Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An

Chương 32


Đêm khuya.

Lục Yến đè lên thân mình nàng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt không nhúc nhích, rất có tư thế nàng không nói sẽ không bỏ qua.

Thấy Thẩm Chân không hé răng.

Tay nam nhân dừng bên hông nàng từ lạnh lùng kiềm chế biến thành chậm rãi vuốt ve......khinh khinh trọng trọng, tựa như âu yếm, lại tựa như bức bách.

Ủy khuất sao?
Hắn thấy kỳ thật nàng không nên ủy khuất.

Nếu không có hắn, cho dù ngày ấy trốn ra được thành Trường An, nàng cũng chỉ có thể mang theo Hoằng Nhi bôn ba khắp nơi.

Tưởng cầu an phận một góc, đúng là người si nói mộng.

Nàng đã nhận ân huệ của hắn thì nhất định phải trả giá thật nhiều.

Đạo lý này, nàng khẳng định hiểu rõ.

Nhưng đạo lý là đạo lý, muốn nàng nói ra ba chữ "Không ủy khuất" này thực sự rất khó.

Rốt cuộc nàng sống mười sáu năm, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày làm ngoại thất của người......!
Thẩm Chân nỗ lực há miệng muốn nói, nhưng một thanh âm cũng không thể phát ra.

Thấy nàng như thế, trong lòng Lục Yến đã trầm nay càng trầm hơn.

Ba chữ này thật sự rất khó mở miệng nói ra sao?
Rất tốt, cực kỳ tốt.

Đường đường là Thế tử gia của phủ Trấn Quốc công, thiên chi kiêu tử trong thành Trường An, từ nhỏ đến lớn, đều là người sau tiếp người trước nịnh bợ, hắn từng bị người nắm mũi như vậy sao?
Nhìn đôi mắt nàng khó có thể ức chế sắc thủy, cặp mắt u ám thâm thúy của Lục Yến chợt bị hiện lên một tia phẫn nộ, cùng một tia hoảng loạn ngày bản thân hắn cũng không muốn thừa nhận.

Hầu kết hắn khẽ nhúc nhích, xoay người từ trên người nàng đi xuống, giọng khàn khàn nói: "Nghỉ ngơi đi."
Từ nay về sau, nàng không muốn nói, hắn cũng không hỏi lại.

Thẩm Chân nhìn bóng dáng hắn, biết chính mình mới vừa rồi chọc hắn không vui, suy nghĩ một lát rồi dùng đôi tay ôm vòng lấy eo hắn, nói:
"Nhận được ân huệ của đại nhân, Thẩm Chân suốt đời khó quên."
Thanh âm nàng không đổi nhưng lời nói ra lại khiến xương cốt tứ chi của hắn đều tê dại.

Quả nhiên, chỉ có ân sao?
***
Bóng đêm bao trùm, hô hấp Thẩm Chân dần dần đều đặn.

Lục Yến nghiêng đầu nhìn nàng, lại nhìn túi thơm nàng đặt cạnh giường, cuối cùng thở dài một hơi, khép mắt, chậm rãi đi vào giấc mộng......!
Thời gian nhoáng cái trở về mùng chín tháng mười ngày ấy.

Là buổi tối trước hôm Thẩm gia phải trả nợ.

Ngày ấy, phủ Kinh Triệu có án tử khó giải quyết.

Tiếng trống vang lên là lúc Lục Yến đang cúi đầu viết tờ trình.

Lúc này, bên ngoài, mấy nha lệ đang muốn tan tầm về nhà chạy nhanh tiến vào, "Lục đại nhân, phường Chiêu Hành bên kia cháy rồi."
Một người khác nói: "Chưởng quầy của Kim thị vừa rồi đánh trống, hắn nói tam cô nương Thẩm gia thiếu nợ không trả, chạy án, hiện đã ra khỏi thành."

