*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vấn Thủy trước kia chưa từng làm tọa kỵ. Nàng vốn chỉ là một con chó lưu lạc đầu đường, đến cha mẹ cũng chẳng biết là ai. Khi còn nhỏ nàng luôn nhảy nhót quanh Tiểu Yêu Phong, cái đầu quá bé chẳng đủ tranh giành miếng ăn, trông gầy yếu như thể chỉ còn lay lắt sống. Sau này khôn lên một chút, mới học được cách bắt cá ở mấy dòng suối nhỏ.
Hồ nước cạn nông đằng sau Tiểu Yêu Phong là nơi mỗi ngày nàng đều tới.
Một ngày, nàng bị một tên lang thang tóm được trói lên cây, đang chuẩn bị một chén nước róc thịt lột da thì gặp được Thiên Ấn chân nhân. Thiên Ấn thấy nàng có vài phần linh tính, đã dùng ba đồng bạc để mua nàng.
Họ cứ vậy mà nên duyên.
Vấn Thủy từ trong lòng Hàn Thủy Thạch vươn mõm ra, chân trước vẫn đặt trên đùi hắn, nhìn hắn chằm chằm: “Thiên Ấn chân nhân, nếu ta không làm nổi tọa kỵ, liệu bọn họ có khả năng không cần ta hay không?”
Nàng có chút bất an, cả đêm không thể nào chợp mắt. Hàn Thủy Thạch nói: “Sẽ không đâu.”
“Ừm.” Nàng đáp một tiếng, chuyển động đôi tai, cái đầu tuyết trắng xù xù lên, thoạt nhìn rất nhanh nhẹn thông minh.
Hàn Thủy Thạch không kiềm lòng được, lại nói: “Nơi này linh thú thực sự vô cùng trân quý, ngươi lại học được cả Ngự Phong Thuật, bọn họ nhất định sẽ không từ chối ngươi đâu. Ở đây phần lớn những người không nuôi tọa kỵ, thực ra đều chỉ là bởi nuôi không nổi.”
So với tư chất trung bình của linh thú, Vấn Thủy cũng coi như là cực kỳ xuất sắc. Một con chó có thể phi thăng sau ba trăm năm, ở đâu cũng vô cùng hiếm gặp.
Vấn Thủy không chỉ biết đếm mà còn thuộc lòng vô số loại kinh. Thiên Ấn chân nhân dạy nàng hơn một trăm năm, cũng không phải là phí công vô ích.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, thủy tu Ôn Đồ, mộc tu Linh Cương, hỏa tu Chúc Dao đều đã tới.
Vấn Thủy hết nhìn người này lại ngó về phía người kia. Ôn Đồ là một nam tử trẻ tuổi văn nhã tuấn tú, mỗi cử chỉ, mỗi lời nói đều mang theo chút ý vị ôn nhu.
Linh Cương thì vô cùng ôn hòa, có một loại cảm giác gần gũi thân thiết rất khó diễn tả bằng lời.
Hỏa tu Chúc Dao là một nữ tu, mái tóc đỏ rực màu lửa, trong đôi mắt bừng bừng anh khí, vừa thấy đã biết là kiểu người tính tình nóng nảy.
Ba người ngồi thành một vòng tròn quanh Vấn Thủy. Ôn Đồ là người mở miệng đầu tiên: “Ngươi tên Vấn Thủy hả?” Vấn Thủy có chút thấp thỏm mà đưa mắt nhìn Hàn Thủy Thạch, gật gật đầu. Ôn Đồ lại dịu dàng hỏi: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Vấn Thủy giơ móng vuốt lên, đếm đếm: “Năm nay ba trăm linh sáu tuổi.”
Cả ba người bỗng đột ngột bật dậy, khiến cho Vấn Thủy giật mình thon thót. Hỏa tu Chúc Dao lập tức nói: “Theo ta đi, ta nuôi ngươi. Thích ăn cái gì thì ăn cái đó, ta cho thêm cả một bộ pháp bảo cấp cao. Linh sa vẫn luôn để dành cho ngươi rồi đấy, đủ ăn đến sang năm luôn.”
Có thể đếm tới ba trăm linh sáu, so với trí lực trung bình của linh thú phải nói là phi thường hiếm thấy. Xuyên Đoạn còn nói nàng hiểu kinh văn, xem ra là không giả.
