc bội trên người xuống.

Vầng trăng đầy đặn, đèn lồng thắp sáng đất trời, người đi trong nắng xuân.(*)

(*) Mấy câu để chỉ ngày tết Thượng Nguyên hay lễ hội đèn lồng vào ngày rằm tháng giêng của Trung Quốc.

Người người đang rộn ràng di chuyển về hướng vũ đài bên kia, mấy tráng hán đột nhiên xông vào trong đám đông.

Những sống lưng cao lớn thô kệch qua lại xung quanh Thẩm Dao, lúc này nàng chợt trông thấy một chiếc ngọc bội nên bước lui dần về phía sau. Lúc đi tới góc đường, không biết một bàn tay từ chỗ nào vươn ra, nắm lấy cổ tay của nàng.

Tùy Ngọc kéo nàng tới hành lang của một ngôi chùa, ép nàng lên tường(*), “Nhị cô nương không ngại cho ta một câu trả lời thống khoái.”

(*) Kabedon.

Thẩm Dao thản nhiên hỏi: “Thế tử có ý gì?”

Tùy Ngọc nhìn nàng nói: “Thẩm Dao!”

Thẩm Dao giả vờ đau bụng, đẩy hắn nói: “Ta đau bụng, thế tử nhường một chút đi.”

Tùy Ngọc không nghe theo, thấp giọng đáp: “Giả bệnh, giả ngã là sở trường số một của nàng.”

Thẩm Dao không tiếng động nhìn hắn.

Giả bệnh, giả ngã nàng nhất định không thừa nhận.

Lát sau, Tùy Ngọc nắm tay thành quyền, thấp giọng hỏi: “Sau khi yết bảng, ta chính thức tới cửa cầu hôn, nàng có bằng lòng không?”

Thẩm Dao nâng chân bước về phía trước, đáp: “Ta phải đi.”

Ngực Tùy Ngọc phập phồng lên xuống, hắn lần nữa bắt lấy cổ tay của nàng, kéo người vào trong ngực mình, cúi đầu hôn xuống.

Trái tim Thẩm Dao khẽ run rẩy, đôi mắt càng mở càng lớn.

Mới đầu chỉ là môi dán môi, nhẹ nhàng, uyển chuyển. Nhưng dần dần Tùy Ngọc bắt đầu dùng lực, hắn dùng đầu lưỡi thăm dò bờ môi của nàng, Thẩm Dao hơi hé miệng, một thứ mềm mềm, ươn ướt theo đà xông vào trong, cảm xúc tê dại nháy mắt truyền khắp toàn thân.

Mùi hương ngọt ngào, thơm ngát quanh quẩn trong từng hơi thở. Tiếng tim đập của hai người dường như còn vang dội hơn cả tiếng trống ngoài kia.

Bảy hồn sáu phách không biết đã bay đến chốn nào.

Tùy Ngọc ôm chặt nàng, Thẩm Dao đánh lên bờ vai hắn. Hai người rõ ràng đều là lần đầu tiên, nhưng nam nhân đối với loại chuyện này dường như đều là vô sự tự thông(*). Hắn ôm eo Thẩm Dao, hôn lấy hôn để, hết gặm lại cắn giống như không có ngày mai.

(*) Không cần học cũng hiểu rõ.

Son môi của Thẩm Dao đã sớm bị hắn ăn sạch sẽ, nàng rầm rì vài tiếng, Tùy Ngọc mới nâng đầu lên.

“Nhị cô nương ăn đường đúng không?” Tùy Ngọc cười khẽ.

Thẩm Dao đỏ mặt oán trách: “Son môi của ta trôi hết rồi...”

Tùy Ngọc nắm tay nàng, không kìm được lại ôm lấy người, “Dao Dao.”

Thẩm Dao đỏ mặt.

Hắn chống chóp mũi lên chóp mũi, lại gọi một tiếng: “Dao Dao.”

Thẩm Dao đẩy nhẹ ngực hắn một cái, sức lực vô cùng yếu ớt, nói: “Chàng làm gì nha...”

Tùy Ngọc lại cười, “Tháng tư, tháng tư sẽ yết bảng(*).”

(*) Công bố kết quả thi.

Thẩm Dao đặt tay lên vai hắn, nhón chân, khẽ nói bên tai: “Nguyện Tiểu Ngọc Ca kim bảng đề danh(*).”

(*) Tên đề bảng vàng.

Tùy Ngọc nắm eo nàng, bế người lên.

Thẩm Dao khẽ kêu lên: “Chàng thả ta xuống.”

Tùy Ngọc đáp: “Không thả.”

Thẩm Dao uy hiếp hắn: “Vậy ta sẽ la lên đấy...”

