Hàn Thủy Thạch đứng trên thềm ngọc của Cửu Thượng Cung nhìn qua khắp một lượt Ngọc Thanh Cung, sau đó đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm vào chiếc chuông gió dưới mái hiên. Phần đa chiếc chuông gió này đều là mấy mảnh đồ chơi linh tinh Vấn Thủy nhặt về xâu lại với nhau, âm vang vô cùng thanh thúy.
Bên trong số đó đương nhiên không thiếu các loại thủy tinh cùng với ngọc thạch này kia, tất cả đều cực trong trẻo. Nhưng mà hiện giờ, tại Ngọc Thanh Cung đèn đuốc sáng trưng, vậy mà những mảnh thủy tinh ấy trông lại mơ hồ vẩn đục.
Hàn Thủy Thạch không khỏi nhìn thêm mấy bận. Hắn chưa từng phi thăng, rốt cuộc Tiên Giới dáng vẻ ra sao, hiển nhiên là không ai biết. Chẳng nhẽ ánh sáng trên này không thể xuyên qua các vật thể khác, hình thành hiện tượng khúc xạ hay sao?
Trên đại điện, Thiên Đế đang trò chuyện cùng với các thần tiên khác, quanh đi quẩn lại vẫn là dăm câu khích lệ động viên cũ rích. Hàn Thủy Thạch nhìn kỹ từng người một, tất cả đều trang trọng uy nghiêm, pháp bảo bên người cũng không cẩu thả, hầu như không chút vấn đề gì cả.
Trạc Linh đeo trên mình Triêu Thiên Khuyết, vẫn đứng sát cạnh bên Hàn Thủy Thạch. Hàn Thủy Thạch rút kiếm ra khỏi vỏ ba tấc, vậy mà trên lưỡi kiếm sáng loáng của hắn lại không hề có bất cứ một bóng hình gì, bao gồm chính bản thân hắn. Ánh sáng nơi đây vốn dĩ vặn vẹo, bởi thế cũng không thể nào phản chiếu hình ảnh lên các vật thể sáng trong như là thế giới kia được.
Mọi âm thanh náo nhiệt phía trên đại điện bỗng chốc im bặt, tất cả thần tiên đều quay đầu ra nhìn hắn. Hàn Thủy Thạch chầm chậm lui về giữa Vạn Ma Trận. Nhưng hắn vừa mới ra khỏi Yêu Ma Đạo, cấm chế kia đã hút cạn tất thảy linh khí của cả hắn lẫn trận pháp này rồi.
“Ngươi phát hiện ra rồi sao?” Một âm thanh văng vẳng bên tai hắn, như xa như gần, như có như không.
Hàn Thủy Thạch nói: “Nơi này căn bản không phải Thiên Giới! Cái chốn thông từ Kẽ Nứt Yêu Ma kia sang, cũng chẳng phải là Yêu Ma Đạo gì cả.”
“Ha ha ha ha.” Có một tiếng cười truyền vào tai hắn, nhưng lại không phải đến từ cái đám thần tiên trên kia. Kẻ thực sự đang cười, hắn vốn không trông thấy được. Hàn Thủy Thạch đưa mắt nhìn khắp một lượt xung quanh, trong khi âm thanh kia hứng khởi hỏi: “Làm thế nào mà ngươi phát hiện ra được thế?”
Hàn Thủy Thạch nắm chặt lưỡi đao cực âm trong tay, vừa đáp lời vừa ăn thêm mấy viên linh đan: “Nơi này rốt cuộc là đâu? Ngươi là ai?”
Âm thanh kia tựa như xuyên qua một thứ gì đó để tiến lại gần bên hắn, có chút trầm thấp nặng nề: “Đây là Hư Linh Chi Cảnh. Ngươi có ăn thêm nhiều linh đan hơn nữa thì cũng vô dụng thôi, đừng có phí công làm gì.”
Hàn Thủy Thạch rút đao, đột nhiên nhào lên bổ thẳng xuống đầu Thiên Đế. Mà Thiên Đế kia bỗng như một bức tượng bằng đất sét, chỉ trong chớp mắt đã tan ra thành bột phấn ở dưới lưỡi đao của hắn.
Toàn bộ thần tiên trên điện dường như cũng đông cứng lại, không ai nói một lời nào, thậm chí vẻ mặt cũng chẳng có gì suy chuyển.
Hàn Thủy Thạch quay đầu nhìn ba mươi lăm con ma mà hắn dắt theo tới đây, tất cả vẫn đang dáo dác nhìn trên ngó dưới. Trạc Linh tròn mắt: “Trời ơi, ngài giết Thiên Đế rồi sao? Lạy hồn! Ma Tôn đại nhân, thế này là thế nào vậy? Đám thần tiên kia sao tự nhiên lại không nhúc nhích gì hết vậy?”
