Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An

Chương 57


Trên triều, bốn phía không một tiếng động.

Từ công công đệ một quyển sổ con lên, không mất bao lâu, Thành Nguyên đế liền đưa tay ném sổ xuống mặt đất.

Một tiếng “rầm” làm Hình Bộ thị lang vốn đang quỳ cúi đầu hành lễ càng cúi thấp hơn.

“Ngươi thân là Hình Bộ thị lang lại biết pháp phạm pháp, mượn việc công làm việc tư, giành tư lợi về mình!” Thành Nguyên đế tức giận, tiện đà gằn giọng nói: “Ai cho ngươi lá gan đó!”
“Bệ hạ thứ tội, tội thần đáng chết vạn lần, không đáng tha thứ, nhưng ngày ấy thần chỉ là uống nhiều quá, tuyệt không cố ý thu tiền của Lý gia! Trời đất chứng giám!”
Người kêu khóc họ Chu, tên chỉ một chữ Mậu, nguyên là từ ngũ phẩm so bộ lang trung, chưởng quản phú liễm trong ngoài, kinh phí, bổng lộc, ban thưởng, khí giới chờ thu vào, mấy năm nay đã thay Lục hoàng tử làm không ít việc.

Nguyên Hình Bộ thị lang Văn Nguyên bởi vì dưỡng ngoại thất huyên náo tới làm hỏng danh dự nên bị biếm rời kinh, Lục hoàng tử liền nhân cơ hội đề bạt Chu Mậu vào vị trí Hình Bộ thị lang.

Nào biết Chu Mậu người này không thành thật hàm hậu giống như mặt ngoài, mới đảm nhiệm chức vụ không được bao nhiêu ngày đã dám thu hối lộ, Lục hoàng tử mới nghe được tiếng gió còn chưa ra tay đã bị Ngự Sử Đài bắt được.

“Việc này, Ngụy Vương nghĩ như thế nào?” Ánh mắt Thành Nguyên đế liếc về hướng Lục hoàng tử.

Lục hoàng tử nói: “Chu Mậu tham ô nhận hối lộ, bắt được cả người lẫn tang vật theo lý nên tước quan xét nhà, còn phải chịu khổ hình lột da sung thảo để răn đe cảnh cáo.”
Trong lúc nhất thời, độ ấm trong điện phảng phất như giảm xuống, biến thành cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông nào còn nửa phần ấm áp của ngày xuân.

Thành Nguyên đế nói một tiếng “tốt”, trên mặt hiện không rõ hỉ nộ, lại quay ra nói với Thái Tử: “Thái Tử.”
“Có nhi thần.”
“Vụ án này con phụ trách đi.”
Giọng nói vừa dứt, mọi người không hẹn mà cùng trộm nhìn về hướng Lục điện hạ xưa nay vẫn được sủng ái, không dám thở mạnh.

Thánh nhân vừa rồi rõ ràng hỏi qua ý Lục hoàng tử nhưng quay đầu lại giao vụ án cho Thái Tử, chuyện này không khác gì giáng một cú mạnh mẽ lên thể diện Lục hoàng tử.

Bất quá phong cách hành xử của Thành Nguyên đế từ trước đến nay đều đi theo lộ tuyến ngư ông đắc lợi, động mồm động mép là có thể khuấy cả triều đình thành một nồi nước đục.

Triều đình Đại Tấn trước mắt hơn phân nửa đều đã thành vật trong tay của Lục hoàng tử.

Mọi người ở đây đa số đều cho rằng Lục hoàng tử không sớm thì muộn sẽ trở thành trữ quân đời kế tiếp, ai mà đoán được thánh nhân cư nhiên lại giúp Đông Cung thỉnh thần y.

Thế lực của Thái Tử tuy kém hơn Lục hoàng tử một ít, nhưng rốt cuộc cũng là chính thống, một khi ngồi ổn ở Đông Cung, chưa chắc sẽ thiếu người ủng hộ.

Buổi thượng triều tiếp tục.


Đại Tấn gần đây liên tục gặp tai hoạ.