Tùy Ngọc nói: “Nàng la đi, nàng có la xé họng cũng vô dụng thôi.”

Thế là Thẩm Dao lập tức muốn thử, không chờ hắn nói xong nàng đã mở miệng kêu lên, “Cứu mạng! Cứu mạng!”

Tùy Ngọc sợ tới mức lập tức buông nàng xuống.

Nhìn vào đôi mắt giảo hoạt kia, hắn tức giận cắn lên cánh của môi của nàng, nhắm hai mắt lại, chậm rãi nghiền ép, dùng sức liếm mút, tay một đường từ eo nàng hướng dần lên trên.

Ngay sau đó chạm tới một nơi mềm mại, hắn bóp nhẹ.

Toàn thân Thẩm Dao cứng đờ, bất ngờ cắn mạnh môi hắn.

Tùy Ngọc tức khắc buông lỏng tay ra, “Dao Dao, ta… ta không phải cố ý.”

Thẩm Dao trừng mắt nhìn năm ngón tay rõ ràng từng đốt của hắn, mắng: “Đăng đồ tử(*).”

(*) Đồ dê xồm.

Thẩm Dao cắn không nhẹ, môi Tùy Ngọc đã chảy máu, hắn đưa tay sờ, lòng bàn tay là một màu đỏ.

Khụ.

Thẩm Dao xoay người muốn rời đi.

Tùy Ngọc lại duỗi tay ngăn cản nàng: “Dao Dao, hay nàng đánh ta hai cái đi.”

Đôi mắt Thẩm Dao mở lớn tròn xoe, nàng bỗng nhiên cảm thấy Tiểu Ngọc Ca ngày thường tao nhã, thanh quý chỉ có thể ngắm nhìn từ xa kia chỉ là giả vờ mà thôi.

Nhưng vì miệng của tiểu cô nương bị hắn gặm cắn bừa bãi, nên hiện tại cho dù có tức giận cũng chẳng được mấy phần khí thế.

Tùy Ngọc hít sâu một hơi nói: “Trước khi thành thân ta sẽ không chạm vào nàng.” Sau đó còn bồi thêm một câu, “Ta bảo đảm.” Thẩm Dao hừ nhẹ một tiếng, mở cửa rời đi. Tùy Ngọc không dám cản nàng, chỉ cúi đầu nhìn bàn tay mình.

Một lúc lâu sau mới ảo não đưa tay đỡ trán.

*****

Không bao lâu sau, Thẩm Dao đã quay lại đường lớn. Nàng thần không biết quỷ không hay chạy tới phía sau lưng Thẩm Nhiễm đang nói chuyện với Kinh Triệu Doãn. Tay Thẩm Dao cầm quạt hương bồ đưa lên che miệng: “Đại tỷ, muội về rồi.”

“Dao Dao! Sao muội lại ở đây!”

Thấy người, Thẩm Nhiễm vội vàng nói với Trịnh kinh triệu: “Hoá ra là sợ bóng sợ gió một hồi, vậy không làm phiền đại nhân nữa.”

Trịnh kinh kiệu cười đáp: “Không sao, không sao, tìm được người là tốt rồi.”

Thẩm Nhiễm kéo nàng qua một bên,Thẩm Dao nói lảng sang chuyện khác, “Chân Nhi đâu rồi ạ?”

“Ta ra ngoài tìm muội nên để con bé lên xe ngựa rồi.” Thẩm Nhiễm nheo mắt nói: “Bỏ quạt xuống.”

Thẩm Dao bỏ quạt hương bồ ra, mím môi.

Thẩm Nhiễm nhìn đôi môi đang mím chặt của nàng, lại hỏi: “Muội mới vừa đi đầu về?”

Thầm Dao im lặng không đáp.

“Đi gặp ai?”

Thẩm Dao nói nhỏ như tiếng ruồi muỗi, “Tỷ đừng tức giận.”

Đúng lúc này, Thẩm Nhiễm thấy cách đó không xa có mấy nam tử đi tới. Có thế tử Lục Yến của phủ Trấn Quốc công, tiểu công tử Lỗ Tụ nhà Lỗ Quốc công, thế tử Tùy Ngọc của phủ Tuyên Bình hầu… mà ánh mắt Tùy Ngọc thì không hề sai lệch, dán chặt lên người Thẩm Dao.

Lỗ Tụ cười nhạo hắn: “Tiểu Ngọc Ca nhìn ai thế? Cô nương nhà ai đây?”

Thẩm Nhiễm nói: “Tùy Hữu An? Phải không?”

Thẩm Dao lập tức quay đầu lại.

Hai người ngượng ngùng nhìn nhau rồi đồng loạt quay đi nhìn đèn lồng của tết Thượng Nguyên năm nay.