Hàn Thủy Thạch nhìn bọn chúng chằm chằm, đứa nào đứa nấy đều là vẻ mặt mờ mịt như nhau. Hắn cũng không buồn đáp lời, chỉ lẳng lặng thu nhỏ Cửu Thượng Cung, nhảy ra khỏi Ngọc Thanh Cung. Bên ngoài, sương mù dày đặc giăng mắc muôn nơi, dưới chân mây trắng bồng bềnh, phảng phất như là đang ở trên Cửu Trùng Thiên thật vậy.
Nhưng nơi đây lại không có lấy một bóng người. Ngoài lầu son gác ngọc ra thì chỉ toàn là mây mù giăng kín. Thật ra Yêu Ma Đạo cũng chính là dáng vẻ này, khắp nơi chìm trong màn sương mờ màu đỏ máu.
Chẳng phải Trảm Phong và Thiên Ấn cũng đã phi thăng rồi ư? Vậy họ đang ở nơi đâu?
Hàn Thủy Thạch cau mày, âm thanh kia lại lần nữa văng vẳng ở bên tai hắn: “Thấy rất kỳ quái đúng không? Vì ngươi, ta đã phải tốn vô cùng nhiều công sức đấy.”
Hàn Thủy Thạch cao giọng hỏi: “Lục Áp là người của ngươi? Hắn lừa ta vào Ma Giới, thực chất là tiến vào không gian ảo của một thứ pháp bảo quái dị nào đó. Các ngươi liên kết hai không gian từ hai món pháp bảo lại với nhau, một bên giả làm Ma Giới, một bên giả làm Tiên Giới.”
Kẻ kia lập tức cười vang: “Ngươi quả thực rất thông minh. Nhưng mà rốt cuộc là sơ hở ở đâu vậy? Rốt cuộc là ngươi nhìn ra sự khác thường chỗ nào thế?”
Hàn Thủy Thạch không nói gì. Nơi này vốn được tạo ra từ tu vi, tựa như một cái hộp vậy. Bọn chúng cải tạo không gian bên trong thành một thế giới riêng biệt, đưa người ở bên ngoài vào, sau đó lại đóng hộp lại, cứ thế mang đi.
Chỉ có điều là pháp bảo tạo lập không gian vốn dĩ quý báu khôn kể, chỉ có thể gặp chứ chẳng thể cầu. Là ai có được thứ này, hơn nữa, tại sao lại muốn đối phó với hắn?
Hắn nghĩ mãi mà chưa hiểu, không ngừng cất bước đi đi lại lại. Ngoài một đám ma quỷ bát nháo cùng với đống thần tiên bất động trong Ngọc Thanh Cung, nơi đây không còn bất cứ dáng hình nào nữa.
***
Tại Vạn Thú Cốc, Vấn Thủy đã đợi thật lâu mà vẫn chưa thấy Hàn Thủy Thạch về. Lục Áp Chân Quân cất lời khuyên nàng: “Không chừng hắn đã trở lại Ma Giới rồi cũng nên, hay là chúng ta xuống đấy thử xem?”
Vấn Thủy nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Kết giới dưới Ma Giới phiền phức lắm, vào rồi thì lại khó ra. Chàng mà đến Ma Giới nhất định sẽ mang ta theo. Ta cứ ở đây đợi vậy.”
Lục Áp Chân Quân gật gù: “Thế thì chờ thêm một chút.”
Vấn Thủy phe phẩy cái đuôi xù xù, trong lòng bỗng nhiên buồn chán. Hàn Thủy Thạch đáng ghét, sao mãi mà vẫn chưa chịu về thế?
Màn đêm buông xuống, vẫn chẳng có tin tức gì. Trông thấy Thiên Sương chân nhân tự mình tới Vạn Thú Cốc, Vấn Thủy tức khắc nhào lên: “Thiên Sương chân nhân, sao Hàn Thủy Thạch vẫn chưa trở lại?!”
Thiên Sương cũng thấy mù mờ, chỉ đành quay qua để hỏi Lục Áp Chân Quân: “Làm phiền Chân Quân giúp chúng ta thăm dò tình hình một chút được không?”
Lục Áp Chân Quân nhìn hai người, gật đầu nói: “Để ta thử xem.”
Hắn nhanh chóng nhập định, qua một chốc sau mới nói: “Hàn Thủy Thạch đã về Ma Giới rồi, nhưng lại không thể tìm được kẽ nứt, bảo Vấn Thủy qua hỗ trợ.”
