Tiết Cầm Cầm, hôm ấy được dịp thuận lợi nói Chu đại thẩm lấy cây cổ cầm gỗ lim gửi đến.
Hôm nay, nàng ta nghĩ, “lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết[1]”.
Tô Thất Thất mặt không biểu cảm, Tiết Cầm Cầm này một mực đóng thành cô nương thẹn thùng nhu mì, ra sức giả bộ yểu điệu thục nữ, đến nỗi Nguyễn Lương Ngọc ngồi ở một bên nhàm chán cũng phải quét mắt tới lui.
So với Tô Ngữ Mị, Tiết Cầm Cầm thông minh hơn.
Ít nhất nàng ta biết rằng nữ nhân chủ động dâng tới cửa như vậy sẽ bị khinh thường nên nàng không tìm Nguyễn Lương Ngọc, mà vào phòng rồi ngồi an vị ở trên giường cùng Tô Thất Thất nói chuyện phiếm, ngay từ đầu lời nói đã có ý quan tâm, tựa như nàng ta và Tô Thất Thất có tình cảm tỷ muội.
Ngay từ khi Tô Thất Thất tới nơi này đã thân thiết rồi, nàng ta bèn đắc chí bắt đầu nhiệt tình nói, nhưng mà Tô Thất Thất cần phải biểu hiện thân thiện một chút, lúc nào cũng lãnh đạm, khiến nàng ta một lòng muốn kết giao bằng hữu mà rất lâu hành động vẫn không thành hiện thực.
Tô Thất Thất an tĩnh nghe, thỉnh thoảng trả lời thêm một câu, không mặn không nhạt, dần dà Tiết Cầm Cầm liền cảm thấy không thú vị, rõ ràng, làm thế nào Tô Thất Thất cũng không để tâm.
Quan hệ giữa Tô Thất Thất và Tiết Cầm Cầm tốt như vậy sao? Dĩ nhiên không phải, từ khi mình đến đây, người này đã chẳng ưa gì mình.
Xưa nay luôn thanh cao, chính là gặp mặt cũng sẽ không chào hỏi, đến mức gọi là lãnh đạm… Nếu thật có lòng thì có khó khăn gì.
Nàng ta giống như vô tình đưa mắt rơi vào trên người Nguyễn Lương Ngọc, cười duyên dáng mềm mỏng, “Nguyễn công tử, huynh nói đúng không? Tính tình Thất Thất này thật cần phải thay đổi chút mới được.”
“Đúng vậy.” Con ngươi Nguyễn Lương Ngọc xoay tít di chuyển quay vòng quanh, cười giống hồ ly, “Thất Thất chính là không hiểu rõ phong tình.” Dĩ nhiên không hiểu phong tình, nơi nào có thể có người nhìn hắn mà như không thấy chứ!
Tiết Cầm Cầm dường như không ngờ Nguyễn Lương Ngọc sẽ trả lời như vậy, dù không hiểu gì vẫn đáp lại, “Thất Thất, nghe chưa? Lời biểu ca nói muội nên nghe theo.” Như hận như oán, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không có vẻ tức giận, chẳng qua nàng ta cảm thấy, có lẽ tốt nhất nên có chung chủ đề.
Tô Thất Thất liếc mắt nhìn Nguyễn Lương Ngọc một cái, lạnh lùng nói, “Nếu muốn hiểu rõ phong tình, Thủy Nguyệt lâu còn nhiều, cần gì phải ở đây hướng về người không hiểu phong tình.”
Nguyễn Lương Ngọc phản ứng cực nhanh, hơi cong khóe môi, “Ta chỉ thích không hiểu phong tình.” Một câu nói làm cho ánh mắt Tiết Cầm Cầm biến đổi, nếu không phải hai người họ là biểu ca biểu muội, ngược lại nàng ta cảm thấy…
Tô Thất Thất tính tình nhạt nhẽo, tất nhiên sẽ không chủ động khơi mào đề tài, bầu không khí lạnh xuống, nàng liền nhắm mắt nghỉ ngơi, nghiêng dựa vào ghế, áo bông màu xám tro bao phủ khiến người ta không hiểu sao lại cảm thấy an tâm.
