Nghìn cánh hoa sen nở bừng trong nước, ôn nhuận như ngọc, hương thơm thanh xa.
Mái tóc của nàng xõa dài trên gương sen, phiêu diêu theo làn nước, đẹp đến không thể nói thành lời. Hàn Thủy Thạch vươn tay, để những sợi tóc mềm mượt như nhung lụa đó trượt xuyên qua từng kẽ tay mình.
Vấn Thủy vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi im. Thiên Ấn chân nhân rất hiếm khi liếm người khác, không ngờ một khi đã liếm lại liếm lâu tới vậy.
Nàng cảm thấy thực sự rất vui, đối với chó mà nói, thích liếm ai thì cứ thế mà liếm thôi. Thích càng nhiều thì liếm càng vui. Hiện tại Thiên Ấn chân nhân cũng liếm lại nàng, hẳn là cũng rất thích nàng đi?
Hàn Thủy Thạch chậm rãi buông nàng ra, dùng một pháp quyết biến nàng trở về nguyên hình, thật lâu sau mới nói: “Chuyện hôm nay, không thể nói cho người khác biết.”
Vấn Thủy gật đầu: “Được! Ngay cả sư phụ ta cũng không nói.”
Hàn Thủy Thạch tức giận: “Đặc biệt là sư phụ ngươi!”
Vấn Thủy quen Hỗn Độn cũng chưa được bao lâu, nhưng hai tiếng sư phụ này, nàng vẫn kêu đến thực vui vẻ.
Vấn Thủy hỏi: “Ta đã có thể đi lên chưa?”
“Đứng lên đi, đi ra bên ngoài chờ ta.” Hắn đáp.
Thế là Vấn Thủy xuống khỏi bông sen, kiên nhẫn đợi chờ Hàn Thủy Thạch. Lần này rõ ràng hắn đã tốt lên nhiều, thời điểm nhập định trên người còn có một luồng sáng màu vàng nhàn nhạt ánh lên trong nước, giống như thần tiên giáng thế.
Vấn Thủy đang chơi chơi dưới đáy nước, đột nhiên ngửi được một luồng hơi thở có phần khác thường. Nàng dò xét xung quanh, phát hiện ra một thứ đồ kỳ quái đen sì sì. Vấn Thủy tò mò, bơi qua bơi lại xung quanh nó một hồi.
Cái thứ này trông giống như một cái hang, nhưng sao nó lại có thể chuyển động được nhỉ?
Nàng duỗi móng vuốt chạm chạm, thứ đồ màu đen kia quả nhiên co rụt lại, cửa hang cũng tự động thu nhỏ rất nhiều. Vấn Thủy cảm thấy chơi rất vui, liền dùng móng vuốt đào cát, loay hoay một hồi, cuối cùng cũng moi được món đồ này lên.
Thứ đồ màu đen kia tách mình ra khỏi lớp cát, lập tức biến thành một cái động nho nhỏ. Ở trong lòng bàn tay nàng mà nó vẫn chưa từ bỏ ý định ngụy trang thành một cái động cát bình thường, khe khẽ run lên.
Vấn Thủy nghịch tới nghịch lui, có đôi khi đặt cái động nhỏ lên mặt cát, nó thật sự liền biến thành một cái hang động thật.
Cái động này, nàng có thể chơi cả năm mới chán!
Nàng lăn lộn trên cát, hai chân trước cứ hết cầm lên rồi lại đặt xuống, mải mê chơi chơi nghịch nghịch đến tận hừng đông. Cho tới khi những tia nắng ban mai đầu tiên rọi xuống hồ Thất Bảo, bông hoa sen nghìn cánh bắt đầu có vẻ tàn úa, Hàn Thủy Thạch mới thong thả đứng lên: “Vấn Thủy, đến lúc đi rồi.”
Vấn Thủy gặm cái động màu đen lên, cứ như thế ngậm ở trong miệng, một đường chạy về động phủ.
