“Người này đã chết rồi, không gây nổi sóng gió nữa.” Tần Sương Ngọc dùng mũi chân đá đá nam tử nằm trên đất, thấy đối phương không hề phản ứng mới nói một câu như trút giận.
“Ai nha, dù sao Cung trang chủ cũng là Cung trang chủ! Người trêu chọc hắn đều không được chết tử tế, Cát Lãng này cho rằng bản thân xông ra đường là có thể làm cho trang chủ biết điều mà thu kiếm, chậc chậc, cuối cùng cũng chỉ là một tên tội phạm giết người thôi.”
“Nhưng ngược lại cũng rất kỳ quái, sao đột nhiên hắn ta có thể nhảy vào Lãm Khâu sơn trang nhỉ.
Một người người xuất thân trong tiểu phái hơi có chút danh tiếng mà cũng có lá gan lớn như vậy sao?!”
Tần Sương Ngọc vẫn còn lải nhải không ngừng chuyện gì đó, giọng của nàng mang theo sự yếu ớt và âm u, càng giống như vô tình hay cố ý muốn hấp dẫn sự chú ý của Cung Hách Liên.
Ngón tay nàng xoắn lấy sợi tóc, phong tình xinh đẹp nhìn Cung Hách Liên, mà ánh mắt Cung Hách Liên luôn nhìn về phương hướng Nhạc Trì biến mất.
Ánh mắt của hắn mang theo khiếp sợ và nghi ngờ.
Tô Thất Thất đã chết? Nhưng là hắn cũng chưa từng thấy thi thể của nàng.
Bóng lưng người kia, cực kỳ giống bóng lưng nàng có.
Hắn không có cách nào khống chế chính mình không suy nghĩ nữa, càng không có cách nào bỏ qua vấn đề này mà không đi suy xét.
Chỉ là hắn muốn được liếc mắt nhìn lần nữa, dù một lần cũng tốt.
Huống chi, nếu người kia không phải Tô Thất Thất hoặc có quan hệ gì, hắn có thể ở trên người nàng thấy bóng dáng Tô Thất Thất, thì ít nhất cũng có thể tưởng tượng nàng còn sống như trước kia.
Như vậy, hẳn cũng đủ rồi.
“Chàng đang nghĩ cái gì? Đừng quên, chúng ta còn có hôn ước trên người.” Tần Sương Ngọc đọc được trong ánh mắt Cung Hách Liên một thứ gì đó, nàng có chút kinh ngạc về sức ảnh hưởng của Tô Thất Thất trong lòng Cung Hách Liên, nàng không cam lòng.
“Ta sẽ thành thân với cô.” Cung Hách Liên lạnh lùng nói, thật sự lạnh lùng, thậm chí không nghe ra một chút cảm xúc.
Tần Sương Ngọc cười khổ, “Ta cho rằng chàng có hơi thích ta một chút.” Nàng nguyện ý lấy Tuyệt Tiên Các làm của hồi môn gả cho Cung Hách Liên, tất nhiên là thật sự thích người này.
Vốn tưởng rằng, cũng chiếm được chút sức nặng trong lòng hắn, bây giờ mới hiểu ra, một chút xíu cũng chẳng có.
” Sau khi thành thân, ta sẽ thực hiện trách nhiệm nên cô có thể yên tâm.”
Đương nhiên Tần Sương Ngọc biết, Cung Hách Liên sẽ không cưng chiều mình, nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ vợ.
Vốn hắn luôn ra vẻ đạo mạo, tuyệt đối sẽ không bởi vì bất cứ chuyện gì mà làm ảnh hưởng đến hình tượng và địa vị của hắn ở trên giang hồ.
Trong cảm nhận của hắn, chỉ có quyền thế mới quan trọng nhất, dù là mình hay người khác đều xếp phía sau.
Nhưng mà bản thân, sao lại vẫn cứ thích một người như vậy!
“Ha ha, tất nhiên là ta yên tâm, chàng trốn không thoát đâu.” Tần Sương Ngọc nở nụ cười.
Cung Hách Liên nhíu mày một cái, ngữ khí hòa hoãn một chút, “Cô biết người vừa rồi?”
Tần Sương Ngọc nhớ tới việc nàng chủ động chào hỏi Nhạc Trì, “Hắn là người Nhạc Sơn phái, từng gặp mấy lần.”
” Nữ tử bên người hắn là ai?”