Nguyễn Lương Ngọc thỉnh thoảng nhìn nàng một cái, chung quy không nghĩ ra tại sao người này vĩnh viễn không bao giờ để ý đến vẻ ngoài.
Nhưng mà, lần đầu tiên hắn phát hiện mình thật ra rất thích kiểu người an tĩnh này.
“Nguyễn công tử, nương ta hôm qua đưa đàn đến chàng có thích không?” Ngón tay Tiết Cầm Cầm nhẹ nhàng ấn lên Huyền cầm, đầu ngón tay khẽ gảy một cái, tiếng nhạc du dương dễ dàng vang lên, dư âm thật lâu không ngừng.
“Đàn? Đàn nào?”
Quả nhiên là như vậy — Tô Thất Thất lấy tay đỡ trán, thương thế người này có lẽ làm bị thương đến đầu óc, vậy nên mới dễ quên đến thế.
“Phượng Ngữ cầm, cũng là một cây giống nhau như đúc với cây đàn này, chàng nhất định đã thấy rồi.” Ánh mắt Tiết Cầm Cầm buồn bã, đây là hai cây đàn mà thường ngày nàng ta yêu mến hết mực, ngay cả cho người khác xem cũng không được, lần này đem thứ yêu mến tặng cho Nguyễn Lương Ngọc, ai ngờ đối phương căn bản không để ở trong lòng.
“À.
Vậy sao?” Nguyễn Lương Ngọc suy nghĩ một hồi, một mực trầm mặc quay đầu hỏi Tô Thất Thất.
Tô Thất Thất im lặng gật đầu, ngón tay tiện thể chỉ một cái, ở cạnh tủ xó xỉnh, thật bất ngờ có một đống tơ nhện đang quấn quanh Phượng Ngữ cầm.
Ngón tay Tiết Cầm Cầm cứng đờ, cắn răng không nổi giận, “Nguyễn công tử, chàng không thích?” Nụ cười đã hết sức miễn cưỡng.
“Ta đối với cầm sắt có biết một chút.”
Tiết Cầm Cầm không khỏi vui mừng, “Vậy Nguyễn công tử, không biết ta có may mắn nghe một chút không?” Ngày đó nàng ta đưa đàn tới, thuận lợi có tính toán.
Bạch y này, nam tử hán thoát trần tuyệt thế này, nàng khẳng định hắn sẽ biết một chút về đàn.
Hơn nữa nếu không thể, nhất định cũng hiểu biết qua một chút.
Nguyễn Lương Ngọc vẫn lắc đầu, không biết vô tình hay cố ý nói, “Ta chỉ đánh đàn cho Thất Thất nghe.”
Ý này chính là, cô còn chưa xứng nghe ta đánh đàn! Tiết Cầm Cầm rốt cuộc cũng nặn không ra nụ cười, nhưng lúc này cũng không cách nào nổi giận.
Chỉ có thể trầm mặt xuống, quay đầu che giấu tâm tình.
Tô Thất Thất dựa vào ghế, ngón tay bỗng nhiên nắm chặt cái ghế dựa, không khỏi cười khổ.
Nguyễn Lương Ngọc đây là đem lửa dẫn tới người mình, biết rõ Tiết Cầm Cầm nặng lòng ghen tỵ, còn nói như thế, giống như nàng cưỡng ép không cho phép hắn đàn cho người khác nghe không bằng.
Huống hồ nàng căn bản chưa từng nghe hắn đánh đàn bao giờ.
Có người bất mãn nàng một mực ở chỗ này mặc kệ không để ý tới hắn, hay bởi vì, lời nói này là thật lòng?
Vào giờ phút này, Tiết Cầm Cầm đột nhiên hiểu được tâm tình của Tô Ngữ Mị, không thể nói ra sự thất vọng trong lòng, cũng không thể bày tỏ nỗi thống khổ tức giận.
Nguyễn Lương Ngọc nói chuyện không mảy may nể mặt, mặc dù lời nói có chút vô tình, nhưng chưa chắc không phải lời thẳng thắn.
Nữ nhi rơi vào lưới tình, đều vô cùng điên cuồng.
