Khi sắc trời gần hửng sáng, con chó trắng ở trong căn nhà nấm nhỏ cuối cùng cũng đã tỉnh ngủ. Hàn Thủy Thạch lúc này mới mở cửa để Vấn Thủy và Hỗn Độn từ bên ngoài vào. Nhưng mà hắn cũng chỉ cho họ dừng ở bậc cửa, không cho tiến vào sâu hơn, sợ mang khí lạnh vào nhà. Vấn Thủy kể lại lý do mình đến, Chó Trắng Nhỏ trên giường mờ mịt hỏi: “Ba lô linh thú gì cơ?”
Vấn Thủy đưa mắt nhìn Hàn Thủy Thạch. Hàn Thủy Thạch đặt tay lên lưng nó, sờ được một chiếc ba lô nho nhỏ ẩn hiện giữa lớp lông trắng mềm mịn. Chó Trắng Nhỏ duỗi chân ra đào đào, một hồi lâu sau đã lôi hết toàn bộ đồ đạc ở bên trong ra.
Trong chiếc ba lô này có thuốc trị thương, có linh đan, có cả truy thanh cốt của Vấn Thủy. Một số thứ là Hàn Thủy Thạch tặng nàng, một số là mấy món đồ linh tinh như vài hòn đá xinh đẹp nàng tiện tay lượm được bên đường. Ngoài ra còn có cả một bộ giày nhỏ cho chó.
Trước kia nàng rất yêu quý nơi này cho nên mỗi khi trời đổ mưa hoặc hạ tuyết nàng sẽ đi giày ra ngoài, sau đó vào nhà lại cởi giày ra để tránh làm bẩn căn phòng.
Vấn Thủy cúi đầu. Chó Trắng Nhỏ trên giường mừng rỡ thốt lên: “Hóa ra trong này lại có nhiều thứ đến vậy.”
Vấn Thủy bước vào trong, nhấc lên một cái ấm sành đã lâu không ai động tới. Hàn Thủy Thạch lạnh lùng hỏi: “Ngươi làm gì đấy?”
Vấn Thủy cũng không ngẩng đầu, chỉ nhanh nhẹn dùng tuyết lau qua thân ấm một lượt, vừa lau vừa nói: “Hôm nay là Tết âm lịch ở dưới thế gian, chàng… hai người chắc là cũng chưa ăn nhỉ? Đợi một lát nhé, để ta nấu sủi cảo cho mà ăn.”
Hàn Thủy Thạch còn chưa kịp trả lời thì Hỗn Độn cạnh đấy đã lên tiếng: “Đừng có quên phần sư phụ!”
Vấn Thủy cười ha ha: “Sư phụ ăn vỏ không nha!”
Nàng vốc một ít tuyết, cho vào trong ấm sành rồi đặt nó lên ngay phía trên chậu than đang cháy dở. Chó Trắng Nhỏ tò mò chui đến phía trước nàng, hỏi: “Ngươi đang làm gì thế?”
Vấn Thủy nói: “Nấu sủi cảo. Đều là ta tự gói đó, nhân nhiều vỏ mỏng, ăn ngon lắm.”
Chó Trắng Nhỏ thoáng nhìn qua ấm sành, lớp tuyết sạch sẽ bên trong đã bắt đầu tan chảy hết. Đến khi nước tuyết sôi lên, Vấn Thủy thả một ít sủi cảo vào trong ấm. Nàng sợ lửa không đủ to nên còn dùng thêm cả một chút pháp thuật nhỏ của núi Vọng Trần để luộc sủi cảo nhanh hơn.
Mùi hương sủi cảo cứ vậy chầm chậm tản ra, khiến Hàn Thủy Thạch không khỏi hít sâu một hơi. Đến khi sủi cảo chín hẳn, hương thơm càng đậm hơn trước, thẩm chí xộc thẳng vào mũi mọi người. Ngay cả Chó Trắng Nhỏ bên cạnh Vấn Thủy cũng đã bắt đầu chảy dãi.
Vấn Thủy đút cho nó một miếng sủi cảo, rồi lại quay đầu dúi cho Hỗn Độn miếng nữa. Sau đó nàng múc một viên sủi cảo khác, bổ từ giữa ra, đặt lên đĩa, đưa tới trước mặt Hàn Thủy Thạch.
Hỗn Độn không hiểu, hỏi: “Làm gì vậy?”
Vấn Thủy nói: “Chàng không có thân thể, căn bản không ăn hết được.” Hỗn Độn gật gù ra chiều đã hiểu, sau đó lại vùi đầu xuống dưới, tiếp tục tranh đoạt sủi cảo với Chó Trắng Nhỏ.
Hàn Thủy Thạch nhìn thoáng qua chiếc đĩa để trước mặt mình, rồi lại nhìn sang Vấn Thủy. Nàng hiện tại cũng không thể ăn được gì. Cơ thể bằng ngọc, tuy đã dung hợp cùng với nguyên thần, nhìn từ bên ngoài vào hoàn toàn giống với thân thể bình thường, nhưng mà mọi chức năng hoạt động của một thực thể thì đều không có gì hết.
Tuy nhiên, nguyên thần thì vẫn có khả năng ngửi. Mùi hương, cũng có thể xem như là thức ăn của nguyên thần.
Vấn Thủy cũng lấy cho mình một viên sủi cảo, bổ ra, vùi đầu hít hà. Thơm, thật sự quá thơm. Nhưng mà đối với nàng và Hàn Thủy Thạch mà nói, một viên cũng là đủ rồi.