Mộc tu Linh Cương mỉm cười, nhìn ra nàng đang lo lắng nên ngồi xuống vuốt vuốt lông nàng, cẩn thận hỏi: “Xuyên Đoạn nói ngươi có thể niệm kinh à? Vậy Vấn Thủy đọc được kinh gì nào?”
Vấn Thủy bồn chồn nhìn trái nhìn phải, lại nâng móng vuốt đếm đếm: “Đọc “Đạo đức kinh”, “Nam Hoa chân kinh”, “Thanh Vi tiên phổ”…”
Trong mắt Linh Cương lóe lên một tia sáng khác thường. Loại tọa kỵ này, không thể nào vô chủ được.
Hắn mỉm cười nói: “Đi theo ta đi, ta là mộc tu, có khả năng trị liệu và khôi phục năng lực, ngươi sẽ luôn được an toàn. Ta còn quen chủ nhân của Hỗn Độn(1), ta có thể nhờ nó dạy ngươi bản lĩnh làm tọa kỵ.”
Hàn Thủy Thạch ngồi ở gần đó, vẫn luôn không nhìn sang phía bọn họ. Xuyên Đoạn vốn là luyện đan sư, tính cách lại mười phần khiêm nhường, ở chỗ này có thể nói là giao du vô cùng rộng rãi. Hắn tìm được ba người này, dù là tiêu chí nào thì chắc chắn cũng là nhân vật nổi bật có thực lực cao, nuôi thêm một con linh thú tuyệt đối không thành vấn đề.
Hắn cũng không có ý kiến gì cả.
Vấn Thủy ngập ngừng do dự, còn ba người họ đã sốt ruột không chịu nổi. Hỏa tu Chúc Dao nóng tính nhất, quay ngoắt sang bên kia hỏi: “Hàn Thủy Thạch? Rốt cuộc cho ai, nói một câu đi!”
Mọi người đều nghe nói đây là con thú Hàn Thủy Thạch từng giáo dưỡng trước khi phi thăng, ai cũng nghĩ là hắn cố tình bồi dưỡng tọa kỵ cho chính mình. Hàn Thủy Thạch nhìn Vấn Thủy, Vấn Thủy cũng đang nhìn hắn.
Hàn Thủy Thạch đứng dậy, lẳng lặng rời khỏi động phủ.
Ba người sáu con mắt nhìn nhau. Chúc Dao hỏi: “Hắn có ý gì vậy?”
Thiên Sương chân nhân trầm ngâm một lát, nói: “Nuôi được một con tọa kỵ, chưa bao giờ là chuyện dễ dàng.” Chúc Dao mất kiên nhẫn đáp: “Chuyện đó ta đương nhiên biết. Ta muốn nuôi, tự nhiên cũng đã chuẩn bị sẵn sàng hết cả rồi.”
Thiên Sương chân nhân lại nói: “Nhưng hiện tại chúng ta cũng có biện pháp khiến chuyện này trở nên đơn giản hơn rất nhiều.” Hắn nhìn thoáng qua ba người, lại nói: “Các ngươi có thể bốn người cùng nuôi chung một con tọa kỵ.”
Ba người đều ngẩn ra. Linh Cương mở miệng trước: “Bốn người nuôi một con?”
Thiên Sương chân nhân giải thích: “Nó sử dụng linh sa hàng ngày ra sao, bí tạ công pháp luyện tập như thế nào, bốn người cứ ấn theo số linh sa tiêu tốn trên thực tế mà chia nhau là được. Ta nghĩ, hẳn là mấy người cũng không cần phải sử dụng tọa kỵ thường xuyên, có đúng không?”
Cả ba người lại đắm chìm trong suy nghĩ. Quả thực, linh thú tiêu hao một lượng linh lực khổng lồ. Nếu chỉ nuôi một mình, tất nhiên là vô cùng vất vả. Chưa kể, mỗi khi chúng học tập một loại công pháp mới, lại phải cần thêm không ít linh đan.
Mà một số loại bí tạ công pháp, chỉ bằng khả năng của một người, sẽ không bao giờ lấy được.
Linh Cương hỏi: “Nếu vậy thì cuối cùng là nó thuộc về ai?”
Thiên Sương ôn tồn đáp: “Tọa kỵ chỉ đơn giản là để sử dụng. Cuối cùng thuộc sở hữu của ai thì quan trọng lắm sao?”