Lục Yến nhướng mày, tam cô nương Thẩm gia? Lại là nàng?
Lục Yến hạ bút nói: "Kêu người của Kim thị tiến vào."
Chưởng quầy của Kim thị vừa tiến đến, lập tức lấy ra chứng cứ trong tay, nói: "Đại nhân, Thẩm gia thiếu những 8000 lượng bạc, nếu như nàng chạy trốn, tại hạ đem cái mạng này ra cũng không đủ bồi thường."
Thấy Lục Yến không nói, chưởng quầy vội vàng nói tiếp: "Ngoại trừ cái này ra, tại hạ còn có một chuyện khác muốn tố cáo! Tam cô nương Thẩm gia ra khỏi thành là dùng hộ tịch bóp méo cùng công văn giả mạo! Việc này, nha môn sẽ không bỏ mặc đi?"
"Đại nhân, làm sao bây giờ?" Dương Tông thấp giọng nói.

Lục Yến xoay bút lông sói trong tay, thở dài một hơi, "Gọi tư binh tham quân, ra khỏi thành." Bóp méo hộ tịch, giả mạo công văn, đây cũng không phải việc nhỏ.

Lục Yến mang theo một nhóm người, ngựa tay cầm đuốc tìm người, một hướng nam, một hướng bắc.

Cuối cùng, vào giờ Tý canh ba, bắt được Thẩm Chân cùng Thẩm Hoằng vô ý té ngựa.

Bắt được cả người lẫn tang vật, không còn bất luận cơ hội gì để chống chế.

Lục Yến xoay người xuống ngựa, đi đến bên người Thẩm Chân, dùng thanh âm cực lạnh, nói: "Thông quan lệnh là ai cho ngươi?"
Thẩm Chân cúi đầu, khẩn trương cắn môi dưới, không nói một lời.

Tóc mai nàng tán loạn, còn có vài vết máu khô lưu lại, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, còn hơn cả đèn bằng bạc trên tay hắn.

"Trả lời bản quan, nói." Lục Yến nói.

Đầu ngón tay Thẩm Chân run rẩy, tam cô nương được nuông chiều từ bé, một chưa từng bị người thẩm vấn, hai chưa đào tẩu bao giờ.

Chỉ là sự tình liên quan đến trưởng tỷ, nàng không dám nói.

Lục Yến chỉ cười không nói, không hề cùng nàng nhiều lời vô nghĩa, chỉ quay đầu nói với Dương Tông: "Mang nàng đi."
Lục Yến mang nàng về ngục phủ Kinh Triệu là lúc trời đã canh hai.

Hắn đem Thẩm Chân, Thẩm Hoằng cùng binh lính nhận hối lộ cửa thành giam vào các gian tù khác nhau, sau đó nói: "Tách ra thẩm vấn."
Đúng lúc này, Thẩm Chân đột nhiên đứng dậy nói: "Đại nhân, thằng bé mới năm tuổi, nó không biết gì hết."
Lục Yến đi bộ đến bên cạnh nàng, từng bước ép sát, nhíu mày nói: "Lấy công văn cùng hộ tịch ra đây."
Thẩm Chân giơ tay đè xuống ngực, nước mắt đong đầy hốc mắt.

Nàng muốn mở miệng cầu xin hắn buông tha cho bọn họ, nhưng biết cầu cũng vô dụng.

Phủ Trấn Quốc công cùng Thẩm gia không giao thoa.

Cho dù có liên quan, hắn là mệnh quan triều đình, sẽ không làm việc thiên tư(thiên vị).

Lục Yến thấy nàng thật lâu chưa nói, lại nói: "Ngươi không tự mình giao ra, bản quan chỉ có thể soát người."
Giống như Thẩm Chân là nữ tử khuê các luôn không rời khỏi nhà sao có thể chịu nổi ngữ khí hiếp bức, ánh mắt tra tấn của Lục Yến
Sau một lúc lâu, nàng chung quy vẫn đưa công văn trong tay tới tay hắn, "Đại nhân, hôm nay hết thảy đều là một mình ta làm, giả mạo công văn là ta, bóp méo hộ tịch là ta, ích kỷ phóng hỏa cũng là ta, ta đều nhận." Nói xong câu đó, cặp mắt liễm diễm sóng nước lúc này đã nhoè, trào ra từng dòng nước mắt.

Lục Yến nhìn lệnh văn trong tay, xác nhận không có lầm, sau đó ngước mắt lên, mắng nhẹ: "Biết đây là tội danh lớn thế nào không? Chỉ một mình ngươi? Một mình ngươi làm sao lấy được giấy chuyên dùng của Hộ Bộ?"
Vấn đề này Thẩm Chân hiển nhiên không đáp được.