Hai trái tim cùng đập loạn xạ.

Một người thì son môi trôi hết, một người thì miệng hiện máu đỏ.

Thẩm Nhiễm nhìn hai người này, thở dài một hơi.

Thẩm Nhiễm và Thẩm Dao đi về chỗ để xe ngựa, vừa đi vừa nói: “Nếu như còn có lần sau...”

Thẩm Dao giữ chặt tay Thẩm Nhiễm, vội vàng ngắt lời, “Tuyệt đối không có lần sau, tuyệt đối không để tỷ phải lo lắng nữa.”

Mới vừa vào xe ngựa lại tới lượt Thẩm Chân hỏi dò: “Nhị tỷ vừa đi đâu thế?”

Thẩm Dao không trả lời mà hỏi lại, “Chân Nhi, đèn bình an này là muội tự làm sao?”

“Không phải muội, cũng không biết là ai đặt vào xe ngựa nữa.”

Thẩm Chân đưa đèn lồng ra cho Thẩm Dao xem, “Dung Cảnh là ai nhỉ?”

Thẩm Dao nói: “Tỷ không biết...”

Thẩm Nhiễm nuốt một ngụm nước bọt, Thẩm Chân hỏi: “Đại tỷ cũng không biết sao?”

Thẫm Nhiễm mỉm cười khéo léo, “Sao mà tỷ biết được chứ?”

*****

Băng tuyết tan chảy, xuân về hoa nở.

Trời mới tờ mờ sáng, Thẩm Dao đã thức dậy, đi giày rồi mang theo đầu bù tóc rối xuất hiện trước cửa sổ phòng Thẩm Nhiễm.

Nàng lay cánh tay Thẩm Nhiễm.

Thẩm Nhiễm từ từ mở mắt ra, đập vào trong mắt là Thẩm Dao một thân áo trắng giống hệt bóng ma, “Muội làm gì vậy?”

Thẩm Dao nói: “Đại tỷ, muội nghe nói hôm nay yết bảng, tỷ không muốn đi xem sao?”

Thẩm Nhiễm ngồi dậy, “Bây giờ mới là giờ nào hả?”

Thẩm Dao nói: “Nhưng muội tò mò lắm, tỷ cũng biết muội mà muốn là không kìm chế được mà. Muội cứ mơ thấy mình đi xem yết bảng ấy.”(*)

(*) Không chắc lắm.

Thẩm Nhiệm vỗ tay nàng nói: “Dao Dao, hiện tại cửa phường vẫn chưa mở đâu, sớm hay muộn cũng biết mà, không phải đều giống nhau sao.”

Thẩm Dao níu tay Thẩm Nhiễm đang định nằm xuống, thầm đếm vài tiếng, giây lát bên ngoài truyền đến tiếng trống thình thình, nàng cười nói: “Đại tỷ, cửa phường mở rồi kìa.”

Thẩm Nhiễm hít một hơi thật sâu, nàng thật sự bái phục rồi đấy.

Thẩm Nhiễm bị nàng kéo ra khỏi phủ.

Xưa nay triều Tấn đều công bố kết quả khảo thí ở sân phía nam của Lễ Bộ. Đợi tới khi dừng hẳn, hai người mới bước từ trên xe ngựa xuống.

Hiện tại mới là sáng sớm nhưng xung quanh đã đầy ắp người.

Thẩm Nhiễm đau đầu nhìn đám đông, khẽ nói: “Dao Dao, tỷ ở đây chờ muội, muội tự đi xem đi.”

“Đầu ngón tay muội lạnh buốt, tim thì như muốn nhảy cả ra ngoài đây này, Đại tỷ đi cùng muội đi mà.” Thẩm Dao kéo tay nàng xông vào trong biển người mênh mông.

Một lúc sau, quan Lễ Bộ cầm bảng cáo thị bước tới, hô hấp của ngàn vạn thí sinh như ngừng lại.

Bảng cáo thị từ từ được mở ra rồi dán lên trên tường.

Thẩm Dao không dám xem từ trên xuống nên bắt đầu nhìn từ dưới lên. Trái tim nàng đập càng lúc càng nhanh, cho đến khi nhìn thấy cái tên đứng đầu, miệng nàng dù mở lớn nhưng lại chẳng nói được tiếng nào. Mất một lúc sau, Thẩm Dao mới lắp bắp nói: “Đại, đại tỷ, tỷ mau xem đi!”

Thẩm Nhiễm nghe tiếng gọi thì ngẩng đầu.

Lúc đã thấy rõ, mắt nàng lập tức trợn tròn, không khống chế được lùi về phía sau một bước.

Hình như đã dẫm lên chân một người.
Bình Luận (0)
Comment