Tần Sương Ngọc cười như không cười nhìn hắn, “Thế nào, chàng vừa ý nàng? Nhưng mà chàng không có cơ hội đâu, người ta với Nhạc Trì lưỡng tình tương duyệt, không lâu nữa, có lẽ sẽ thành thân.” Giọng nói của nàng thoải mái, nhưng tinh thần lại căng thẳng, rõ ràng Cung Hách Liên đối với nữ tử đó vẫn luôn nhớ mãi không quên.
Điều này làm cho sự bất an trong lòng nàng càng ngày càng mãnh liệt.
Cung Hách Liên không biết vì sao lại cảm thấy rất không thoải mái, “Ta về khách điếm trước, cô đi nói Công Tôn Ly tìm ta ngay.” Lời Tần Sương Ngọc nói hắn cũng không tin.
Hắn phải điều tra rõ ràng, người kia rốt cục là ai!
Cung Hách Liên đi xa, tiếng sấm ầm ầm vang lên nối tiếp như cũ, cuồng phong gào thét cuốn lấy y bào, giọt mưa lớn như hạt đậu trút xuống tầm tã, đập trên mặt đất, âm thanh ồn ào làm cho trái tim đã buồn phiền càng thêm phiền.
Tần Sương Ngọc nhận ra thân phận Tô Thất Thất không thể giấu diếm được, bằng thủ đoạn của Cung Hách Liên, hắn rất nhanh sẽ biết thôi!
Nàng không báo cho Công Tôn Ly, mà dùng tốc độ nhanh nhất đi đến một trạch viện bỏ hoang ở Thành Bắc, ít nhất nàng vẫn là Các chủ Tuyệt Tiên Các dù là trước lúc bọn họ thành thân,.
Nàng phải mau chóng hành động, tránh đêm dài lắm mộng, qua đêm nay, thế nào Cung Hách Liên cũng có thể điều tra ra thân phận Tô Thất Thất, lúc đó tất cả đều không còn kịp rồi.
Nàng tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra!
Tô Thất Thất tùy ý dùng dây cột lại tóc, ngón tay nàng xen trong tóc, sợi tóc có vẻ hơi hỗn loạn, nàng lại hồn nhiên không thấy.
Nhạc Trì hộ tống nàng một đường, đi rất xa, Tô Thất Thất cự tuyệt để nghị rằng hắn sẽ đưa nàng về nhà, Nhạc Trì cũng không nói gì thêm, hắn rất muốn hỏi về sự việc liên quan đến Cung Hách Liên nhưng lại không dám mở miệng, vì nhắc tới cái tên đó thì Tô Thất Thất liền run lên sợ hãi.
Hắn chỉ cho rằng Tô Thất Thất với Cung Hách Liên có thâm cừu đại hận mà thôi.
“Ngươi về đi, Tô Uyển Nhi còn chờ ngươi chăm sóc, ta không sao.” Tô Thất Thất lại dừng bước chân một lần nữa.
Nhạc Trì nhìn con đường phía trước, không hiểu sao lại lo lắng, “Ta tiễn nàng thêm một chút nữa, sư muội có ông chủ Diêm chăm sóc mà.”
“Không cần.” Lúc này Tô Thất Thất đầy kiên trì, ngón tay nàng đè lại cán ô giấy, kiên định nói, “Ngươi trở về đi.”
Bọn họ đã đi xa như vậy, chắc chỉ nửa canh giờ nữa là có thể về Tô gia Ngư thôn, không cần thiết nữa.
Bây giờ nàng chỉ muốn một mình để bình tĩnh lại, suy nghĩ căn nguyên mọi chuyện.
“Này…” Nhạc Trì chần chờ đứng ở ven đường, đúng lúc có một chiếc xe ngựa chạy qua, hắn bèn lập tức ngăn cản.
Mưa trải rộng, sấm nổ vang, hắn thật sự không yên tâm để một mình Tô Thất Thất trở về.
“Vị công tử này, có chuyện gì sao?” Đánh xe là một ông lão tướng mạo thật thà, đầu ông đội áo choàng màu đen, nước mưa nhỏ giọt rơi xuống, râu tóc đã trắng, động tác có chút chật vật hỏi, Tô Thất Thất chú ý thấy lưng người này đã còng, hẵn tuổi đã cao.
Nhạc Trì đi đến gần chiếc xe ngựa, “Lão nhân gia, mưa lớn thế này sao ông còn ở bên ngoài?”
“Ôi! Ta cũng đang vội vàng trở về không phải sao! Ai biết hôm nay thời tiết thay đổi thất thường không chính xác chứ.”