Mọi người lại trầm mặc. Cuối cùng, Ôn Đồ lên tiếng hỏi: “Bốn người? Ngoài ba người chúng ta ra thì còn ai nữa?”
Thiên Sương chân nhân nói: “Hàn Thủy Thạch.” Ba người đều đều ngẩn ra, Thiên Sương lại nói: “Các ngươi hợp lại nuôi chung một con tọa kỵ, thường ngày đồng loạt xuất động, thứ nhất tọa kỵ sẽ có người để mắt tới, thứ hai là cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.”
Điều kiện này quả thực có điểm mê người. Công pháp của bọn họ cũng có thể coi là xuất sắc, nhưng luôn có thuộc tính tương khắc. Mà Hàn Thủy Thạch thì không như vậy.
Hàn Thủy Thạch mới tới nơi này đã phải lo lắng cho một sư phụ hoàn toàn mất hết tu vi. Thuộc tính tương khắc có thể lấy mạng hắn bất cứ lúc nào. Hàn Thủy Thạch phát hiện ra điều này, hắn đã tu luyện một loại tà thuật có thể hoán đổi âm dương. Công pháp hiện giờ hắn sở hữu, đã không còn biết cái gì gọi là tương khắc nữa.
Nhưng mà… Khụ, loại công pháp biến thái như vậy, tất nhiên cũng có tác dụng phụ.
Mỗi lần hắn đảo từ cực dương sang cực âm, cơ thể sẽ phát sinh một loại phản ứng vô cùng không thoải mái. Hắn sẽ thích y phục màu mè hoa hoét, thích trang sức châu ngọc của nữ nhân, thích kẻ mày vẽ môi, tô son điểm phấn.
Mà loại phản ứng này, số lần thay đổi công pháp của hắn càng nhiều, thì cũng sẽ kéo dài càng lâu.
Cá tính của Hàn Thủy Thạch cũng theo đó mà càng ngày càng táo bạo quái gở. Trước khi Vấn Thủy tới, ngay cả Thiên Sương chân nhân cũng không thể nói chuyện với hắn mấy câu.
Ba người nhìn nhau. Linh Cương tỏ thái độ đầu tiên: “Ta thì không sao cả. Nhưng mà khi mọi người cần đến tọa kỵ, cũng nên có thứ tự trước sau.”
Ôn Đồ cũng tiếp lời: “Ta cũng không thành vấn đề. Chỉ là về quy tắc chi tiết, vẫn nên lập một cái khế ước thì hơn. Giấy trắng mực đen, tránh để sau này cãi cọ.”
Chúc Dao nói: “Quyết định như vậy đi. Trước tiên ta đưa nó về chơi mấy ngày cái đã!”
Ôn Đồ lập tức nói: “Đây là tọa kỵ, cô cho rằng mình đang nuôi chó thật sao? Linh Cương, không phải huynh quen biết chủ nhân của Hỗn Độn à? Mang nó đi tìm Hỗn Độn bái sư trước đi.”
Linh Cương đứng lên, sờ sờ đầu Vấn Thủy, sau đó từ túi pháp bảo lấy ra một bộ yên thuộc tính mộc, mặc vào cho nàng.
Tọa kỵ không chỉ dùng để du hành, đôi lúc cũng phải ứng chiến. Tất cả những chuyện này đều đòi hỏi rất nhiều kỹ năng, bởi vậy việc tìm Hỗn Độn học hỏi thêm thực sự là rất cần thiết.
Vấn Thủy ngoan ngoãn để hắn tròng yên lên người. Những bộ yên thuộc tính mộc đều có màu xanh lục, phía trên còn có một phiến lá, khi chạy sẽ lay động theo chiều gió. Những chiếc lá phủ lên đôi tai nhọn của Vấn Thủy, trông đáng yêu vô cùng.
Vấn Thủy có chút không quen, thân mình run run, lông bay đầy đất. Linh Cương cười, cưỡi lên lưng nàng rồi nói: “Đi thôi. Ta đưa ngươi đi tìm Hỗn Độn, bái sư trước đã.”
Vấn Thủy gật gật đầu, theo hướng hắn chỉ mà chạy. Chúc Dao bực bội: “Cái tên đáng ghét đó lại được chiếm hời trước rồi.”
Ôn Đồ tương đối trầm ổn, chỉ khẽ mỉm cười: “Khế ước lập xong, còn sợ không có cơ hội sao?”
