Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An

Chương 8


Bên ngoài ánh trăng như bạc, toả ra những tia sáng dịu nhẹ soi rõ từng viên gạch ngói lát trên mái Trừng Uyển.

Bốn phía vắng vẻ không chút động tĩnh, ngay cả thanh âm nến cháy "lốp đốp" cũng đều nghe thấy.

Lúc này cách thời điểm gõ chuông buổi sáng còn một khoảng thời gian.

Lục Yến sau khi dặn dò Thẩm Chân, về sau không có việc gì thì không được khóc, có việc lại càng không được khóc, không được ủy khuất chính mình, liền nằm xuống nghỉ ngơi một lát.

Thẩm Chân muốn đi tìm Thẩm Hoằng nhưng không dám quấy rầy hắn nghỉ ngơi, đành ngồi tạm một bên, ngồi một lúc, đã qua hai canh giờ.

Liên tục vài ngày chưa nghỉ ngơi tử tế, lúc này cuối cùng nàng cũng không chịu đựng nổi, thân thể hơi nghiêng sang bên cạnh, rồi ngã xuống mặt đất, ghế tròn cũng bị lật ngược.

Gây ra tiếng vang lớn như vậy, Lục Yến tất nhiên bị đánh thức.

Hắn mở bừng hai mắt, nhìn nàng-- Chỉ thấy nàng ngã trên đất, mắt vẫn chưa chịu mở.

Bộ dáng ngây thơ, đáng thương, đáng yêu đều có đủ, đến nỗi, một kẻ lạnh lùng, không quản người khác sống chết như Lục Yến cũng phải động lòng trắc ẩn.

Hắn đứng dậy đi đến bên cạnh nàng, dùng đầu ngón tay lay nhẹ bả vai, nhẹ giọng nói: "Tỉnh."
Nghe được thanh âm của nam nhân, Thẩm Chân liền giật mình tỉnh lại, xoa xoa đôi mắt đỏ bừng một chút, liền đứng dậy, "Đại, đại nhân, có việc gì?"
Lục Yến thấy nàng tràn đầy phòng bị, không khỏi cười lạnh một tiếng.

Hắn đúng là thừa hơi mới đi quản nàng.

Trong lòng khó chịu, tự nhiên cũng không thể có sắc mặt tốt.

Hắn thấy nghỉ ngơi đủ rồi, liền không nói không rằng đi ra sân.

Lục Yến đi tới Lan Nguyệt các, lập tức vào phòng phía tây, chưa mở cửa ra đã nghe thấy một đợt tiếng ho khan không dứt.

Vào trong phòng, hắn đi tới, cúi đầu, Thẩm Hoằng ngửa đầu, sự phòng bị trong đôi mắt nhóc con cũng không có nhiều khác biệt so với tỷ tỷ của hắn lắm, đôi mắt hồng hồng, vừa thấy liền biết mới khóc xong.

Lục Yến không thích trẻ con, không quản đứa trẻ đó là ai, không quản nó khóc hay cười, chỉ cần là trẻ nhỏ, hắn đều không thích.

Cho nên không chờ Thẩm Hoằng mở miệng, đã gọi Dương Tông vào đưa Thẩm Hoằng đến Lan Nguyệt các.

Lục Yến nghiêng người nhìn bên ngoài cửa sổ, ánh mắt nghiêm nghị, sắc mặt lạnh lùng.

" Chuyện bên phường Chiêu Hành đã xử lý ổn thoả chưa?" Lục Yến nói.


Dương Tông hồi đáp: "Chủ tử yên tâm, chỉ mới đốt một cái tiền viện, người của chúng ta đã dập tắt.

Thuộc hạ nói với bên ngoài là do đèn dầu bắt lửa, tạm thời vẫn chưa có ai hoài nghi."
Lục Yến nói: "Đêm nay gây ra động tĩnh lớn như vậy, khẳng định ngày mai Đằng Vương cùng Túc Ninh bá sẽ có động tác mới, ngươi phái người tiếp tục nhìn chằm chằm bọn họ, sáu canh giờ sau báo cáo lại cho ta."
Dương Tông nhận lệnh xong, lại nói tiếp: "Chủ tử, tiểu công tử Thẩm gia sắp xếp thế nào?"
Lục Yến suy nghĩ một lát, trầm giọng nói "Không thể chờ thêm nữa, ngày mai trời vừa sáng ngươi hãy mang nó ra khỏi kinh thành." Hắn dừng một chút lại nói: " Cũng thuận tiện mang theo bà tử và nô tì kia ra khỏi thành đi."
***
Sáng sớm hôm sau, Kinh Triệu phủ.