“Tây Phong Thành luôn như thế này, khí lạnh bức người, thời tiết tốt cũng không thể đi chỗ nào.” Nhạc Trì cười cười, “Lão nhân gia, ông biết Tô gia Ngư thôn không?”
Lão giả suy nghĩ mải miết một lúc, nâng khuôn mặt đầy nếp nhăn lên mà nói, ” Trước kia ta từng đi qua Tô gia Ngư thôn, đại khái vẫn có chút ấn tượng.”
“Vậy làm phiền lão giúp ta đưa vị tiểu thư này về nhà, nàng biết đường lát nữa có thể chỉ đường, bạc này ngài lấy nhé, đưa vị tiểu thư này về thì về nhà sớm một chút.” Nhạc Trì kín đáo đưa một thỏi bạc cho ông lão.
Đã bao giờ ông lão gặp một thỏi bạc lớn như vậy, lập tức xua tay, “Cái này… Ta làm sao có thể lấy nhiều bạc thế này được, đường đi không xa, một lượng bạc cũng đủ rồi.”
Một lượng bạc, tính theo một đoạn đường ngắn thế này thì hắn cũng lấy hời có thừa, bình thường cũng chỉ thu được chút bạc vụn.
“Không cần đâu, chỉ cần lão thay ta đưa nàng về bình an là ta an tâm rồi.” Nhạc Trì cười, đem bạc nhét lại vào tay ông lão, lúc này đối phương cũng không từ chối nữa, ánh mắt dừng ở trên người Tô Thất Thất.
“Vị cô nương này, cô mau lên xe ngựa đi.”
“Thất Thất, nàng cẩn thận một chút.” Nhạc Trì vẫn không yên lòng, đỡ Tô Thất Thất lên xe ngựa, cẩn thận dặn dò.
Tô Thất Thất vén màn xe lên, lẳng lặng nhìn người kia, đột nhiên nói: “Cám ơn ngươi.”
Đêm nay nếu không có Nhạc Trì thì nàng thế nào cũng bại lộ.
“Vị công tử này, cậu thật cẩn thận, ai mà gả cho ngươi đúng là có phúc!” Ông lão khen ngợi nói.
Nhạc Trì cười cười không nói gì, chẳng qua ánh mắt lại dừng trên người Tô Thất Thất.
Hắn không cảm thấy buồn phiền gì nhiều, dù sao sau này cũng còn nhiều thời gian, nàng mở tiệm thuốc, về sau mình có thể thường xuyên đi tìm nàng, ít nhất còn biết nơi nàng xuất hiện.
Tương lai còn dài.
“Thất Thất, tạm biệt.” Nhạc Trì cười, ông lão dùng roi quất ngựa, con ngựa lập tức cất bước về phía trước, Nhạc Trì đi vài bước, lại đứng tại chỗ, che ô, lẳng lặng nhìn xe ngựa biến mất trong tầm nhìn.
Ngay sau đó nhìn lại chặng đường đã đi qua, tiếng sấm vang lên ở bên tai đinh tai nhức óc, bỗng nhiên mưa rơi càng nặng hạt, mặt đất tích đầy nước mưa, gần như ngập cả nửa mắt cá chân.
Hắn còn phải trở về nữa!
Một mình trở về, hắn còn đang suy nghĩ, rõ ràng lúc nãy chỉ đi một lúc thôi sao giờ trở về con đường lại như cố tình đi hoài không hết.
Trong xe ngựa cũng không có trang sức đẹp đẽ quý giá gì, giống như bề ngoài của nó, chẳng qua là mấy tấm ván gỗ gom góp mà thành, may mắn lắm mới có thể che gió che mưa.
Tô Thất Thất dựa vào thành xe, có chút mệt mỏi nhắm mắt, đúng là nàng cảm thấy mệt mỏi, nhưng không nói nổi là tại vì sao, giờ chỉ muốn dựa vào nghỉ ngơi một lúc.
Có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh của gió lớn thổi qua cành cây, tựa như mãnh thú kêu gào, tiếng sấm liên tiếp cùng với ánh sáng chớp lóe, thời tiết tệ hại như thế làm tâm tình của nàng càng thêm nặng trĩu.
Không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy bất an.
Vừa nhắm mắt sẽ nhớ tới câu hỏi lạnh lùng của Cung Hách Liên, như có thể cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm cực nóng của hắn, giống như lưỡi đao lạnh băng, cắt vào máu thịt huyết nhục mơ hồ.