Lục Yến nhìn nàng một cái, cười lạnh nói: "Phủ Kinh Triệu từ trước đến nay đều theo lẽ công bằng chấp pháp, nên ngươi làm ngươi nhận hay không làm mà nhận cũng không tới phiên ngươi."
Hai tay Thẩm Chân nắm chặt, run giọng nói: "Thật sự là một mình ta làm."
Lục Yến rời khỏi nhà tù, lúc khóa cửa lại, nói với nàng: "Bản quan khuyên Thẩm cô nương ngày mai thăng đường nên ăn ngay nói thật, miễn cho còn phải thêm cái tội danh bao che."
Đúng lúc này, Dương Tông từ nơi không xa đi tới, nói với Lục Yến: "Chủ tử, hôm nay có hồi phủ không?"
Lục Yến dùng ngón giữa xoa giữa mày, "Sáng mai còn phải thăng đường, không muốn giằng co."
Hôm sau.

Một đêm này Lục Yến dựa vào bàn mà qua, sắc trời vừa sáng, hắn đã đứng dậy, trái phải xoay vai, hoạt động.


Nghĩ đến công vụ phiền phức hôm nay, không khỏi dùng tay đè lên huyệt Thái Dương.

Hắn liếc mắt nhìn ánh nắng chói mắt bên ngoài một cái, nói: "Thủ thành kia nhận tội chưa? Là ai mua được hắn?"
Dương Tông lắc đầu, "Là kẻ biết chịu đựng, 40 bản tử đánh xuống vẫn chưa nói."
Giả mạo công văn, hối lộ quan viên, không có một tội danh nào nhẹ.

Lục Yến trầm giọng nói: "Thẩm vấn Thẩm Chân."
Lục Yến niệm tình nàng thân phận đặc thù, lại là nữ tử, không tiện công khai thẩm tra xử lí nên tự mình đi đến ngục phủ Kinh Triệu.

Quý nữ danh môn mới mười sáu tuổi nơi nào gặp qua tình huống như vậy.

Thời điểm nhìn thấy hai nha lệ tay cầm bản tử cùng một cái ghế con dài chân đều đã mềm.

Lục Yến lại nói: "Thẩm cô nương, dụng hình không phải đùa giỡn.

Công văn là ai cho ngươi, bản quan khuyên ngươi nên nói đúng sự thật."
Thẩm Chân tựa như không nghe thấy, từng bước một đi qua.

Tự mình bò lên trên ghế, hồng mắt, nhỏ giọng nói: "Đại nhân có hỏi ta một vạn lần, câu trả lời của ta vẫn chỉ có một."
Phủ Kinh Triệu cùng huyện nha so sánh với Hình Bộ thì quyền lợi càng lớn hơn.

Không chịu ràng buộc với các kháng cáo liên tiếp, cho nên, chỉ cần chứng cứ xác thực là có thể thẳng tay xét sử, tử hình cũng có thể.

Ngón tay Lục Yến gõ nhẹ lên bàn.

Dụng hình với một cô nương gia, hắn đại để là không đành lòng, Lục Yến khó được một lần trước khi hành hình khuyên một câu, "Ngươi chịu không nổi."
Thẩm Chân không lên tiếng, chỉ dùng tay nhỏ nắm lấy một chiếc khăn.

Nàng có chút sợ hãi, môi dưới đều run rẩy.

Mấy loại tội danh này chỉ cần phán xuống dưới, nàng thế nào đều không sống nổi.

Nếu có thể bảo vệ được trưởng tỷ, bản tử này cũng không tính là bị đánh vô ích.

Lục Yến nhìn nàng, cân nhắc mãi, cuối cùng nói với nha lệ: "Ba cái." Thân thể Thẩm Chân như vậy, ba bản tử rơi xuống, nàng hẳn là cái gì cũng chịu nói.

Nói thật ra, từ khi hắn tiếp nhận chức vụ thiếu doãn ở phủ Kinh Triệu tới nay, trường hợp như vậy nhiều không đếm xuể.