Vừa mới trở về, hai người họ đã gặp Thiên Sương chân nhân. Sắc mặt Thiên Sương có vẻ hơi nghiêm trọng: “Con đến hồ Thất Bảo đó à?”
“Vâng.” Hàn Thủy Thạch đáp lời, liếc mắt bảo Vấn Thủy đi trước. Mặc dù nước trên người nàng đã bay hơi hết, bộ lông trắng kia vẫn còn đang rối tinh rối mù.
Thiên Sương hỏi: “Thương thế nghiêm trọng lắm sao?”
Hoa sen nghìn cánh ở hồ Thất Bảo có thể giúp người tu chân bình tâm tĩnh khí, bình ổn nguyên thần đang hỗn loạn. Nhưng nó cũng sẽ mang đến một cảm giác yên lành giả tạo, có đôi khi khiến họ không thể cảm nhận thương thế của nguyên thần được nữa.
Nếu không thực sự cần thiết, sẽ không ai chịu tới nơi đó chữa thương.
Hàn Thủy Thạch nói bâng quơ: “Con chỉ là hi vọng sớm khỏi nhanh một chút thôi.” Dứt lời liền vòng qua Thiên Sương, cất bước tiến vào trong.
“Hàn Thủy Thạch,” Thiên Sương gọi hắn lại. “Để Linh Cương xem cho con một chút đi.”
Hàn Thủy Thạch vẫn không ngừng bước chân: “Không cần đâu ạ.”
Linh Cương thấy Vấn Thủy vừa trở về đã định lao ngay vào ổ, liền chạy nhanh tới ngăn nàng lại. Hắn muốn cho nàng tắm táp qua một lượt trước, sau khi lau khô người thì chải lại cả bộ lông, xong xuôi mới cho nàng ăn sáng.
Vấn Thủy vốn là vừa tắm rửa vừa nghịch nghịch cái động đen kia, nhưng vừa nghe đến cơm sáng, liền lập tức xoay người chạy, quên luôn món đồ chơi mới.
Linh Cương cầm khăn lông, đang chuẩn bị đi lau người cho Vấn Thủy, không cẩn thận bước hụt một cái, cả người lao về phía trước, chỉ kịp kêu a một tiếng.
Người đầu tiên đuổi tới nơi chính là Hàn Thủy Thạch, nhưng mà ngay cả hắn cũng không thể tìm được Linh Cương. Linh Cương cứ vậy mà bốc hơi mất tăm mất tích.
Lúc Chúc Dao và Ôn Đồ chạy tới nơi, cả hai đều sợ hãi – chuyện quái gì đã xảy ra vậy?
Mặc dù pháp chú của Linh Cương uy lực không lớn, nhưng muốn trong nháy mắt khiến cho một mộc tu biến mất hoàn toàn không một chút dấu vết chắc chắn không phải chuyện dễ dàng.
Ngay cả bị đốt thành linh sa cũng phải có khói đen bốc lên chứ?
Mấy người quẩn quanh tại chỗ tìm kiếm một hồi lâu. Vấn Thủy ăn sáng xong, đột nhiên nhớ tới món đồ chơi mới của mình mới vòng lại đây. Nàng muốn nhặt lại thứ quý giá kia, nhưng mà vẫn là tìm hoài không thấy.
Ngửi ngửi trên mặt đất suốt cả buổi, cuối cùng Vấn Thủy cũng moi lên được cái động đen lúc này đã thu nhỏ không khác gì hang kiến. Cái động lăn một vòng trên mặt đất, ầm một tiếng, Linh Cương nhảy ra.
Mọi người: “…”
Không ai nói được cái thứ này rốt cuộc là cái quái gì, cuối cùng vẫn là Thiên Sương chân nhân nghiên cứu một hồi lâu: “Là… Là một cái hố…”
Linh Cương lau lau đất cát trên mặt: “Hố? Hố cũng có thể thành tinh sao?”
Thiên Sương chân nhân lật qua lật lại, xem xét kỹ càng: “Hẳn là pháp bảo ai đó mang tới, có chút linh thức, nhưng vẫn chưa thành tinh, không có gì hữu dụng lắm.” Dứt lời, hắn đưa trả cái động cho Vấn Thủy. “Cất cho cẩn thận, đừng tùy tiện ném trên mặt đất!”