Năm trước thành Tây Cừ sụp xuống, dẫn tới thuỷ vận chịu trở ngại, đi theo cũng là vô số vàng thật bạc thật.

Ngay sau đó Trường Bình hầu chết trận sa trường, hai tràng chiến sự liên tục thất bại.

Nói một câu mọi người đều biết, Đại Tấn dù còn muốn ham chiến với Cao Lệ và Lương Quốc, quốc khố cũng không chống nổi nữa đâu, bằng không Thành Nguyên đế cũng sẽ không cả ngày đều tra tham ô, nguyên nhân hiển nhiên chính là do thiếu tiền.

Càng nghe, sắc mặt Thành Nguyên đế càng trầm.

Đúng lúc này, một mật thám chạy tới cửa điện báo tin.

Thành Nguyên đế nhìn hắn, vội nói: “Mau nói cho trẫm!”
Mọi người nhìn nhau sợ tin báo lại giống như mấy lần trước.

Mật thám quỳ xuống đất, rưng rưng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, thắng trận rồi ạ! Thế tử Trường Bình hầu từ Gia Tốc quan bức lui Lương Quốc và Cao Lệ trở về cảnh nội, còn cắt lấy đầu Võ Lăng tướng quân, trước mắt chỉ chờ nghe lệnh hồi kinh!”
Nói tới những lời phía sau, giọng hắn càng thêm cao vang, mãnh liệt.

Mật thám báo xong, sắc mặt mọi người liền khác nhau.

Có người mặt lộ vẻ vui mừng, thầm than vị thế tử Tô gia này thật khó lường, chẳng qua mới mấy tháng đã có thể tự thân báo thù cho cha.

Về sau khẳng định sẽ trở thành rường cột nước nhà.

Có người sắc mặt ngưng trọng, tỷ như Lục hoàng tử, Tô gia và Thái Tử giao tình không cạn......!
Trước mắt Tô Hành mang theo quân công trở về, hắn không có được chỗ tốt nào.

Cũng có người sắc mặt càng thêm thâm trầm, tựa như Lục Yến, vừa nghe thấy cái tên Tô Hành, hai mắt liền trở nên khó dò......!
Mí mắt phải của hắn vẫn nháy liên tục.

......!
Hạ triều, Lục Yến và thế tử Tuyên Bình hầu Tùy Ngọc sóng vai đi ra từ Đại Minh Cung, mới vừa đi đến bên xe ngựa chợt nghe thấy phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân.

“Lục đại nhân.”
Lục Yến quay đầu, tập trung nhìn lại.


Là Lý Đệ.

Lý Đệ tiến lên một bước, nói: “Lục đại nhân có thể cho tại hạ mượn bước nói chuyện?”
Tùy Ngọc cười đập lên bả vai Lục Yến, “Nội tử hôm qua vừa gặp phong hàn, Thời Nghiên, ta đi trước.”
Lục Yến gật đầu, tiện đà quay đầu lại nói: “Lý đại nhân tìm Lục mỗ có chuyện gì?”
“Trước đó vài ngày nội tử ta có phải đã tới Kinh Triệu phủ?” Lý Đệ thử hỏi.

Nói thật ra, Thẩm Nhiễm nói nàng tới Kinh Triệu phủ để trình trạng hòa li, Lý Đệ không tin, hắn tổng cảm thấy Thẩm Nhiễm còn có việc gạt hắn.

Nhưng mà thử như vậy đối với Lục Yến là vô dụng.

Lục Yến hỏi ngược lại: “Chuyện của Lý phu nhân không phải Lý đại nhân rõ ràng nhất sao?”
Vừa nghe ngữ khí này, tâm Lý Đệ không khỏi trầm xuống.

Chẳng lẽ Thẩm Nhiễm thật sự đi Kinh Triệu phủ?!
Ánh mắt Lục Yến nhíu lại, nói: “Lý đại nhân còn có việc sao?” Ngữ khí không kiên nhẫn hỏi lại Lý Đệ.