Nhưng bất luận thế nào, nàng ta cần phải tỉnh táo lại, nàng ta cảm thấy mình đã không cách nào giữ được nụ cười hoàn mỹ nhất nữa, đối với nàng ta mà nói đây tuyệt đối là đòn trí mạng, không thể trước mặt Nguyễn Lương Ngọc bộc lộ một chút khuyết điểm nào.
“Nguyễn công tử và Thất Thất thật đúng là huynh muội tình thâm!” Tiết Cầm Cầm đặc biệt nhấn mạnh những chữ này, rồi sau đó cười nhạt nhẽo, “Nhưng ta còn chút chuyện, không thể ở lại lâu hơn, hôm khác trở lại.”
Nguyễn Lương Ngọc ngẩng đầu lên, chợt lóe lên nụ cười mị hoặc, cánh tay khẽ nâng, ngoảnh mặt về Tiết Cầm Cầm vẫy tay từ biệt, nét mặt trong sáng đẹp đẽ, mắt sáng như sao, lại thêm nụ cười kinh động trời đất.
Tiết Cầm Cầm cảm thấy bị mê hoặc lần nữa, cuối cùng, ngay cả đi ra cửa thế nào cũng không biết.
Đến lưng chừng núi mới bừng tỉnh đưa tay vuốt ve mặt, nàng ta cứ cười ngây ngốc như vậy? Người ấy thật đúng là đẹp mắt, nhất định phải nghĩ ra biện pháp.
Tô Ngữ Mị, Tiết Cầm Cầm đến thăm, làm cho thời gian trôi nhanh đến buổi trưa, dù mới nghe lời nói ái muội nhưng Tô Thất Thất vẫn hết sức bình tĩnh đứng dậy, hôm nay trời chuyển biến tốt, cũng không có tuyết rơi, bông tuyết trên mặt đất đang dần tan biến, nhưng mà không khí lạnh vẫn rét như cũ, nàng ôm chặt áo bông, chậm rãi đi tới phía ruộng đất, định hái chút trái cây.
Nguyễn Lương Ngọc luôn sợ trời rét, nếu có thể ở trong phòng thì tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài để bị cảm lạnh, nhưng lần này, không biết phải buồn chán quá không, hắn đi theo sau lưng Tô Thất Thất, đi đến mảnh ruộng cách nhà không xa.
Ruộng đất không rộng, sau khi Tô Thất Thất đến đây, tự mình từ từ khai khẩn, vừa mới làm chỉ có một mảnh nhỏ, bây giờ đã mở rộng hơn nhiều, chung quanh đều là bụi cỏ cao, một cước đạp xuống che mất mắt cá chân, hơn nữa lại rậm rạp chằng chịt, có thể tưởng tượng được, ban đầu khai khẩn chắc hẳn khó khăn.
Nguyễn Lương Ngọc đứng một bên, chăm chú nhìn Tô Thất Thất ở giữa ruộng an tĩnh mà có vẻ hơi tĩnh mịch, chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy người này cái gì cũng không quan tâm, tựa hồ vẫn luôn cô độc.
Bây giờ ngay cả bóng lưng của nàng cũng để cho người ta có cảm giác muốn ôm vào lòng.
Hắn không thích giá rét, lúc trước nói về mùa xuân ấm áp hoa nở với Tô Thất Thất là có mục đích, hắn hy vọng có thể rời khỏi nơi lạnh lẽo chết người này, nhưng lại không thể bỏ Tô Thất Thất, hắn đành hy vọng đối phương cùng mình rời đi, mà lúc này, thế nào cũng không thể nói ra miệng.
Hắn phát hiện trong lòng mình có vẻ lo lắng, sợ bị cự tuyệt, hắn cảm thấy không tưởng tượng nổi, lần đầu tiên hắn biết, vốn dĩ mình cũng sẽ căng thẳng, cũng sẽ có cảm giác sợ hãi.
Tô Thất Thất quay đầu nhìn Nguyễn Lương Ngọc một cái, “Ngươi đứng ở đó làm gì, mau tới đây cầm đồ giúp ta.” Nàng đang xách trong tay mấy quả dưa và trái cây, ngực còn ôm một quả bí đỏ lớn.
Bởi vì quá giá rét, bí đỏ ở Tây Phong thành nhỏ gấp đôi bình thường.