Vấn Thủy lúc này mới bật dậy nói: “Thật à? Thế thì chúng ta đi thôi.”
Lục Áp dẫn nàng cùng đi. Hai người đang chuẩn bị ra khỏi Vạn Thú Cốc thì Thiên Sương bỗng đột nhiên lên tiếng: “Đợi đã.”
Lục Áp Chân Quân quay đầu, Thiên Sương lại nói: “Lục Áp Chân Quân, nếu Hàn Thủy Thạch đã ở Ma Giới thì ai đi chỉ đường cho nó cũng đều giống nhau cả thôi. Xin Chân Quân hãy giúp đỡ, Thiên Sương vô cùng cảm kích.”
Lục Áp Chân Quân nghiêm mặt hỏi: “Ngài có ý gì?”
Thiên Sương nói: “Tiên quân thứ tội, ta còn chút việc muốn nói riêng cùng Vấn Thủy. Nếu Hàn Thủy Thạch đang ở Ma Giới, làm phiền tiên quân đi một chuyến dẫn nó về đây được không? Tại hạ sẽ ở lại đây tiếp ứng.”
Lục Áp có hơi giật mình, trong khi Thiên Sương chắp tay với hắn: “Đã làm phiền rồi.”
Lục Áp cười lạnh: “Ngài không tin ta?”
Thiên Sương kéo Vấn Thủy ra sau lưng mình, mỉm cười nói: “Đương nhiên không phải. Chỉ là ta thực sự có chuyện muốn dặn dò riêng Vấn Thủy. Tiên quân vốn là tiền bối đại thần, đương nhiên sẽ không chấp nhặt chút chuyện cỏn con này chứ?”
Lục Áp nhíu mày: “Vấn Thủy, đi theo ta.”
Vấn Thủy nhìn hắn, lại nhìn Thiên Sương chân nhân, có là đồ ngốc cũng biết hẳn là nên tin tưởng ai. Nàng núp sau lưng Thiên Sương chân nhân, trong khi Thiên Sương vẫn nhìn Lục Áp chằm chằm. Một hồi lâu sau, Thiên Sương mới lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Lục Áp Chân Quân cười khẩy: “Ta là ai, chẳng phải đã nói rồi sao?”
Thiên Sương chậm rãi rút lưỡi đao cực dương ra, hỏi: “Hàn Thủy Thạch thực ra đã đi đâu rồi?”
Lục Áp vừa mở miệng ra định nói, Thiên Sương đã vung đao tới. Lục Áp Chân Quân nghiêng người né đao, duỗi tay nhắm thẳng tới hướng Vấn Thủy. Vấn Thủy sủa to một tiếng, rút Đạp Nguyệt Hành ra nhanh như cắt. Dù sao nàng cũng là một kiếm tu, Đạp Nguyệt Hành chém ra, Lục Áp không thể không thu tay về.
Thiên Sương quát lên một tiếng chói tai: “Vấn Thủy, cản hắn lại!”
Vấn Thủy lập tức lắc mình ra sau Lục Áp Chân Quân. Lục Áp thấy vậy thì liền lên giọng: “Thiên Sương, chẳng qua ta chỉ muốn đưa Vấn Thủy đến Ma Giới để gặp Hàn Thủy Thạch mà thôi, ngài làm vậy là có ý gì?”
Thiên Sương thẳng thắn đáp: “Ý của ta là, ngươi đi Ma Giới mang Hàn Thủy Thạch về đây, ta sẽ lập tức tin ngươi!”
Thiên Sương và Vấn Thủy liên thủ tấn công, Lục Áp có chút đỡ trái hở phải. Hắn cũng biết bản thân không phải là đối thủ của một kiếm tu và một đạo tu, chỉ đành xoay người toan chạy khỏi Vạn Thú Cốc.
“Đóng cổng!” Vấn Thủy tức khắc hô vang.
Nhóm thú canh cổng tức thì đóng chặt cổng lớn của Vạn Thú Cốc. Ngoài những kẻ tinh thông thuật ngũ hành, căn bản là không có ai có thể phá bỏ cấm chế để xộc thẳng ra ngoài được.
Hỗn Độn, Mỹ Nhân Ngư và Tranh nghe tiếng thì đều đồng loạt chạy tới, trông thấy Thiên Sương cùng với Vấn Thủy vây chặt Lục Áp Chân Quân thì cũng không thèm làm bộ khách khí gì nữa, tức khắc xông lên hỗ trợ.