Hàn Thủy Thạch đi mãi tận tối mịt mới trở về, còn mang theo mình hai túi linh sa.
Động phủ của hắn vẫn chưa sửa sang lại được, đành phải ở tạm nơi này của Xuyên Đoạn. Trong phòng, ba thầy trò ngồi trên mặt đất, không khí đột nhiên trở nên quạnh quẽ.
Xuyên Đoạn mang ba phần linh sa đến cho ba người ăn, Thiên Sương mới cất lời: “Ta thay con lập khế ước với bọn họ rồi. Từ nay về sau, Vấn Thủy sẽ do cả bốn người cùng chăm sóc.”
Hàn Thủy Thạch hơi ngừng động tác một chút, xong lại tiếp tục ăn linh sa, không nói gì.
Cứ thế, coi như đã chấp nhận khế ước này.
Ăn linh sa xong, hắn lại đi luyện công như thường lệ. Trong ba thầy trò bọn họ, chỉ còn hắn là có khả năng chiến đấu, không thể lơ là một giây phút nào.
Xuyên Đoạn ngồi ở bên cạnh lò luyện đan canh lửa. Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên lên tiếng: “Sư phụ, con hối hận lắm.” Thiên Sương nhìn sang bên đó, hắn lại nói: “Lúc trước người truyền công pháp cho con và đại sư huynh, con không nên trầm mê mỗi thuật luyện đan. Hiện giờ…”
Thiên Sương chân nhân thở dài: “Chuẩn bị thêm một cái lò luyện đan nữa đi.”
Xuyên Đoạn hơi giật mình, Thiên Sương chân nhân tiếp tục nói: “Sư phụ hiện giờ là một phế nhân, nhưng thuật luyện khí cũng không cần phải tiêu hao đến tu vi của luyện khí sư. Để ta thử xem thế nào.”
Xuyên Đoạn đứng bật dậy: “Sư phụ, người nghĩ thông rồi!”
Thiên Sương cười khổ: “Là sư phụ cố chấp, cuối cùng lại liên lụy đến các con.”
Rốt cuộc, ngay cả một con chó nhỏ cũng đang nghĩ cách làm sao để sống có ích hơn.
***
Vấn Thủy lại bất an, lại kích động. Nhưng nàng không thân thuộc mấy với Linh Cương đang cưỡi trên lưng, suốt đường đi cũng không biết nên nói cái gì.
Linh Cương ôn hòa nói: “Về sau ta cũng sẽ là chủ nhân của ngươi. Hiện tại còn cảm giác xa lạ cũng không sao, từ từ rồi sẽ quen thôi.” Vừa nói chuyện, hắn vừa dùng những ngón tay thon dài gãi gãi tai nàng.
Nàng đối với địa thế nơi này không chút hiểu biết, cả đường đều đi theo chỉ dẫn của Linh Cương. Linh Cương là mộc tu, chủ về y thuật, có khả năng chữa bệnh. Y giả ở bất cứ nơi nào cũng đều được lòng mọi người, dọc đường đi có rất nhiều người quay qua chào hỏi hắn.
Tính tình hắn cũng thân thiện, luôn mỉm cười đáp lại họ.
Vấn Thủy ngẩng lên nhìn hắn, hắn liền sờ sờ đầu nàng: “Ngoan, sắp tới rồi.”
Giọng nói của hắn ôn hòa vô cùng, rất có khả năng trấn định nhân tâm. Vấn Thủy không nhịn được hỏi: “Nó… sẽ chịu dạy ta sao?” Hỗn Độn chính là một con thần thú đó!
Linh Cương nói: “Đương nhiên sẽ, Vấn Thủy của chúng ta thông minh như vậy cơ mà.”
Vấn Thủy nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng đáp: “Ta sẽ ráng học cho thật tốt.”
Linh Cương mỉm cười, cảm giác như đang đắm mình trong làn gió xuân ấm áp.
Chủ nhân của Hỗn Độn tên gọi Trảm Phong, là nhân vật số một ở cái chốn này. Hắn xuất thân từ Thượng Dương Tông, là danh môn chính phái, đồng môn ở đây cũng vô cùng đông đảo.
Kẻ phi thăng đầu tiên chính là sư tổ của hắn, cho nên tài nguyên trong tay Trảm Phong hiển nhiên cũng phong phú nhất. Hàn Thủy Thạch bình thường không qua lại với hắn, nhưng hai bên cũng coi là có biết đến nhau.