“Ừ, thật may mắn là ta tới đây, nếu không nàng biết làm sao.” Nguyễn Lương Ngọc cong mí mắt cười, khóe môi cong lên cực kỳ giống hồ ly, hắn không để ý mình bị bẩn bởi đất bùn, lập tức đi thẳng vào vườn rau lấy dưa và trái cây từ tay Tô Thất Thất.
“… Hồ ly…” Tô Thất Thất lẩm bẩm khinh thường, cảm thấy tim đập hơi nhanh, đáng chết, cười đẹp như vậy làm gì chứ, cũng chẳng phải đang tuyển mỹ nhân, nhưng bất kể thế nào, không che giấu được nụ cười kinh diễm lóe lên trong mắt.
Nguyễn Lương Ngọc vì vậy mà càng cười yêu nghiệt.
Thành bắc Tây Phong thành, chính là Tây Phong thành phồn hoa nhất vùng, nguyên do đại khái chính là nó trực tiếp thông với Ất Lan thành, mà Ất Lan thành lại là giang hồ đệ nhất sơn trang Lãm Khâu sơn trang.
Từ hai năm trước võ lâm minh chủ đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, vị trí võ lâm minh chủ để trống từ đó, trong giang hồ không ai phục ai, nhưng tất cả môn phái không thể nghi ngờ, thậm chí đối với Lãm Khâu sơn trang vô cùng kiêng kỵ.
Mà trước đó không lâu, Lãm Khâu sơn trang lại một lần hành động đánh bại ma giáo vô cùng hung hăng càn quấy Vô Thủy thập nhị cung, sau chuyện này, giang hồ thay đổi tình hình, vốn duy trì phản kháng cũng rối rít giữ vững yên lặng.
Một năm sau là đại hội tân Võ lâm minh chủ, nếu nói không hồi hộp thì trang chủ Lãm Khâu sơn trang đúng là không hồi hộp chút nào.
Chẳng qua tiếc nuối chính là, Vô Thủy thập nhị cung chủ đến nay vẫn không bắt được, tất cả mọi người đều không tỏ rõ ý kiến.
Cảm thấy cái này căn bản không thể ảnh hưởng đến kết cục sau cùng, có lẽ chỉ có Cung Hách Liên mới biết rõ, cái gọi là Vô Thủy thập nhị cung, hoàn toàn nằm trong tay người đó, chỉ cần hắn chưa chết thì sẽ xảy ra tai họa về sau.
Lãm Khâu sơn trang
Cung Hách Liên đứng chắp tay, cả người vận hắc y, mặt góc cạnh lộ ra đường cong cứng rắn lại tăng thêm mấy phần lạnh lùng, môi mỏng không có một độ cong nào, ánh mắt hết sức lạnh lẽo, đôi đồng tử màu đen đó lại phảng phất vô số băng giá rùng mình.
Một nam tử vận hắc y đang nửa quỳ trước mặt hắn, lúc này người đó cúi thấp đầu, cảm nhận được chủ tử đang tức giận, thậm chí ngay cả hô hấp cũng trở nên khẽ khàng.
“Thi thể Hoa Mị, Giang Cố đang ở đâu?” Hồi lâu, Cung Hách Liên mới lạnh lùng mở lời, trong giọng nói không chứa một chút tình cảm.
“Đã đặt vào quan tài gỗ, chọn ngày hạ táng.” Gã thấp thỏm trả lời, dẫu sao từng cùng nhau thi hành nhiệm vụ, gã cũng không nỡ nhẫn tâm để hài cốt bọn họ không đến nơi đến chốn, chẳng qua là nhiệm vụ chưa hoàn thành, còn tổn thất hai người, thế nào cũng thấy bất lực.
Cung Hách Liên ngược lại không lộ ra một tia kinh ngạc, “Chết thế nào? Có phải bọn họ không? Đã tra được tung tích Nguyễn Lương Ngọc?” Có thể đồng thời giết Giang Cố cùng Hoa Mị, không thể không nghĩ tới Nguyễn Lương Ngọc.
Ban đầu đúng là hắn ta bị thương, nhưng nếu mình không thừa cơ… Hừ, chỉ trách hắn ta quá kiêu ngạo, thậm chí liều lĩnh… Hãm hại người bên cạnh.