Những con thú khác đều hận Lục Áp thấu xương, lúc này cũng ồ ạt kéo đến góp vui. Một số dùng Hóa Linh, một số thì thi chú, còn lại phần đa vẫn là trực tiếp ném vỏ chuối vào mặt hắn.
Lục Áp càng đánh càng đuối, trong khi các đệ tử của Cửu Thượng Cung cũng lục tục chạy tới nơi. Vấn Thủy hét lớn: “Đệ tử Cửu Thượng Cung nghe lệnh, bắt lấy hắn!”
Mọi người tuy rằng không rõ tại sao họ lại phải động thủ với Lục Áp, nhưng cũng chẳng ai do dự, nhanh chóng gia nhập chiến trận. Lục Áp vốn dĩ đã không phải là đối thủ của Thiên Sương và Vấn Thủy, lúc này sao còn có thể chống cự được nữa? Chỉ trong chớp mắt, binh khí của hắn đã bị Thiên Sương một đao chặt làm hai đoạn.
Hắn phun ra một ngụm máu, trong khi Vấn Thủy sai người dùng xích Thuyên Thiên khóa hắn lại. Rồng Chảy Dãi chạy tới, nhả một giọt nước dãi xuống người hắn. Một đợt khói đặc lập tức bốc lên mù mịt. Lục Áp Chân Quân hét thảm một tiếng, nhưng lại không dám giãy giụa.
Vấn Thủy đập bốp một phát vào đầu hắn, giận dữ hỏi: “Hàn Thủy Thạch đâu?”
Lục Áp gắng gượng nói: “Đã bảo rồi, hắn ở Ma Giới. Ngươi cứ qua đó mà xem chẳng phải là sẽ biết sao?”
Hắn vừa dứt lời, Rồng Vàng lại duỗi cổ ra nhìn xuống hắn từ trên cao. Lục Áp thấy thế thì vội vàng nói: “Bổn tọa chính là môn hạ dưới trướng Hồng Quân Lão Tổ, sao có thể lừa gạt những kẻ tu chân như các ngươi được!”
Vấn Thủy xoay đầu nhìn Thiên Sương, Thiên Sương nói: “Theo như truyền thuyết, Lục Áp Chân Quân vốn được hình thành từ khí huyền minh. Muốn biết lời ngươi nói là thật hay giả, vẫn còn một cách.” Lục Áp Chân Quân quay qua nhìn Thiên Sương, Thiên Sương lại nói: “Để ta dùng nước dãi rồng thiêu đốt tu vi của ngươi, khiến ngươi hiện về chân thân, tức khắc sẽ biết thật giả ngay thôi.”
Lục Áp Chân Quân sắc mặt khẽ biến: “Thiên Sương, ngài sẽ hối hận!”
Thiên Sương thong thả nói: “Một đời người, ai mà lại chẳng từng làm ra vài chuyện khiến mình hối hận cơ chứ?”
Dứt lời, hắn vung tay lên, Rồng Vàng lập tức nhỏ từ giọt từng giọt nước dãi xuống người Lục Áp. Lửa trắng bốc lên cuồn cuộn, Lục Áp kêu gào thảm thiết, rốt cuộc cũng đành phải nói: “Đợi đã! Đợi đã!” Thiên Sương ra hiệu cho Rồng Vàng tạm thời ngưng lại, Lục Áp lại tiếp tục nói: “Thiên Sương, nơi này lắm người nhiều miệng, ngài cho họ ra chỗ khác trước đi, ta có chuyện muốn nói cùng ngài.”
Thiên Sương do dự một thoáng, nhưng rồi cũng xua tay bảo mọi người tản hết đi, xong xuôi mới quay đầu lại nhìn về phía Lục Áp vẫn đang bị xích Thuyên Thiên bó chặt, nói: “Ta muốn biết, ngươi thực chất là ai? Hàn Thủy Thạch hiện giờ đang ở dâu? Ngươi muốn lừa Vấn Thủy đến Ma Giới, rốt cuộc có mục đích gì? Tốt nhất là ngươi nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời, ta không muốn nghe thêm nửa lời dối trá nào nữa. Nếu không, lần tới ngươi mở mắt ra là đã ngâm mình trong đầm dãi rồng rồi đấy.”
Lúc hắn nói những chữ này, giọng điệu cực kỳ ung dung, trên mặt cũng không lộ ra dù chỉ chút hiểm ác nào, dáng vẻ vô cùng bình thản. Vậy mà Lục Áp vẫn cảm thấy giật nảy mình.
Lục Áp cuối cùng cũng run rẩy nói: “Thiên Sương Chưởng môn, ngài có còn nhớ Không Thanh Tông chủ hay chăng?”
Thiên Sương nheo mắt: “Không Thanh?”