Sau đó, mỗi khi mọi người đi qua đi lại đều luôn phải chú ý nhìn trước ngó sau. Vấn Thủy có một cái đuôi to, nhưng cái đầu của nàng lại không to được như thế. Ai mà tin được trí nhớ của một con chó chứ…
Ăn sáng xong, Hàn Thủy Thạch cầm danh sách những loại dược liệu Linh Cương liệt kê, đang chuẩn bị ra ngoài thì Xuyên Đoạn đột nhiên nói: “Đại sư huynh, huynh qua chỗ sư muội một chút đi. Muội ấy… Muội ấy vẫn luôn rất muốn gặp huynh.”
Hàn Thủy Thạch hơi giật mình, nhưng vẫn không động đậy gì. Xuyên Đoạn thở dài: “Đệ biết sư huynh đối với sư muội… cho tới giờ vẫn chỉ có tình cảm huynh muội. Nhưng mà hiện giờ muội ấy… Sư huynh, huynh không thể đối tối với muội ấy một chút, cho dù chỉ là một hai tháng thôi sao, cho muội ấy một chút hi vọng không được sao?”
Vẻ mặt của Hàn Thủy Thạch lập tức trở nên lãnh đạm: “Đệ đã biết cảm giác của ta đối với Thiên Lê rồi, nhân dịp này cũng nên để muội ấy thấy rõ, ta không phải người có thể cho muội ấy hi vọng.”
Xuyên Đoạn ngơ ngẩn. Vấn Thủy ngậm một gói thuốc Linh Cương cấp cho người bệnh, từ trên lầu chạy xuống tới, phe phẩy cái đuôi to màu trắng: “Thiên Ấn chân nhân, Xuyên Đoạn chân nhân, hôm nay mọi người có cần đi đâu không?”
Giọng nói của Xuyên Đoạn bất giác nhu hòa lại: “Ta không đi.”
Vấn Thủy nói: “Hôm nay cũng không có chủ nhân nào đi hái sen, ta đưa nốt gói thuốc này, xong sẽ đi Vạn Thú Cốc.”
“Ừ, đi đường cẩn thận,” Xuyên Đoạn đáp.
Vấn Thủy chạy đi, lúc nói chuyện đã quên ngậm theo gói thuốc, chạy được một đoạn xa mới đột nhiên nhớ ra, lại quay trở về ngậm lại một lần nữa.
Ánh mắt của Hàn Thủy Thạch quyến luyến đuổi theo quả cầu tuyết màu trắng kia, thật lâu sau, hắn nói: “Ta có thể vì muội ấy mà vào sinh ra tử, vượt lửa băng sông. Nhưng ta không thể…”
Hắn không thể nhìn thẳng vào đôi mắt thuần tịnh không tì vết kia, nói cho nàng rằng bản thân mình đối với sư muội đồng môn chẳng qua chỉ là thương hại, gặp dịp thì chơi.
Có lẽ đối với Thiên Lê mà nói, như vậy là quá tàn nhẫn, quá vô tình. Nhưng mà nếu ngay cả tình yêu cũng có thể làm bộ, trên đời này liệu còn gì là thật lòng nữa?
Hắn nói: “Ta sẽ dốc sức trợ giúp muội ấy như một huynh trưởng, nhưng mà, sự trợ giúp đó không bao gồm bố thí, lừa gạt nhân danh thương hại.”
Hắn xoay người rời đi, Xuyên Đoạn đứng chôn chân tại chỗ, cuối cùng đành phải một mình đến phòng Thiên Lê. Thiên Lê nhìn thấy người bước vào là hắn, chút ánh sáng nơi đáy mắt dần dần ảm đạm.
Xuyên Đoạn nói: “Linh Cương kê không ít dược liệu, phần lớn đều vô cùng hiếm gặp. Đại sư huynh vẫn luôn tìm kiếm khắp nơi, rất ít khi ở nhà. Muội đừng để ý. Tới đây, uống thuốc trước đi.”