Lục Yến vừa viết giấy tờ, vừa nghe tham quân nói: "Ngày hôm qua quả nhiên đúng như Đại nhân dự liệu, quan huyện Lễ Tuyền thật sự có vấn đề, hôm qua thuộc hạ phái người đi lục soát, phát hiện dưới đáy giếng có hai thi thể nữ giới."
" Hai người là ai, đã tra ra chưa?"
"Theo ngỗ tác* nói, một người là ca cơ của Bình Khang phường, họ La, đã được chuộc ra từ chỗ ma ma.

Còn một người là cơ thiếp Vương Chiếu mới nạp năm kia, không có dấu vết do hắn giết hại." Tham quân nói.

* Một chức quan khám nghiệm tử thi.

Nghe vậy, Lục Yến dừng lại, dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên bàn, một lúc lâu sau mới nói: "Không đúng, trong sân không có mùi hương đặc biệt gì, không thể ngăn mùi phát ra từ hai cỗ thi thể."
Ý hắn chính là: Hai thi thể này, một người là thiếp, một người là ca kỹ, cho dù Vương Chiếu có đam mê đặc thù gì, đùa chết các nàng, chỉ cần giả thành hiện trường tự sát, không cần giấu ở trong nhà lâu như vậy.

Nếu như vậy, điều bọn họ điều tra ra, chắc hẳn là do có người cố ý sắp đặt.

Tham quân trố mắt, cũng không biết nghĩ tới cái gì, lập tức nói: "Thuộc hạ đi điều tra lần nữa."
Lục Yến nhắm mắt lại, giơ tay xoa xoa huyệt Thái Dương.

Đêm qua không nghỉ ngơi tốt, ngay sau đó, trời vừa sáng lại phải tra án, đúng là không để người ta thoải mái được một lúc......!
Trong lòng Lục Yến còn chưa mắng đủ, Dương Tông đã cầm một cái lồng chim đi đến.

"Chủ tử, ngài mua con chim này làm quà tặng, lão thái thái nhất định rất thích." Hôm nay là tiệc mừng thọ của lão thái thái Lục gia, còn đây là thọ lễ Lục Yến chuẩn bị.

Trước đó vài ngày, chim anh vũ lão thái thái dưỡng vài năm chết, ngài thương tâm đã lâu.

Lục Yến ghi tạc trong lòng, nhưng không dám mua cùng một loại anh vũ làm người thêm đau lòng, nên liền mua một con chim nhỏ giỏi reo hót.

Vì hôm nay là sinh nhật Lục lão thái thái, dù mới làm được ít việc, Lục Yến đã quyết định trở về Trấn Quốc công phủ.

Đi đến trước cửa, liền thấy đại phu nhân tam phòng đứng ở ngoài cửa đang chờ người, đứng phía sau, là một vị cô nương búi tóc một nửa.


Lục Yến hơi nhíu mày, thấp giọng nói: "Ta nhớ tổ mẫu nói có qua, hôm nay chỉ làm gia yến, không mời người ngoài, sao lại có người khác ở đây?"
Dương Tông trả lời: "Đó là cháu ngoại của tam phu nhân, phụ thân nàng mới chuyển đến Kinh Châu làm thứ sử, cho nên muốn vào phủ ở nhờ một thời gian, hôm nay tới để chúc thọ lão thái thái."
Lục Yến liếc mắt xem hắn: "Ngươi biết rõ ràng như thế, sao không nói trước với ta?"
Dương Tông bị vạch trần, không khỏi sờ sờ chóp mũi, nhỏ giọng nói: "Trưởng công chúa đã dặn dò qua, không để thuộc hạ nói cho ngài biết."
Lục Yến thở dài một hơi.

