Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An

Chương 49


Nước mắt Thẩm Chân giống như chuỗi hạt châu bị đứt, từng hạt từng hạt rơi xuống, muốn ngăn cũng không được, thủy quang trong vắt, ánh mắt chứa đầy áy náy.

Lục Yến yên lặng giúp nàng lau nước mắt.

“Đừng khóc nữa, hửm?” Hắn lại nói một lần.

Thẩm Chân biết hắn cực kỳ chán ghét thấy nàng khóc, không muốn hắn làm trò dạy dỗ nàng trước mặt trưởng tỷ, nàng đành cố nén, thanh âm nức nở dần ngừng lại.

Thẩm Nhiễm nhìn một màn trước mắt, chỉ có thể kêu khổ.

Động tác nam nhân nhu tình, nàng lại nhìn biểu tình trên mặt Thẩm Chân, biết ngay con bé sợ hắn, thậm chí có thể nói là rất sợ.

Còn vì sao lại sợ, Thẩm Nhiễm đến nghĩ cũng không dám nghĩ.

Lục Yến thấy nàng không khóc nữa, kêu Mặc Nguyệt pha trà đưa đến tây sương phòng.

Hắn quay đầu, nói với Thẩm Nhiễm: “Thẩm đại cô nương tới cũng tới rồi, cùng nhau uống chén trà đi.”
Vừa nghe lời này, tay Thẩm Chân liền túm chặt cổ tay áo hắn, “Đại nhân......”
Lục Yến thấy đôi mắt nàng chứa đầy lo sợ bất an, không khỏi thở dài.

Đây là thân tỷ tỷ của nàng, ta còn có thể làm gì người ta chứ?
Hắn nhéo tay nàng, ý tứ bảo nàng đừng nghĩ nhiều.

Có thể tránh mặt Thẩm Chân, đơn độc nói chuyện, Thẩm Nhiễm tự nhiên là cầu mà không được.

Lát sau, hai người ngồi đối diện nhau ở tây sương phòng.

Lục Yến trầm giọng nói: “Lý phủ gần đây sự tình phức tạp, thật sự làm khó Thẩm đại cô nương trăm bề vội vàng còn phải chạy sang bên này một chuyến.”

Hắn vừa mở miệng đã áp người tới không thở nổi.

Ý tứ trong lời nói Lục Yến Thẩm Nhiễm đều minh bạch.

Hắn một là nói nàng không nên vô cớ tìm tới, hai là châm chọc nàng chẳng qua là Bồ Tát bùn qua sông, tự thân cũng khó bảo toàn.

Thẩm Nhiễm nhìn nam nhân trước mặt, bàn tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt.

Tam Lang Lục gia không phải là quan to hiển quý bình thường trong kinh thành, với thân phận của hắn, dù phụ thân không vào tù, Vân Dương hầu phủ vẫn còn, Thẩm gia cũng không thể chống lại, huống chi là hiện tại......!
Thẩm Nhiễm không khỏi cười khổ trong lòng.

Hôm nay đã định sẵn không phải là một cuộc đàm phán công bằng, nàng đến ngay cả lợi thế cơ bản cũng chẳng có.

Dù cho giờ khắc này Thẩm Nhiễm hận không thể tưởng hất đổ cái bàn trước mặt, nàng cũng chỉ có thể chịu đựng, rốt cuộc, thân muội muội của nàng còn ở trong tay đối phương.

Thẩm Nhiễm lấy lại bình tĩnh, nắm chặt nắm tay xin lỗi: “Hôm nay không mời tự đến, là ta không phải, nhưng gia muội ta ở đây, mong Thế tử gia thông cảm.”
Lục Yến bưng ấm trà ở một bên lên, rót cho Thẩm Nhiễm một ly trà, “Ta có thể lý giải.”
Thẩm Nhiễm nắm ly, muôn vàn suy nghĩ.

Nàng vừa tính toán trong lòng lời nói hắn có khả năng sẽ nói với mình, vừa tự hỏi bản thân nên ứng đối thế nào.

Đúng lúc này, chợt nghe Lục Yến mở miệng, “Ngày chín tháng mười ngày ấy, nàng vốn dự tính mang theo Thẩm Hoằng rời khỏi Trường An, là ta ở cửa thành ngăn cản nàng, đồng thời sử dụng công văn giả mạo trên người kia, uy hiếp nàng.” Lời này giải thích vì sao Thẩm Chân sẽ xuất hiện ở nơi này của hắn.

Trong lòng Thẩm Nhiễm trầm xuống, lúc này mới nghĩ tới một thân phận khác của hắn.

Đúng vậy, hắn không chỉ là thế tử gia phủ Trấn Quốc công mà còn là thiếu doãn phủ Kinh Triệu.

Giả mạo công văn, chạy án, tự mình phóng hỏa, động tới cái nào đều là trọng tội.