Tô Thất Thất lại nghĩ, hình như nhiều năm trước cũng là lúc thời tiết tệ hại thế này mình đã cố chấp chờ trước cửa phủ rất lâu mới gặp được Cung Hách Liên trở về, hắn đi rất vội, cuối cùng đứng ở trước mặt mình.
“Ngươi ở đây làm gì?” Giọng nói hắn cũng lạnh băng như vậy.
Nhưng lúc đó, một lòng một dạ mình dâng cho hắn.
“Thuộc hạ ở đây đếm sao”.
Nàng nhớ mình đã trả lời như thế.
Cung Hách Liên đã ngạc nhiên nhìn nàng vài lần, sau đó lại thật sự ngẩng đầu nhìn không trung, đúng lúc một đường sấm xẹt qua, hắn mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Chắc là rất vui.
Bởi vì mình trêu người kia thành công, lại bất ngờ không bị quở mắng.
Trời đổ mưa sao lại có thể có sao?
Chẳng qua là ta đợi lâu lắm, trút ra bất mãn của mình thôi.
Tô Thất Thất mơ mơ màng màng, cảm giác xe ngựa càng ngày càng xóc nảy như đi trên đường núi cực kỳ vững vàng, nàng duỗi tay áp lên trán, mới phát hiện nhiệt độ hơi bỏng tay, nàng vực dậy tinh thần, cả người vẫn không có chút sức lực nào.
Thân thể mình cho dù bị phong hàn nhẹ, cũng đưa tới hậu quả không thể tưởng tượng này.
Tô Thất Thất cười trào phúng.
Nàng nghĩ tới Nguyễn Lương Ngọc luôn dính lấy mình, lần đầu tiên thấy hắn là lúc cực kì xấu hổ, ma xui quỷ khiến lại cứu hắn, sau này rõ ràng đã biết thân phận của hắn vẫn cứ làm bộ không biết, quên hết lý do làm bản thân trốn tránh.
Như vậy, hẳn là mình vẫn cảm kích hắn.
Người vừa thấy mặt đã gọi mình là nương tử, mình là người hắn nhất kiến chung tình không có cách nào kềm chế.
Dù thế nào, trong đoạn trong thời gian đó, hắn vẫn là người giúp mình giảm bớt cô đơn, tựa hồ lúc có hắn bên cạnh, vô tình có được ấm áp.
Ba năm qua, đã cô độc đã thành thói quen, thói quen đối xử lạnh lùng với bất cứ ai, đem bản thân giấu đi, lại có một người mang mình ra ngoài một lần nữa.
Làm như vậy, đáng giá không?
Hắn rời đi là đúng, mình làm vậy cũng là đúng, chuyện Nguyễn Lương Ngọc nên làm nhất chính là quên mình đi.
Vì bất kể thế nào, mình cũng sẽ không yêu ai nữa.
Nàng đã sớm quên.
Nên lúc hắn còn chưa sa vào thì chặt đứt tất cả, coi như là giải thoát.
Ý thức của Tô Thất Thất có chút rời rạc, sốt cao làm nàng suy nghĩ cũng trở nên khó khăn, trán nóng như hỏa lửa, nhưng tay lại lạnh lẽo vô cùng, nàng ôm lấy thân thể vì rét lạnh không ngừng run lên.
Khí lạnh quẩn quanh, nàng cố gắng cắn môi kiên trì hi vọng có thể về nhà nhanh chút.
Điều này chợt khiến nàng giật mình, đột nhiên nàng nhận ra, họ đã đi hơn một canh giờ, hơn nữa đường dưới chân càng ngày càng xóc nảy, xe ngựa cũng nghiêng xuống phía dưới.
Cách màn xe, nàng hỏi, “Xin hỏi còn chưa tới Tô gia Ngư thôn sao?”
Mưa gió đan xen, hồi lâu mới nghe thấy tiếng trả lời, “Sắp rồi, sẽ tới nhanh thôi.” Thanh âm hơi trầm thấp khàn khàn.
Tô Thất Thất mê mang nói thầm, “Ta nhớ đường tới Tô gia Ngư rất bằng phẳng, sao lại xóc nảy thành cái dạng này.”
Bên ngoài không có tiếng đáp, rõ ràng là không định trả lời,chợt nghe thấy tiếng trường tiên quất trên thân ngựa, con ngựa hí một tiếng, tăng nhanh tốc độ, xóc nảy càng kịch liệt hơn, Tô Thất Thất cảm thấy không yên.
Trong nháy mắt, nàng nhận ra gì đó không đúng..