Rồi, lại tới nữa.

***
Một phủ Trấn Quốc công này là tam phòng cùng nhau ở, bởi vì Lục lão phu nhân còn khoẻ mạnh nên cũng không phân gia.

Lục đại lão gia --Lục Quân Thượng cưới muội muội ruột của hoàng đế -- Tĩnh An trưởng công chúa, Lục nhị lão gia --Lục Hạ cưới con gái của quan thượng thư, Tiêu thị.

Mà làm cho Lục lão phu nhân đau đầu nhất chính là con trai út Lục Xán, phản đối ý kiến của cả gia đình để cưới con gái của một thương hộ, cũng chính là tam phu nhân hiện tại-- Ôn thị.

Ôn gia là thương gia buôn bán vải vóc lớn nhất Tấn Quốc, cũng coi như có chút thể diện.

Cho nên, lão thái thái lúc trước thấy Lục Xán thật sự yêu thích nàng, nên cũng mặc kệ hắn, nếu hắn quyết tâm muốn cưới, vậy sau này không được hối hận.

Lại nói, tỷ muội Ôn gia cũng có bản lĩnh, tỷ tỷ vừa mới gả tới Trấn Quốc công phủ, muội muội liền nối tiếp gả cho quan tam phẩm trong triều.

Cô nương vừa rồi chính là nữ nhi của muội muội ruột thịt với tam phu nhân -- Mạnh Tố Hề.

Lúc Lục Yến vào cửa, tam phòng huynh đệ Lục gia đều đã tụ tập ở chính sảnh.

Mọi người thấy hắn vào nhà, không khí càng thêm náo nhiệt, hắn đi ra phía trước, cười nói: "Thời Nghiên thỉnh an tổ mẫu, chúc tổ mẫu thân thể khoẻ mạnh, vĩnh tiếu lưu xuân*." Nói xong, bát ca trong tay hắn liền xướng hai tiếng, phá lệ êm tai.

* Nguyên convert là" thường thường vui vẻ".

* Vĩnh tiếu lưu xuân* là cười nhiều giữ lại,như lúc còn trẻ.

Nhìn thấy bát ca, lão thái thái liền cầm tới tay trêu đùa.

Bên trong đang nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng mành đong đưa va chạm nhau, một vị phu nhân nhan sắc tựa phù dung, mặc váy dài kim sắc phết đất đi đến.

Vị mỹ nhân kinh diễm như ánh dương này chính là Tĩnh An trưởng công chúa.


Năm tháng giống như vô tình với nàng, rõ ràng cũng gả chồng được hai mươi mấy năm như nhau, dung nhan nàng lại như dừng mãi ở mười năm trước, chỉ có khi giơ tay nhấc chân mới thêm vài điểm mà các cô nương chưa có được.

Nàng đi đến bên cạnh lão phu nhân, cố ý lắc lắc tay áo mình, cười nói: "Xiêm y này là con dâu tự thêu, mẫu thân chớ có ghét bỏ."
Lục lão phu nhân nhìn dáng người xinh đẹp của nàng, không khỏi bật cười, nói: "Thủ nghệ của con từ trước đến nay vẫn luôn tốt nhất."
Lục lão phu nhân thích Tĩnh An không phải do nàng là trưởng công chúa tôn quý, mà bởi vì tính tình nàng mười năm như một.

Tĩnh An trưởng công chúa lúc mới gả đến Lục gia, tư thái mỗi ngày vẫn luôn cao ngạo, quan hệ mẹ chồng nàng dâu còn tốt, cũng coi như cung kính hiếu thuận, nhưng còn quan hệ chị em dâu...hai câu không hợp, lập tức trở mặt, tính tình chính là một chút cũng không chịu thua thiệt.

Nhưng nàng là muội muội được hoàng đế sủng ái nhất, ai dám tranh cãi cùng nàng.

Mỗi khi nghĩ như vậy, Lục lão phu nhân liền đau lòng cho đại nhi tử của mình, sợ một ngày nào đó hắn sẽ bị hoàng gia đè ép.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, Lục lão phu nhân cuối cùng mới hiểu được trưởng công chúa rốt cuộc là người thế nào.