Một khi Thẩm Chân bị nha môn bắt được, dựa theo Tấn luật, nha môn có quyền thi hành trọng hình, bức nàng nói ra công văn giả mạo kia từ đâu tới.

Nàng rốt cuộc hiểu rõ, Chân Nhi vì sao sẽ làm ngoại thất cho hắn.

Hốc mắt Thẩm Nhiễm ửng đỏ, nhìn thẳng hắn, nói: “Lục đại nhân, công văn kia là ta làm, hoả cũng là ta phóng, không liên quan tới con bé.”
“Ta biết.” Lục Yến ngắt lời nàng ta, tiếp tục nói: “Những công văn đó cô từ chỗ nào có được, ta lại càng rõ ràng.”
Thần sắc Thẩm Nhiễm cứng lại.

Không thể không nói, cùng nam nhân quyền cao chức trọng nói chuyện, thật sự khiến người hít thở không thông.

Ngữ khí hắn không nhanh không chậm, nhưng mỗi một câu nói ra ngoài miệng giống như đã được chuẩn bị từ trước, bức người ta liên tiếp lui bại.

“Quả thật, ta cũng không có ý muốn lôi chuyện cũ ra.” Lục Yến xoa nhẹ ngực nói.

Trầm mặc một lúc lâu, Thẩm Nhiễm cuối cùng mới ngẩng đầu nói: “Lục đại nhân thay Thẩm gia trả nợ, số tiền kia chắc chắn ta sẽ đủ số dâng lên.”
Lục Yến không đáp, hắn nhìn Thẩm Nhiễm, mặt không đổi sắc tiếp tục nói: “Nếu ngày chín tháng mười hôm ấy nàng rời khỏi Trường An, Thẩm đại cô nương có từng nghĩ tới, một tiểu cô nương như nàng, còn mang theo Thẩm Hoằng sẽ phải sống thế nào không?”
Thẩm Nhiễm trầm mặc.

Sau khi phủ Vân Dương hầu bị xét nhà, Lý gia chớp mắt cùng nàng lật mặt, bà mẫu nắm chặt đại bộ phận của hồi môn của nàng trong tay.

Ngay sau đó, không biết mối nợ sinh ra từ đâu lại tới đòi, thời gian quá ngắn, nàng căn bản không kịp có chuẩn bị, chỉ có thể trước đưa Thẩm Chân đi trốn, ngày sau lại tính toán tiếp.

Lục Yến uống một ngụm trà, nói: “Cô không bảo hộ được nàng.”
Thẩm Nhiễm xem như minh bạch, cho dù hắn nói cái gì, dù hắn vòng vo nhiều lời đi nữa, ý hắn chỉ có một —— Thẩm Chân ở chỗ này của hắn mới là an toàn nhất.

Nhưng mà nhìn từ góc độ của Thẩm Nhiễm, Lục Yến hắn cùng với các loại hổ báo sài lang khác thì có gì bất đồng?
Thẩm Nhiễm không cùng hắn vòng vo, trực tiếp nhìn thẳng hắn nói: “Trong miệng Lục đại nhân luôn nói là che chở con bé, vậy rốt cuộc là muốn Chân Nhi vẫn luôn làm ngoại thất của ngài, hay là chờ một ngày kia, tâm tình ngài tốt thì đón con bé nhập phủ Trấn Quốc công làm một cái thiếp thất?”

“Thẩm đại cô nương.” Trong lòng Lục Yến căng thẳng, xoay chuyển nhẫn ban chỉ trên tay, trầm giọng nói: “Ta chưa từng nghĩ tới chuyện nạp nàng làm thiếp.”
Vậy là chuẩn bị vẫn luôn dưỡng như ngoại thất sao!?
Phải rồi, ngoại thất cũng tốt, không có người biết, hắn vẫn như cũ là Thế tử gia phong quang lỗi lạc.

Thẩm Nhiễm cười nhạo.

Quả nhiên, nam nhân khắp thiên hạ đều vô sỉ như nhau.

Nàng chịu đựng xúc động muốn ném chén trà trên bàn vào mặt hắn, gằn từng chữ: “Thẩm gia và Trấn Quốc công phủ tuy không có giao tình, nhưng xưa nay cũng không thù không oán, tại sao thế tử cứ cố tình......”
Lục Yến biết cùng nàng ta nhiều lời vô ích, chỉ có thể bình tĩnh nói: “ Án tham ô của thứ sử Dương Châu liên lụy tới Mục gia và Tam hoàng tử, Đại Lý Tự tuy không công khai thẩm tra xử lí, nhưng Mục gia trận này đã gặp hoạ lật úp, khó mà tránh khỏi.”
Thẩm Nhiễm sửng sốt, nàng không rõ, chuyện quan trọng như vậy, tại sao hắn sẽ nói với nàng.