Nhưng hắn thẩm vấn phạm nhân phần lớn đều là vì tư dục của họ xúc phạm hình luật, tỷ như trộm đạo vào nhà, gian dâm nữ tử, giết người phóng hỏa.

Như tình huống này của Thẩm gia, hắn cũng lần đầu gặp phải.

Đánh xuống ba bản tử, Thẩm Chân một lời cũng không nói.

Lục Yến xoay chuyển nhẫn bạch ngọc trên tay, lại nói: "Thêm ba cái."
Bản tử tiếp tục rơi xuống.

Lục Yến nhìn nàng thật lâu sau, trong mắt rốt cuộc vẫn hiện lên vẻ không đành lòng, lại lần nữa nói: "Ngươi sớm thừa nhận, bản quan sẽ xem như ngươi tự thú, xử nhẹ tội hơn." Y theo luật Tấn triều, phạm tội nhưng chưa thực hiện được mà tự thú, tha tội, bị bắt sau đó tự thú, tội giảm hai cấp.

Thẩm Chân có thể bị luật hình nặng hơn hay không, đại để đều phụ thuộc vào ý muốn của hắn.


Nàng còn chưa mở miệng, Dương Tông đã chạy đến bên người Lục Yến, nói nhỏ: "Chủ tử, thế tử Tuyên Bình hầu nói có chuyện gấp tìm ngài, đang chờ bên ngoài phủ Kinh Triệu."
Lục Yến mày hơi chọn, "Tùy Ngọc?"
"Đúng ạ." Dương Tông nói.

Lục Yến không có nhiều bạn bè lắm, Tùy Ngọc là một trong số đó.

Tùy Ngọc cùng hắn tuổi tác xấp xỉ, cùng lớn lên, có thể nói tình như thủ túc.

Suy nghĩ một lúc, Lục Yến bảo nha lệ ngừng tay, xoay người rời đi.

Tùy Ngọc bị Lục Yến dẫn đến hậu uyển.

"Lúc này tới tìm ta làm gì?"
Nhìn ánh mắt Tùy Ngọc vội vàng, Lục Yến bừng tỉnh nhớ lại, phủ Tuyên Bình hầu cùng phủ Vân Dương hầu quan hệ từ trước đến nay chặt chẽ, nếu không phải ba năm trước đây Thẩm nhị cô nương Thẩm Dao bị thánh thượng phái đi hòa thân, Tùy Ngọc chính là con rể Thẩm gia.

Nghĩ đến tầng quan hệ như vậy, trong lòng Lục Yến trầm xuống.

"Tam muội muội Thẩm gia có phải ở chỗ này của huynh?" Tùy Ngọc vội vàng nói.

Lục Yến gật đầu: "Đúng vậy."
"Thời Nghiên, huynh nghe ta nói, phong công văn hôm qua là ta giao cho Thẩm Nhiễm."
Lục Yến ánh mắt nhíu lại, thấp giọng nói: "Huynh có biết huynh đang nói gì không?" Lục Yến vừa chất vấn hắn, vừa cho bản thân đáp án.

Đúng vậy, Tùy Ngọc bây giờ đang nhậm chức ở Hộ Bộ.

"Thời Nghiên, nàng là muội muội ruột thịt của Thẩm Dao, ta cũng xem như nhìn nàng lớn lên.

Ta làm không được thấy chết mà không cứu, thật sự làm không được."
Ánh mắt Lục Yến trầm xuống, lạnh giọng mắng: "Không quá mấy ngày nữa huynh sẽ thành thân, phu nhân Tuyên Bình hầu cùng thái phó nếu biết huynh cùng Thẩm gia còn lui tới, bọn họ sẽ làm thế nào?"
Đó gọi là tường đảo mọi người đẩy, phá cổ vạn người nện.(*)
(*) Tục ngữ ý chỉ một người thất thế, sẽ có nhiều người thừa cơ mà đả kích anh ta, khiến anh ta triệt để suy sụp_Baidu.

Thẩm gia trước mắt, căn bản đã cùng đường bí lối, ai cũng cứu không được.