Mới đầu, Ôn thị ra cửa xã giao, luôn có những người cứ thích dùng thân phận nữ nhi nhà buôn của nàng ra làm trò đùa, Ôn thị sợ tình huống càng thêm xấu hổ, cũng không dám lên tiếng, đành nhịn xuống.

Trùng hợp có một lần bị trưởng công chúa bắt gặp, nàng liền tỏ ra tức giận, ném vỡ chung trà, kéo Ôn thị rời đi.

Không khí trong phòng như bị đông cứng lại.

Trên đường trở về, Tĩnh An trưởng công chúa còn không quên răn dạy nàng, "Tiểu thúc cùng muội đã là phu thê nhiều năm, một câu nặng lời còn chưa nói, mà muội ra bên ngoài lại chịu đựng người châm chọc? Loại sự tình này, nhịn lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, chẳng lẽ muội còn muốn chịu đựng nhiều lần hay sao?"
Ôn thị không dám cãi lại, do dự hơn nửa ngày, mới ngập ngừng nói: " Muội chỉ sợ tình huống sẽ càng xấu hổ, cho nên..."
Nghe xong lời này, trưởng công chúa không khỏi hơi nhướn mày, cười nhạo một tiếng, nói: "Tam đệ muội, ta nói muội nghe, muội không được sợ xấu hổ, xấu hổ chính là thiệt mình lợi người mà thôi."
Sau đó, những lời này truyền tới tai lão phu nhân, trọc lão phu nhân cười hồi lâu, cơm tối đều ăn thêm nửa chén, tự đó về sau, nàng mới tán thành câu nói kia của nhi tử -- tính tình Tĩnh An tuy không thể coi là ôn nhu săn sóc, nhưng nàng đối với mọi người trong nhà đều là thực lòng, không còn điều gì có thể đáng quý hơn điều này.

Chờ mọi người ngồi xuống, nhạc mới bắt đầu.

Không bao lâu, đồ ăn đã được thay đổi bốn lần, mọi người dần dần ngừng đũa, xem gánh hát biểu diễn.

Một khúc kết thúc, thiếu nữ mỹ lệ lui ra, đổi thành một người ăn mặc quái dị vào phòng, bộ quần áo hắn mặc vạt áo không đều, tay áo thì bên ngắn bên dài, lại trang điểm thành một bên mặt rỗ, một bên bình thường.

Mọi người đều cảm thấy mới lạ, sôi nổi nghị luận, lão thái thái nhìn thấy Tĩnh An trưởng công chúa cùng Lục Yến, hai người ánh mắt phức tạp, mày nhíu chặt, khóe miệng giống nhau đều không tự chủ được hạ xuống.

Nhìn đến đây lão thái thái không khỏi "phốc" mà cười ra tiếng.

Nhị phu nhân Tiêu thị thấy, vội vàng hỏi: "Mẫu thân đang cười cái gì?"
Lục lão phu nhân thừa dịp hai người chưa thay đổi biểu tình, vội vàng thì thầm với Tiêu thị.

Tiêu thị nghe vậy nhìn lại, liền nhìn thấy Tĩnh An trưởng công chúa cùng nhi tử của nàng, biểu tình giống nhau như đúc, nháy mắt cũng cười thành tiếng.

Trong phủ đôi mẫu tử này từ trước đến nay luôn nổi tiếng là hay bắt bẻ, lại khó hầu hạ, Trấn Quốc công phủ không ai không biết.

Lúc này đôi mắt Tiêu thị dừng ở trên người Tố Hề của Mạnh gia, nói nhỏ: "Con dâu cảm thấy, Mạnh gia tiểu nha đầu kia lớn lên thực sự không tồi, không biết có hôn phối chưa."
Lão thái thái liếc mắt nhìn thoáng qua.

Không thể không nói, nữ nhi Mạnh gia lớn lên có khuôn mặt thập phần tinh xảo, một đôi mắt to ngập nước như quả nho chín mọng, hắc bạch phân minh, chóp mũi mượt mà, lúc cười rộ lên lộ ra hàm răng trắng sứ, khiến người ta không kìm được sinh ra hảo cảm.