***
Vấn Thủy giúp mấy con dã thú xử lý khế ước, ngẫm lại thấy loay hoay với từng chút giấy tờ một như vậy thật quá phiền toái. Thế là nàng mang tất cả các điều khoản khế ước hiện có sửa sang lại, làm thành hai bản mẫu, một bản cho dã thú, một bản cho linh thú.
Các loại điều kiện chăm nuôi, thời gian chăm nuôi, phân chia trách nhiệm trong trường hợp bị thương bị bệnh… đều được liệt kê rõ ràng. Tất cả khế ước giữa tu sĩ và thú vật đều được ký kết thông qua pháp chú, cũng giống như ngôn chú thề ước, không thể dễ dàng vi phạm, cho nên cũng không tính là quá khó quản lý.
Mỗi năm, các loại thú đều phải nộp một khoản phí bảo hộ nhất định cho Vạn Thú Cốc. Vạn Thú Cốc cũng thường xuyên buôn bán vài loại pháp bảo linh tinh dùng cho thú vật với giá cá phải chăng.
Có đôi khi, Vạn Thú Cốc còn cung cấp một ít tàng bảo đồ, hoặc bản đồ hạt giống trái sữa hay cỏ nuôi súc vật…
Nếu tính toán kỹ càng, thực ra chỗ phí bảo hộ thu được kia cũng chẳng đáng bao nhiêu
Vấn Thủy rất có cảm giác vinh quang, bởi vì Hỗn Độn từng vỗ vai nàng mà nói: “Đồ đệ, sư phụ đã sớm muốn thành lập Vạn Thú Cốc, nhưng mà vẫn luôn kéo dài đến tận bây giờ. Con biết vì sao không? Bởi vì không có Quân sư!”
Vấn Thủy hùng tâm vạn trượng, nhưng khi các loại thú gia nhập càng ngày càng nhiều, nàng bắt đầu cảm giác có gì đó sai sai. Ba tên Cốc chủ thì không cần phải nói, đến chữ “đẩu đại”(1) cũng đọc không xong, tất cả đều chỉ đơn thuần là hung thú.
Nàng vốn tưởng rằng, Hộ pháp ít nhất có thể đọc được chữ nổi, giảm bớt đi một chút gánh nặng cho nàng. Ai ngờ vừa hỏi, Cùng Kỳ đếm đếm, tổng cộng chỉ có thể đếm tới năm mươi.
Vấn Thủy hít sâu một hơi, tự nói với mình thế này cũng chả sao, còn có Đào Ngột, Khiết Dũ, Hư Hao…
Sau đó Hư Hao nói với nàng: “Quân sư, Cùng Kỳ cũng không được sao? Hắn là đứa học số học tốt nhất trong số chúng ta đó…”
Vấn Thủy liền ngã gục không dậy nổi!
Vấn Thủy giận dữ, yêu cầu mở lớp xoá nạn mù chữ dành cho dã thú!
Những kẻ không thể đếm tới ba trăm, không biết cộng trừ nhân chia trong vòng một trăm đổ xuống, toàn bộ đều phải đến lớp học tập!
Nàng đề đạt với Hỗn Độn ý kiến của mình, Hỗn Độn đầy mặt nghiêm túc nói: “Ý kiến hay! Những kẻ thất học này, phải học tập cho nghiêm chỉnh mới được.”
Vấn Thủy hỏi: “Vậy chúng ta khi nào thì mở lớp?”
Hỗn Độn nghiêm chính nói: “Để xem… Sang năm được không?”
Vấn Thủy liền cảm thấy vô cùng kỳ quái, nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi: “Sư phụ, người có thể đếm tới bao nhiêu?”
Hỗn Độn vèo cái đứng lên: “Trảm Phong có việc kêu ta, sư phụ đi trước!”
Dứt lời liền duỗi cánh lao đi, đâm vỡ cả hai cánh cửa sổ.