“Mục gia sụp đổ, thánh nhân lại rửa sạch Kim Ngô Vệ canh giữ trước cửa Đông Cung, trước mắt, đại phu chữa bệnh cho Thái Tử điện hạ là người ta đưa từ Dương Châu tới, y thuật người này cực cao, cũng được tính là thần y.”
Mục gia đổ, Đông Cung được lợi.

Thái Tử ngồi ổn vị trí trữ quân có ý nghĩa gì, Thẩm Nhiễm tự nhiên hiểu rõ.

Nàng càng nghe, trong lòng càng sợ, “Lục đại nhân nói với ta những điều này rốt cuộc là có ý gì?”
Lục Yến nâng ly, nhấp một ngụm, tay run khẽ, lại đặt ly lên bàn.

Phong đạm vân khinh nói: “Nếu ta muốn dưỡng ngoại thất, sẽ không phí nhiều tâm tư như vậy.”
Chỉ một ngoại thất, hắn còn không dưỡng nổi sao?
Thanh âm hắn vừa dứt, một ý tưởng quỷ dị chợt xẹt qua trong đầu Thẩm Nhiễm.

Ly trong tay nàng “choang” một tiếng, rơi trên mặt đất, vỡ nát, “Chẳng lẽ Thế tử là muốn......?”
Lục Yến nhìn chằm chằm ánh mắt vô cùng khiếp sợ của Thẩm Nhiễm, sắc mặt không thay đổi nói: “Đúng vậy.”
Thẩm Nhiễm bỗng nhiên đứng lên, nói: “Lục đại nhân chớ có nói giỡn, chủ ý này của ngài phủ Trấn Quốc công sẽ không đồng ý, Tĩnh An trưởng công chúa cũng sẽ không đồng ý.”
Có lẽ Lục Yến cũng cảm thấy ý tưởng này của hắn quá mức hoang đường, Thẩm Nhiễm căn bản sẽ không tin.

Hai người, ai cũng không đề cập đến từ kia.

********

Tiễn Thẩm Nhiễm đi rồi, Lục Yến về tới Lan Nguyệt các, vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy động tác tiểu cô nương trộm lau nước mắt.

Lục Yến cười nhạo một tiếng.

Quả nhiên.

Mới vừa nãy ở tây sương phòng, ngực hắn vẫn luôn đau xót nên biết chắc nàng đang khóc trong phòng đây mà......!
Thấy hắn đi vào, Thẩm Chân vội vàng đứng dậy nói: “Đại nhân, đại tỷ của ta đâu?”
“Về rồi.” Lục Yến nói.

Thẩm Chân cắn môi, “Đại nhân và tỷ tỷ của ta nói những gì vậy?”
Nghe ngữ khí nàng phòng bị.

Sắc mặt Lục Yến trầm xuống, giơ tay bắn nhẹ lên cái trán nàng, giữa trán Thẩm Chân lập tức xuất hiện một vết đỏ, “Thế nào, sợ đại tỷ của nàng ở chỗ ta bị khi dễ sao?”
Trong lòng Thẩm Chân tuy nghĩ như vậy, ngoài miệng lại không dám đáp thế, nhỏ giọng nói: “Đại nhân sẽ không.”
Nghe vậy, Lục Yến cúi đầu cười như không cười nhìn nàng, “Từ khi nào nàng đã hiểu biết ta như vậy?”
Thẩm Chân nghẹn họng, không đáp lại hắn.

Nhưng mà xem vẻ mặt của hắn, nàng cũng mơ hồ đoán được, hắn hẳn sẽ không khó xử trưởng tỷ.

Chỉ là Thẩm Chân vĩnh viễn không đoán được, vừa rồi hắn dùng không ít thủ đoạn đâu.

Hắn ngồi xuống, đầu tiên là chỉ trích Thẩm Nhiễm không nên tùy ý xông vào Trừng Uyển, sau đó lại nói tới công văn giả mạo, chứng cứ phạm tội, ra oai phủ đầu, cuối cùng, lại thi lấy ân huệ.

Trong nháy mắt, hắn từ hạng người bụng dạ khó lường biến thành Lục đại nhân chính nghĩa lẫm liệt.

Ai cũng không biết, ngay lúc Thẩm Nhiễm lớn tiếng chất vấn hắn có phải muốn đón Thẩm Chân vào cửa làm thiếp thất hay không, tay hắn đặt trên đầu gối đã nổi đầy gân xanh, run nhè nhẹ, tâm thần hoảng hốt, vô cùng luống cuống.

Lời Thẩm Nhiễm nói giống như một thanh kiếm, đem bình tĩnh của hắn chém thành hai nửa, biến thành một cái cửa phân nhánh, cũng không biết sẽ thông tới con đường nào.

Cơ hồ là buộc hắn, bắt hắn phải đối mặt với vấn đề bản thân chưa từng nghĩ tới ——
Lục Thời Nghiên, ngươi đến tột cùng là muốn để nàng làm thiếp hay là làm thê..

Bình Luận (0)
Comment