Cháu gái Ôn gia vào ở nhờ Quốc công phủ là có ý tứ gì, mọi người đều biết.

Chỉ cần Lục Yến nhìn trúng, cũng coi như một cọc hôn sự mỹ mãn.

Lão thái thái gật gật đầu, "Con đi gọi nàng tới đây, ta cùng nàng nói đôi câu."
Tiêu thị "Dạ" một tiếng, đi đến bên cạnh, chạm nhẹ bả vai vào nàng.

Lão thái thái tuổi cũng lớn, tự nhiên thích tiểu cô nương tuổi trẻ, nàng nắm tay Mạnh Tố Hề, bình tĩnh đánh giá một phen, sau đó lại gọi Lục Yến lại.

Một bên thanh nhạc không ngừng, lão thái thái nói mấy câu hắn đều không nghe thấy, cuối cùng đành phải rướn thân mình, bảo hắn lại gần để nói vào tai.

Mạnh Tố Hề đang ở gần lão thái thái nhất, thấy hắn đứng ngay trước mặt, mặt nàng liền "phù" một chút, đỏ bừng.

Bộ dáng tiểu cô nương tay chân luống cuống đều rơi vào trong mắt Lục lão phu nhân và trưởng công chúa.

***
Buổi tối sau khi kết thúc buổi tiệc, tam phu nhân liền kéo Mạnh Tố Hề vào trong phòng mình hỏi chuyện, "Hề Hề, con vừa rồi đã gặp qua Thế tử gia?"
Mạnh Tố Hề khuôn mặt nhỏ nháy mắt chuyển hồng, có chút nói lắp nói: "Dì, dì."
Ôn thị giữ chặt tay nàng, nói lời thấm thía: "Tĩnh An trưởng công chúa là thân phận gì, chắc nương con cũng dặn dò qua.

Dì cùng nàng ở chung hơn hai mươi năm, cũng coi như có chút hiểu biết, nếu con thực sự muốn gả đến Lục gia, tin tưởng dì, không cần quá mức gò ép chính mình, hai ngày này nếu trưởng công chúa cùng con nói chuyện, nàng hỏi con cái gì, con liền đáp cái đó là được, cứ nói thẳng không cố kỵ là tốt nhất."
"Dì yên tâm, nếu trưởng công chúa tới hỏi chuyện, Tố Hề nhất định có gì nói đó, tuyệt đối không quanh co lòng vòng."
Ôn thị nhéo chóp mũi nàng, "Con cùng nương con quả thực giống nhau, đều là đứa bé lanh lợi."
Mạnh Tố Hề lắc lắc tay nàng, thầm nũng nịu một tiếng.

"Được rồi, dặn dò xong ta cũng yên tâm, mau sớm nghỉ ngơi đi, nếu con thiếu cái gì nói cùng dì một tiếng là được, cứ coi nơi này là nhà của mình."
Sau khi Ôn thị khép lại cửa rời đi, ý cười trong mắt Mạnh Tố Hề nháy mắt biến mất.

Bộ dáng nữ nhi gia thẹn thùng đều không còn sót lại một chút.

Nàng ngồi ở phía trước gương, nhìn bản thân trong gương đồng, khóe miệng chậm rãi nâng lên, lộ ra ý cười tự giễu.

Dì nàng có số tốt mới được gả tới Lục gia như vậy, suy nghĩ cũng trở nên thiên chân*.

* Trong sáng, ngây thơ, vô tư.

Lời nói thẳng không chút kiêng kị mà cũng dám khuyên nàng nói.

Mẫu thân không có nhi tử, ở Mạnh gia đều phải xem sắc mặt người khác, nữ nhi của di nương đã bò tới trên đầu nàng rồi.

Nếu như lần này không thể lấy được niềm vui của trưởng công chúa, thuận lợi gả đến Lục gia, chờ trở về Kinh Châu, nàng chỉ có thể nghe theo phụ thân, hắn nói gả cho ai thì gả cho người đó.

Tác giả có lời muốn nói: Ta ruột già thích trưởng công chúa..

Bình Luận (0)
Comment