Hàn Thủy Thạch xuống tay tàn nhẫn, tu vi khó lường, nhưng trước nay luôn độc lai độc vãng. Trảm Phong lại chưa bao giờ là người đề cao vũ lực cá nhân. Nếu mình thì đi một mình còn đối phương lại mang theo cả một môn phái nhân mã chỉnh tề tới cửa, chẳng phải là hắn sẽ lâm vào thế yếu sao?
Chỉ là, chẳng có ai lại ăn no rửng mỡ như vậy, tự dưng đòi đi lấy trăm địch một.
Bất đồng quan điểm, cho nên là hai bên vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng, chẳng liên quan gì đến nhau.
Nếu là Hàn Thủy Thạch tới nhờ, Trảm Phong chắc chắn sẽ không đồng ý. Dù sao ở trong hoàn cảnh sinh tồn ác liệt như thế này, kẻ khác tự nhiên trở nên hùng mạnh đối với mình đã chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp rồi, chứ đừng có nói đến việc bản thân còn phải bỏ công bỏ sức giúp người ta nữa.
Nhưng Linh Cương tìm đến thì lại không như vậy. Linh Cương là mộc tu, chủ về y thuật. Hắn mạnh lên một chút, đối với Trảm Phong, ít nhất là lợi nhiều hơn hại.
Huống chi, lần này bán đi một chút ân tình, mai sau cũng dễ nói chuyện hơn rất nhiều.
Cho nên Linh Cương mở miệng, hắn liền đồng ý.
Vấn Thủy được đưa đến gặp Hỗn Độn, trước khi rời đi không ngừng quay đầu nhìn lại. Linh Cương vẫy vẫy tay về phía nàng: “Cứ đi đi, buổi tối ta lại tới đây đón ngươi.”
Vấn Thủy do dự một chút, cuối cùng vẫn gật gật đầu.
Linh Cương xoay người định đi. Nàng nghĩ nghĩ, rồi lại nói: “Ngươi… Ngươi nhất định phải tới nha.”
Linh Cương cười khẽ, xoa xoa đầu nàng: “Đương nhiên rồi.”
Đệ tử của Trảm Phong dẫn nàng tiến vào bên trong. Nơi này là nơi cư trú của toàn bộ tu sĩ Thượng Dương Tông đã phi thăng kể từ khi thành lập môn phái tới nay, tất nhiên không phải chỗ cái động nhỏ của Hàn Thủy Thạch hay Xuyên Đoạn có thể so sánh được.
Rường cột chạm trổ giăng kín muôn nơi, tuy đang ở trong hoàn cảnh ác liệt, lại vẫn tráng lệ huy hoàng.
Vấn Thủy đi dọc lối vào, đôi mắt tò mò liên tục đảo quanh bốn phía. Đệ tử dẫn đường đưa nàng tới chân một ngọn núi lớn rồi khom người chào, nhưng mà không phải chào nàng, mà là chào ngọn núi trước mặt: “Hỗn Độn đại nhân, đồ đệ của ngài đã tới rồi ạ.”
Vấn Thủy đứng trang nghiêm quy củ, đến thở cũng không dám thở mạnh. Mình chuẩn bị được nhìn thấy tọa kỵ lợi hại nhất nơi đây rồi sao? Nàng thấp thỏm lo lắng nghĩ.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng nàng cũng nghe được một trận gió thổi tới. Vừa ngẩng đầu lên, Vấn Thuỷ đã thấy một con thú lớn màu đỏ sậm từ trong núi bay ra.
Vấn Thủy ngoan ngoãn nằm sấp xuống: “Đệ tử Vấn Thủy, bái kiến Hỗn Độn sư phụ.”
Con dã thú vừa hạ sơn kia nâng cánh, một đường lượn xuống, nhìn trái nhìn phải. Vấn Thủy quỳ rạp trên mặt đất, không dám động đậy gì. Hỗn Độn cứ thế ngang nhiên dẫm lên lưng nàng. Con thú này thế mà lại có tới bốn cánh, sáu chân!
Vấn Thủy chỉ cảm thấy giống bị một tòa núi lớn nghiền nặng lên thân. Đây là… khảo nghiệm của sư phụ dành cho mình sao?