Ngón trỏ Lý Đệ xoa giữa mày, bất đắc dĩ cười nói: “Trước đó vài ngày ta với nội tử cãi nhau, sinh chút hiểu lầm, không nghĩ tới nàng lại dám nháo đến tận Kinh Triệu phủ, khiến đại nhân chê cười rồi.”
Nếu chỉ nhìn qua, ngữ khí Lý Đệ như vậy thật sự giống như một phu quân hết sức yêu thương thê tử.

Bên trong ánh mắt kia, nửa phần giả dối cũng không thể nhìn ra.

Lục Yến cân nhắc lời Lý Đệ nói, trong lòng hiểu rõ ba phần.

Hắn ta nói thì nhìn như đang giải thích, kỳ thật cái gì cũng chưa nói, hắn ta vẫn đang thử.

Điều này cũng thuyết minh căn bản Lý Đệ không biết Thẩm Nhiễm tới Kinh Triệu phủ làm gì.

Trực giác Lục Yến nói cho hắn biết Thẩm Nhiễm đang dùng hắn làm tấm chắn.

Ánh mắt Lục Yến hơi trầm xuống, nói: “Kinh Triệu phủ phụ trách trị an và chính vụ của 22 huyện thành Trường An, thật sự không rảnh xử lý mấy chuyện ‘ hiểu lầm ’, ngày sau làm phiền Lý phu nhân nghĩ kỹ rồi hãy tới nha môn.”
Nghe ngữ khí không khách như vậy, trong lòng Lý Đệ cũng không thoải mái.


Từ khi hắn ta trở thành Công Bộ thị lang đã phải chịu qua loại đối đãi lãnh ngạnh như này đâu?
Cố tình người trước mắt hắn lại không thể đắc tội, chỉ có thể cười phụ họa hai tiếng.

Lục Yến trở lại xe ngựa, hô hấp nặng thêm, trong đầu toàn là hai chữ Tô Hành......!
******
Lục Yến đi rồi, Thẩm Chân nâng khuôn mặt nhỏ ửng đỏ nhìn vào gương đồng đối diện mà xuất thần suốt một canh giờ, không hề động đậy.

Mãi một lát sau, nàng cầm lấy một miếng mứt hoa quả cho vào trong miệng.

Bị cảm xúc trong lòng quấy nhiễu nên nàng cũng không nếm ra vị ngọt gì.

Thỉnh thoảng lại ngó về phía cửa một cái.

Ăn xong một túi mứt hoa quả, Thẩm Chân nhìn ánh mặt trời rực rỡ chói chang bên ngoài, xoay người trở lại giường, ôm lấy chăn, nhắm mắt, nặng nề ngủ.

Có lẽ là tâm tư quá nặng, Thẩm Chân thế nhưng mơ về hồi còn nhỏ.

Khi đó nàng chỉ mới chín tuổi......!
Thẩm Chân sinh ra đã không thể tới gần lông của động vật, vừa tiếp xúc sẽ hắt xì ho khan không ngừng, cả người nổi nốt như bệnh sởi, cho nên phu nhân Vân Dương hầu sáng sớm liền hạ lệnh bên trong phủ không được nuôi dưỡng mấy con vật này.

Vì thế mèo của Thẩm Chân Miêu cũng bị tiễn đi.

Có lẽ là lúc còn niên thiếu đối với mèo con cún con bỏ ra cảm tình cho nên sau khi lớn lên một ít, Thẩm Chân liền trộm chuồn ra khỏi phủ, mang theo chúng trở về.

Một khi nàng nghiêm túc với cái gì, trong mắt, trong lòng liền sẽ nhiều thêm một phần cố chấp.

Nếu không phải phát bệnh, còn muốn gạt mọi người tiếp tục nuôi dưỡng.

Hầu phu nhân nghe giọng nàng khàn khàn, nhìn trên cổ nàng đầy dấu vết bệnh sởi mà giận sôi, quyết định ném nàng vào từ đường.

Một ngày một đêm qua đi, tâm hầu phu nhân còn chưa mềm xuống, Thẩm Chân đã ngã bệnh.