Vấn Thủy tức giận đến cực điểm, đi tìm Thao Thiết. Thao Thiết nghe xong lời nàng, đầy mặt nghiêm túc nói: “Ý kiến hay! Những kẻ thất học này, phải học tập cho nghiêm chỉnh mới được.”
Vấn Thủy hỏi: “Nhị Cốc chủ, ngươi có thể đếm tới bao nhiêu?”
Điếu thuốc lá trên tay Thao Thiết lập tức rớt trên mặt đất, thật lâu sau nó mới nhặt lên, thâm trầm mà búng búng cho tàn thuốc rơi ra, nói: “Hỗn Độn kêu ta, có việc gấp, trở về lại nói sau đi.”
Dứt lời liền vèo một tiếng, nhảy qua cửa sổ đào tẩu.
Vấn Thủy quay đầu nhìn Tranh, Tranh nói: “Ta có thể đếm tới sáu mươi.”
Vấn Thủy nổi giận: “Ẳng!! Không phải nói các ngươi đều là thần thú đạt tiêu chuẩn sao! Ẳng! Không phải nói linh thú đếm tới một trăm tính là biết chữ, đếm tới ba trăm mới tính đạt tiêu chuẩn sao!!”
Tranh không có lấy một tí tẹo hổ thẹn nào, búng búng điếu thuốc: “Mấy năm nay, có bằng cấp nào mà không làm điểm giả?”
……
Vấn Thủy dồn cục tức xuống đan điền, tận tình khuyên bảo: “Được rồi, chuyện trước kia cũng chẳng quan trọng nữa, giờ các ngươi đến lớp học xóa mù chữ đi. Ta bảo đảm nhất định dạy cho các ngươi đếm được tới ba trăm thì mới tốt nghiệp.”
Tranh lắc đầu: “Không đi.”
Vấn Thủy nói lời thấm thía: “Vậy ngươi cũng nghĩ thử xem, ngươi hiện tại là một trong ba vị Cốc chủ đứng đầu Vạn Thú Cốc. Nếu sau này muốn mua thứ gì số lượng hơn sáu mươi, thì phải làm sao bây giờ?”
Tranh trắng trợn liếc nàng một cái, rồi lại tiếp tục hút thuốc: “Ngươi có phải ngốc quá rồi không, chẳng nhẽ ta lại không biết mua hai lần à?”
……
Lúc Vấn Thủy trở lại động phủ vẫn còn đầy một bụng hỏa khí, thật là tức chết mất thôi.
Thiên Sương chân nhân nghe nàng nói xong chuyện ban ngày, mỉm cười: “Chúng nó nếu mà chịu học, thần thú đã không xuống dốc đến bậc này.”
Vấn Thủy sốt ruột nói: “Nhưng mà hiện tại cũng chẳng có ai giúp đỡ cả, chúng nó lại chỉ biết mỗi đánh nhau thôi!”
Thiên Sương sờ sờ đầu nàng: “Vẫn còn có Vấn Thủy mà.”
Vấn Thủy ăn xong cơm tối trong chậu, nghĩ nghĩ, rồi lại nói: “Trước kia Thiên Ấn chân nhân dạy ta học chữ, có làm mấy cái bảng chữ nhỏ. Ta cũng muốn làm cho chúng nó một cái.”
Nói xong, nổi giận đùng đùng, quay đầu về ổ.
Nhìn bóng dáng tròn trịa trắng trẻo như một quả cầu tuyết của nàng, hắn nhẹ giọng nói: “Thống nhất thú tộc cũng là chuyện sớm muộn, chỉ là không nghĩ tới… Thế rồi lại là thiên hạ của nó.”
Xuyên Đoạn không nghe rõ, hỏi: “Cái gì ạ?”
Thiên Sương lắc đầu, không nói nữa.
***
Vấn Thủy phải làm bảng chữ, đương nhiên không thể dùng thân chó. Nàng hóa thành hình người, nằm trong cái ổ bằng gỗ của mình, tự hỏi không biết phải làm như thế nào để chúng nó xem đều hiểu.