Vốn nghĩ rằng chẳng qua là một món đồ chơi, muốn chơi thì quan tâm một chút, không muốn liền vứt bỏ, thế nào cũng không ngờ tới, mình lại cảm thấy hối hận, hừ, thật là buồn cười.
Hắn không nên có tình cảm này, tự tay giết chết người kia, đây chẳng giống mình chút nào.
“Trang chủ, bọn họ đều không phải do Nguyễn Lương Ngọc giết, Giang Cố cùng Hoa Mị là vì trúng độc mà chết, độc dược chính chứa tam diệp bán hạ và Nhất Cấu Vẫn, hai thứ này pha trộn có thể đẩy người ta vào chỗ chết.” Về điểm này, ban đầu hắn cũng vô cùng kinh ngạc.
“Tam diệp bán hạ, Nhất Cấu Vẫn? Có tra ra được manh mối gì không?” Cung Hách Liên trầm tư, sau đó lạnh nhạt nói.
Nam tử biết, lúc này nếu nói là không biết đương nhiên sẽ bị xử phạt, “Trang chủ, theo ta được biết, có hai người chết ở đại song đầu sơn, mà ở tiểu song đầu hạ còn có một tòa thôn trang, có lẽ chúng ta có thể theo này manh mối này tra ra.”
“Ngươi dẫn người điều tra, nhớ kỹ, một nhà một hộ cũng không được sót, không tìm được Nguyễn Lương Ngọc, không cần trở về gặp ta.” Cung Hách Liên lạnh lùng nói xong đã đi rất xa, chỉ là ánh mắt có hơi liếc nhìn, nam tử liền cảm thấy áp lực vô hạn cuồn cuộn đến.
Trang chủ, mấy năm nay càng ngày càng lãnh đạm, bỏ qua quyền thế, tựa hồ cái gì cũng không quan tâm.
Nam tử hồi lâu mới đứng lên, mồ hôi dầm dề trên trán, hắn đột nhiên có chút hoài niệm những ngày trước kia, trang chủ ít nhất còn có thể cười.
Chẳng qua là, người kia, đã chết ba năm, ba năm rồi.
Chú thích:
[1] Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết: Đây là một câu nói xuất phát từ điển cố được ghi lại trong Tam Quốc Chí.
Thời tam quốc, Ngụy đế Tào Mao nhìn thấy đại tướng quân Tư Mã Chiêu nắm quyền lớn, làm việc hống hách bá đạo thì không nhẫn nhịn được.
Một hôm, ông ta triệu thượng thư Vương Kinh cùng ba đại thần vào trong cung, rất tức giận nói:
– “Dã tâm của Tư Mã Chiêu ngay cả người qua đường cũng biết, ta không thể ngồi đợi nó đến giết ta, hôm nay ta muốn cùng các ngươi đi thảo phạt nó”.
Các đại thần đều khuyên ông ta nhẫn nại, không nên chuốc đại họa vào thân, nhưng Tào Mao không nghe, tập họp các cấm vệ quân và các thái giám hầu cận lại đánh từ trong cung đánh ra.
Không ngờ, có người để lộ tin tức cho Tư Mã Chiêu biết, kết quả Tào Mao bị đâm thủng ngực ngã xuống xe mà chết, còn sự dã tâm phản nghịch Tư Mã Chiêu thì ngày càng rõ ràng hơn.
(Tam quốc chí)
Đây là một bài học về chữ “Nhẫn”.
Tào Mao đã không nhịn được khi thấy Tư Mã Chiêu hống hách lộng quyền, nhưng Tào Mao đã không nhẫn nhịn để thời cơ đến, mà lấy cái không chống lại với cái có, lấy cái ít chống lại với cái nhiều, lấy cái yếu chống lại với cái mạnh, nên đã bị giết chết và làm cho Tư Mã Chiêu càng lộng quyền hơn nữa.
Muốn thành công thì phải biết nhẫn nhục, mà người biết nhẫn nhục là người có chí lớn; nhưng người khiêm tốn thì càng có chí lớn hơn, bởi vì nhẫn nhục chưa chắc đã có sự yêu thương chân thành để tha thứ, nhưng khiêm tốn thì có đủ yêu thương, tha thứ và cảm thông..