Một lát sau, Lục Yến nhìn bạn thân lớn lên từ nhỏ đỏ đôi mắt, "Là ta thiếu Dao Nhi."
Lục Yến không rõ nguyên do, chỉ nói: "Ta biết huynh cùng nhị cô nương Thẩm gia tình nghĩa sâu nặng, nhưng nàng là bị thánh thượng đưa đi hòa thân, huynh có gì sai?"
Tùy Ngọc cúi đầu cười khổ: "Ta đã nói với nàng, đời này không phải nàng không cưới.

Bất luận duyên cớ ra sao ta, rốt cuộc là ta nuốt lời." Dứt lời, hắn ngẩng đầu nói: "Tóm lại, công văn Thẩm Chân ra khỏi thành là ta sai người làm, không có quan hệ cùng Thẩm Nhiễm."
Giữa mày Lục Yến thình thịch nhảy, thấp giọng nói: "Tùy Hữu An! Huynh đây là bức ta làm việc thiên tư?!"
"Tùy Ngọc không dám."
Tùy Ngọc chắp tay hành một đại lễ, nói: "Nếu như Thẩm Chân ký khế bán mình kia, huynh cảm thấy nàng sẽ bị bán đi nơi nào? Giáo phường? Bình Khang phường? Hay là rơi vào tay đối thủ một mất một còn của Vân Dương hầu?"
"Ta khuyên huynh nên ăn nói cẩn thận!" Lục Yến gằn từng chữ.

Tùy Ngọc cười nói: "Trước mắt triều đình sóng quỷ vân quyệt(*), Thái Tử bệnh nặng, Tam hoàng tử, Lục hoàng tử như hổ rình mồi, Vân Dương hầu thuộc đảng Thái tử.

Thật sự là bởi vì thành Tây Cừ sụp xuống mà bị bỏ tù sao? Thời Nghiên, triều đình tranh đấu! Thẩm gia nữ vô tội nhường nào! Hôm nay nếu như người chịu tra tấn đổi thành Lục Hành, Lục Yến, huynh sẽ thấy thế nào?"
(*) Ý nói giống như đám mây cùng gợn nước, thiên tư vạn thái, muôn hình vạn trạng, không thể nắm rõ_Baidu
"Đảng tranh vốn là điều thánh thượng kiêng kị."
Ý ngoài lời của Lục Yến chính là: Vân Dương hầu làm quan mấy chục năm, từ thời khắc y đứng vào một đảng phái kia thì nên làm tốt hết thảy chuẩn bị.

Đã là đánh cuộc, nào có đạo lý chỉ thắng, không thua.

Tùy Ngọc lại nói: "Lục Thời Nghiên, phủ Vân Dương hầu không phải phủ Trấn Quốc công, mẫu thân Thẩm Chân cũng không phải Tĩnh An trưởng công chúa, không phải ai cũng có quyền lựa chọn quyền lợi, cũng không phải ai cũng có mệnh tốt giống như huynh vậy!"
Nghe xong lời này, thần sắc Lục Yến đen tối không rõ, một lời cũng chưa nói.

Hai người lâm trầm mặc hồi lâu.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Lục Yến đột nhiên nói giọng khàn khàn: "Huynh đi đi."
Tùy Ngọc giương mắt ngơ ngẩn.

Vừa rồi nói xong những lời đó, Tùy Ngọc cũng hơi hối hận.


Phủ Trấn Quốc công cùng Thẩm gia không hề lui tới, không có tình cảm, hắn theo lẽ công bằng chấp pháp, có gì sai?
Tùy Ngọc nói: "Thời Nghiên, ta không có ý tứ kia......"
"Hôm nay, huynh chưa từng tới đây." Dứt lời, Lục Yến cầm lấy mũ cánh chuồn gác ở một bên lên.

Trước khi xoay người rời đi, câu cuối cùng Lục Yến nói với hắn là, "Ta bảo hộ nàng."
Sau khi trở lại, Lục Yến nói với Dương Tông: "Ngươi lập tức hồi phủ, từ tư trướng của ta lấy ra 8000 lượng.

Không đủ thì đem giấy tờ mấy toà nhà trong kinh của ta đến hiệu cầm đồ Văn thị.

Hôm nay, trước giờ Dậu, nhất định phải đưa số tiền này đến chỗ Kim thị."
Vừa nghe 8000 lượng bạc, Dương Tông tự nhiên minh bạch ý tứ trong đó.