Hàn Thủy Thạch cầm bút than đen đi lên hỗ trợ nàng, Linh Cương cũng chuẩn bị lên thay cho nàng một cái đệm lông vũ khác.
Hàn Thủy Thạch mở cửa, chợt thấy nàng nằm ườn trên chiếc đệm lông vũ trắng muốt, mái tóc đen chảy dài xuống đất. Nàng nằm sấp, đôi chân mảnh khảnh gập lên, nhẹ nhàng đung đưa. Đẹp tựa châu ngọc, khiến người ta lóa mắt.
Linh Cương đang giơ chân toan bước vào, Hàn Thủy Thạch đã quay người đóng sầm cửa lại, bấm tay niệm thần chú, bức Vấn Thủy trở về nguyên hình.
Linh Cương suýt bị đâm bẹp cả mũi, dù có tốt tính đến đâu cũng phải nổi trận lôi đình: “Hàn Thủy Thạch! Ngươi tốt nhất cầu nguyện cả đời không cần đến đại phu! Nếu không ta nhất định cho ngươi nếm mùi bán thân bất toại!”
Sau đó cũng bước vào trong, vừa vuốt mũi vừa đổi đệm cho nàng.
Vấn Thủy nghiêng đầu, vẻ mặt khôn lanh nhìn Hàn Thủy Thạch. Sắc mặt hắn giờ đây trông có vẻ vô cùng âm u, tựa hồ sắp sửa đổ tuyết đến nơi: “Về sau khi hóa hình thì mặc quần áo vào!!”
Vấn Thủy phân bua: “Nhưng mà ta không có quần áo nha!”
Hàn Thủy Thạch vứt áo khoác của mình cho nàng, sau đó đi ra ngoài một vòng. Một lúc sau hắn trở về, từ trong khư đỉnh lấy ra mấy chục bộ quần áo nữ tu, cứ thế ném thẳng xuống người nàng.
Vấn Thủy hóa hình, mặc vào một bộ áo dài bằng lông vũ màu trắng. Chỗ quần áo còn lại nàng đều nhặt nhạnh cẩn thận, tỉ mỉ xếp từng cái vào ba lô tọa kỵ của mình. Hàn Thủy Thạch vẫn luôn đứng ở cạnh cửa, không tiến tới gần nàng, nhưng cũng chẳng hề rời đi. Hô hấp của hắn giờ phút này dường như đã hoàn toàn ngưng trệ.
Vấn Thủy ghé mình xuống chiếc đệm mềm mới thay, cắn cắn cán bút, tự hỏi không biết nên viết bảng chữ như thế nào.
Hàn Thủy Thạch chậm rãi đến gần, cúi người xuống phía sau nàng, tay phải cầm lấy chiếc bút than màu đen, giúp nàng viết từng chữ, từng chữ một. Vấn Thủy vui mừng: “Ha, như thế này chắc chắn chúng nó đều có thể xem hiểu! Thiên Ấn chân nhân thông minh quá đi!”
Hàn Thủy Thạch không nói gì, cách một lớp váy áo mỏng manh, thân hình kia như được dệt từ gấm lụa. Hương thơm ẩn ẩn trên mái tóc nàng bồng bềnh phiêu du, hắn hơi hơi cúi đầu, cánh môi chạm đến chiếc cổ thon dài của nàng.
Làn da này vừa trơn nhẵn vừa mềm mại, dụ người ta say đến thần hồn đảo điên. Nàng hỏi: “Thiên Ấn chân nhân, mặt sau ta biết, hay ngài cho ta viết tiếp đi?”
Nhưng hắn không cho.
Hắn sao nỡ lòng để chiếc bút than đen đúa này dính bẩn tay nàng. Dù chỉ là một hạt bụi cũng không thể.(1) Đẩu đại (斗大): Cách tự xưng của thường dân với quan lại hoặc đầy tớ với chủ nhân thời xưa, mang hàm nghĩa hạ nhục. Hai chữ này đều rất ít nét, có cách viết vô cùng đơn giản.