Nàng vẫn quỳ rạp tại chỗ, bẹp dí như cái bánh rán, hoàn toàn không dám động đậy tí gì.
Hỗn Độn tới tới lui lui, đi qua đi lại không dưới mười lần, kỳ quái nói: “Quác! Rõ ràng là nghe tiếng ở đây, sao nhìn mãi mà vẫn không thấy nhỉ?”
Đó… là sư phụ là đang nói chuyện với mình sao? Vấn Thủy yếu ớt gọi: “Sư, sư phụ?!”
Hỗn Độn không vui nói: “Vi sư đã biết bản lĩnh ẩn thân của ngươi rồi, mau chóng hiện hình đi!!”
Vấn Thủy quả thực muốn hộc máu: “Sư phụ, người nhấc chân ra trước đã…”
Mãi đến khi đứng được lên, Vấn Thủy mới phát hiện ra nàng cũng không thể trách Hỗn Độn được – con thú này hóa ra lại mọc mắt ở dưới cánh, thảo nào nhìn gì cũng không được tiện.
Hỗn Độn cũng buồn bực – cái con vật bé tí bé tẹo thế này, rốt cuộc là cái giống gì vậy trời…
Thượng cổ thần thú, đời này bao nhiêu thú vật hung mãnh đều đã gặp qua, chỉ có chó nhà là chưa từng thấy…
Vấn Thủy lại hướng về phía Hỗn Độn khấu đầu mấy cái. Hỗn Độn đập đập cánh: “Đồ đệ ngoan, hôm nay sư phụ sẽ dạy con học bay trước nhé!”
Vấn Thủy vừa kinh ngạc vừa phấn khích: “Đệ tử có thể học bay thật sao? Có cần nhiều linh lực không?” Nhưng mà nàng lại không mang linh đan hay là linh sa gì cả.
Hỗn Độn lại vỗ vỗ cánh, vẻ mặt khinh thường: “Thân là tọa kỵ, muốn bay chẳng nhẽ còn phải dùng linh lực ư? Tới đây cùng vi sư đi!”
Nó ngẩng đầu, túm lấy Vấn Thủy, cõng nàng trên lưng mình rồi phi thẳng lên đỉnh núi. Đứng trên đỉnh ngọn núi cao nhất, Hỗn Độn chỉ huy: “Được rồi đồ đệ, nhảy xuống đi!”
Vấn Thủy nhanh nhẹn đáp: “Vâng, sư phụ!”
Nàng không chút do dự thả người xuống dưới.
Cái mõm chó của nàng rớt xuống đầu tiên, “bang” một tiếng, va thẳng vào một mỏm đá nhô ra giữa đường. Vấn Thủy ngã chín mươi độ, cổ vẹo hẳn sang một bên.
“Quác!” Hỗn Độn giận dữ thốt lên, đồ đệ này sao lại có thể dốt đặc cán mai đến vậy cơ chứ? Ngay cả bay cũng không học nổi!
Ầy, nhất định là chỗ đang đứng vẫn còn chưa đủ cao.
Nó lau sạch máu trên mõm Vấn Thủy, cõng nàng lên cao hơn nữa, dừng lại giữa không trung…
Lúc Trảm Phong đến, vừa vặn đỡ được Vấn Thủy đang từ trên trời rơi xuống. Hắn nhìn Vấn Thủy miệng đầy máu, hỏi Hỗn Độn: “Ngươi làm cái gì đấy?”
Hỗn Độn từ trong tay hắn đón lấy đồ đệ bảo bối vừa mới thu nhận, vỗ vỗ cánh: “Dạy đồ đệ, bay!”
Trảm Phong hít sâu một hơi, xong rồi lại hít một hơi nữa, thật lâu sau mới dậm chân tức giận mắng: “Con mẹ nó, nó có cánh đâu mà nhà ngươi đòi dạy nó bay!!!”
……(1) Hỗn Độn: Một thần thú trong truyền thuyết cổ Trung Quốc, còn gọi là Đế Giang. Theo ghi chép của “Sơn Hải Kinh”, trên ngọn núi Thiên Sơn có một vị thần, hình dạng giống như một cái bọc, màu đỏ như lửa thuốc, sáu chân bốn cánh, không có mặt mũi nhưng lại biết ca hát nhảy múa, chính là Hỗn Độn. Nó có vẻ là một con quái vật rất tốt bụng.