Hắn vốn còn nghĩ nói lời khuyên can, nhưng tính tình chủ tử nhà mình hắn cũng hiểu rõ, một khi quyết định chuyện gì, sẽ không bị người khác làm giao động.

Bất luận kẻ nào cũng không thể.

Lát sau, Lục Yến lại lần nữa trở về ngục phủ Kinh Triệu, nhìn Thẩm Chân ghé vào ghế con nằm không nhúc nhích, một bên nói với nha lệ: "Các ngươi ra ngoài trước đi."
Sau đó đi đến bên người Thẩm Chân, nhẹ giọng hỏi: "Cô còn đứng lên được không?"
Thẩm Chân nâng khuôn mặt nhỏ lên, thập phần kinh ngạc nhìn hắn một cái: "Đại nhân?".

đam mỹ hài
Lục Yến đỡ cánh tay của nàng, vừa mới động vào Thẩm Chân đã hô một tiếng, "Đau."
Hắn chau mày, nói với nàng: " Chịu đựng một chút."
Đêm đó, Thẩm Chân bị Lục Yến mang tới Trừng Uyển.

Khi đó Trừng Uyển chỉ có hai người bọn họ.

Sáu bản tử có vẻ không nhiều, nhưng có trưởng quan giam hình(*), người phía dưới tự nhiên chỉ biết xuống tay nặng không biết nhẹ.

Giống như Thẩm Chân, tiểu cô nương mười ngón không dính xuân thuỷ, đến cái bản tử thứ hai đã chịu không nổi.

(*)Người giám sát người khác thi hành hình phạt đối với phạm nhân
Lục Yến lấy ra lọ dược, đưa cho nàng, nói: "Nhớ bôi thuốc."
Thẩm Chân tiếp nhận, đối diện với đôi mắt Lục Yến, nhỏ giọng gọi một câu đại nhân.

Lục Yến thấp giọng mà "Ừ" một tiếng.

Tay Thẩm Chân run nhè nhẹ, hai mắt không ngừng nhỏ lệ, nức nở nói: "Hôm nay nhận được ân huệ của đại nhân, Thẩm Chân suốt đời không quên."
Giọng nói nhỏ dần, ngực Lục Yến tê rần, nháy mắt mở bừng mắt.

Hắn nhìn quanh bốn phía, theo bản năng nhìn thoáng qua người bên cạnh mình, nàng đang ngủ.

Hắn nhìn khuôn mặt nàng, trong lúc nhất thời không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực.

Cánh tay dài của hắn duỗi ra, ôm Thẩm Chân vào trong lòng, thấp giọng gọi: "Thẩm Chân."
Thẩm Chân vốn đã ngủ, bị hắn làm phiền như vậy tự nhiên là tỉnh lại.

Lông mi nàng trên dưới đều dài, lúc nửa mở nửa khép không khỏi có chút mê ly, nàng thấp giọng lẩm bẩm nói: "Đại nhân."
Thẩm Chân cũng không biết nam nhân trước mắt trúng tà gì mà lại đưa tay với vào trong áo, ấn lên phần eo nàng, hỏi: "Có đau hay không?"
Hắn vừa làm động tác này, Thẩm Chân không khỏi càng ngốc, cái gì mà đau hay không.

Lục Yến cho rằng nàng không nghe rõ, lại hỏi một lần.

Thẩm Chân lắc đầu, nói: "Không, không đau a."
Giọng nói vừa dứt, Lục Yến liền đem cánh mũi cao thẳng áp sâu vào trong cổ nàng, tế tế mật mật, cực kỳ mềm nhẹ hôn lên.

Thẩm Chân cho rằng hắn muốn làm chuyện đó, liền kéo căng thân thể, đỏ mặt nói: "Đại nhân, kỳ hành kinh của ta tới."
Lục Yến đưa tay mân mê gương mặt nàng, nói: "Ta biết."
Trong lòng hắn một mảnh mờ mịt, đột nhiên có cảm giác như toàn bộ suy nghĩ đều rối loạn, kiếp trước rồi kiếp này, dường như những mảnh kính vỡ, đang từng mảnh từng mảnh ghép lại, trở về lúc ban đầu.....!
????P/S: 8/1/2021????.

Bình Luận (0)
Comment