Thẩm Chân ngủ, Vân Dương hầu thở dài nói: “Chuyện nhỏ như vậy mà nàng lại phạt con bé đi quỳ từ đường? Con nhà người ta vào từ đường đều là vì phạm vào đại sai đại tội, đây lại vì con chó con mèo mà vào quỳ, nói ra còn rất mới mẻ.”
Hầu phu nhân trầm mặc.

Vân Dương hầu nói: “Nếu hôm nay con bé phạm phải sai lầm lớn, nàng phạt con bé thế nào cũng được, ta tuyệt đối không nói hai lời, nhưng với tính tình này của con bé......”
Hầu phu nhân hồng mắt, ngắt lời y nói, “Nó chỉ là nhìn ngoan ngoãn, thực tế thì giống hệt hầu gia ngài, không có được nửa phần cơ linh giống hai tỷ tỷ.

Ta tức giận con bé dưỡng một hai con vật lúc nào, ta tức chính là con bé biết rõ không thể làm còn cố tình làm!”
“Không đâm nam tường thì không quay đầu lại, không sớm thì muộn cũng sẽ gây ra hoạ.”
Thẩm Chân nằm thẳng trên giường, tiếng nói vừa dứt, liền phát giác quanh thân nàng dường như đều trở nên vô cùng mơ hồ.


Nàng theo ánh nến nhìn lại, thấy cách đó không xa một người giống y như mẫu thân nàng chậm rãi đi tới.

Tấm biển Vân Dương hầu phủ lung lay sắp rơi, đổi thành hai chữ Trừng Uyển.

Thẩm Chân chín tuổi cũng trở thành cô nương duyên dáng yêu kiều.

Giữa trán hầu phu nhân đã lấm tấm vài sợi tóc bạc, người đi về phía nàng, ôn nhu nói: “Chân Nhi, nói cho mẹ, có chuyện gì vậy con? Sao con lại ở đây?”
Ánh mắt Thẩm Chân né tránh, hơi há miệng lại không phát ra tiếng.

Đột nhiên, thân ảnh Lục Yến xuất hiện ở cửa, hầu phu nhân lại nói: “Chân Nhi, hắn là ai?”
Thẩm Chân mờ mịt vô thố mà lắc đầu nói không biết.

Lúc này, bên người Lục Yến lại xuất hiện một cô nương đã lớn bụng, khóc lóc chất vấn hắn: “Tam Lang, nàng ta là ai?”
Cùng lúc đó, Tĩnh An trưởng công chúa cũng đi đến, từng câu từng chữ nói với nàng: “Nữ tử Thời Nghiên dưỡng ở bên ngoài là ngươi sao?”
Mỗi một câu đều giống một tiếng sấm, uỳnh uỳnh nổ vang trong đầu nàng.

Bỗng nhiên, Thẩm Chân mở to mắt ngồi dậy, khó khăn hít thở từng hơi.

Tỉnh mộng.

Nơi này là Trừng Uyển, là Lan Nguyệt các, nơi này ngoại trừ nàng thì không có người khác.

Nàng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bên ngoài âm u, mưa to tầm tã.

Một lát đã làm nàng thanh tỉnh.

Lục Yến đi tới cửa, thu dù, vừa nhấc mắt liền thấy khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Chân, hai mắt đỏ bừng cùng biểu tình tâm tư tựa tro tàn.

Hắn bước nhanh đi qua, khẩn trương nói: “Nàng sao vậy?”
Cả người Thẩm Chân đều đang run rẩy, yết hầu phảng phất giống như nghẹn một cục đá, khiến nàng cố gắng cũng không nói nên lời.

Lục Yến chưa từng thấy nàng như vậy, vội vàng ôm lấy nàng, vuốt ve lưng nàng, nói: “Có phải nàng gặp ác mộng không?”
Nàng như mất đi toàn bộ sức lực vốn có.

Đây không phải ác mộng.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, tất cả mới biến thành ác mộng.

Lục Yến xoa lòng bàn tay nàng, “Ta ở đây, nàng đừng sợ.”.

Bình Luận (0)
Comment