Bọn họ làm người đã quen, nếu không có cảm giác hơi hơi ấm bụng thì chưa thể nào coi là mình đã ăn rồi được.
Hàn Thủy Thạch cũng cúi đầu hít một hơi, sủi cảo này thực sự thơm. Hắn lại đột nhiên nhớ đến trước kia mỗi lần Vấn Thủy đi trộm rượu của Tang Lạc về, đều làm cho hắn một ít điểm tâm. Thật ra hắn ăn không hết, nhưng nàng vẫn cứ khăng khăng cho rằng uống rượu nhất định phải có đồ nhắm đi kèm.
Thậm chí mỗi bận ra ngoài, nàng cũng không bao giờ quên để lại trong phòng bếp của Cửu Thượng Cung một chút đậu phộng lạc rang gì đó. Từ trong nguyên thần của hắn bỗng nhiên trào lên một loại xúc cảm vô cùng kỳ quái. Không ngờ hắn lại hoài niệm, mà ma thì thường rất hiếm khi nhớ đến những gì thuộc về quá khứ.
Hắn nhìn thoáng qua con chó nhỏ màu trắng, thấy nó cũng đang ăn rất vui vẻ, nhưng mà không hề vẫy đuôi. Cho tới bây giờ nó vẫn chưa tập được thói quen sử dụng thân thể loài chó. Hắn dường như bất chợt nghĩ đến điều gì, quay đầu sang hỏi: “Sao ngươi lại biết ấm sành để ở chỗ ấy?”
Hình như nàng có vẻ rất quen thuộc với chốn này. Vấn Thủy nói: “Tự tay ta để, sao ta lại không biết chứ!”
Nói xong nàng cũng không thèm để ý tới hắn nữa, chuyên tâm múc cho Hỗn Độn và Chó Trắng Nhỏ mỗi đứa một thìa canh nóng.
Sau khi chén hết sủi cảo, Hỗn Độn thở dài một hơi: “Cuối cùng cũng ăn xong, nhưng lão tử chết rét rồi.”
Vấn Thủy hỏi: “Sư phụ có muốn ăn thêm nữa không?”
Sức ăn của Hỗn Độn quả thực vô cùng trâu bò, mà Chó Trắng Nhỏ thì cũng chẳng hề kém cạnh. Nhìn nó bé bé vậy thôi chứ ăn khỏe không tưởng được – bao nhiêu cũng chưa thấy đủ.
Một lớn một nhỏ cùng ra sức ăn, một giỏ tre đầy sủi cảo đã bay sạch trong chớp mắt.
Chó Trắng Nhỏ đã ăn hết phần của mình, vẫn đang mải mê liếm bát. Hàn Thủy Thạch thấy vậy thì vội vàng kéo nó về: “Đừng có liếm.”
Nó lại nhất mực không nghe lời hắn, vẫn hứng chí liếm thật lực. Hàn Thủy Thạch bất đắc dĩ nhìn nó liếm bát sáng loáng đến độ có thể dùng soi gương luôn cũng được. Vấn Thủy mang ấm sành cùng bát ăn đi rửa sạch, rồi lại để về chỗ cũ. Hồ lô Vô Tâm đương nhiên nàng đã tìm thấy từ lâu. Vấn Thủy nắm hồ lô ở trong tay, cảm giác lạnh lẽo như đang cầm một khối ngọc.
Chó Trắng Nhỏ không vui sủa khẽ một tiếng, rõ ràng là nó vẫn còn chưa ăn no mà. Hàn Thủy Thạch đương nhiên cũng nhìn ra, nhưng mà còn lâu hắn mới làm nhé! Trên trần đời này đã ai thấy có con ma nào đi nặn sủi cảo bao giờ chưa!
Hắn nhìn lướt qua Vấn Thủy, Vấn Thủy cũng vừa quay đầu nhìn hắn. Bốn mắt nhìn nhau, cả hai người đều ngẩn ra, cõi lòng bỗng dưng nhộn nhạo. Vấn Thủy vội quay đi, rúc vào dưới cánh Hỗn Độn. Hỗn Độn báo nàng một tiếng “đi nhá” rồi dùng cánh chim ấm áp của mình kẹp nàng thật chặt, thong dong rời khỏi ngôi nhà nấm nhỏ.
Nhưng vừa mới ra khỏi cửa, nó bỗng đột nhiên lên tiếng: “Hàn Thủy Thạch! Ngươi có biết những con ma như các ngươi, so với vật sống có linh tính thì khác nhau nhất ở điểm nào không?”
Hàn Thủy Thạch ngẩng đầu, chăm chú nhìn nó. Hỗn Độn bỏ Vấn Thủy vào trong hồ lô, nói: “Chúng ta nhận người không phải bằng cách xem mặt.”
Dứt lời, nó vỗ cánh, nhanh chóng bay đi khỏi đỉnh Thánh Nguyệt.
Hàn Thủy Thạch bước hai bước ra cửa, cuối cùng vẫn không đuổi theo. Ngoài bậc cửa mới nãy vẫn thấy những dấu chân người lúc nông lúc sâu, vậy mà trong nháy mắt, chỉ còn mịt mùng gió tuyết phủ trắng xóa cả cánh rừng.
***
Hiện tại lấy được hồ lô Vô Tâm, Vấn Thủy đã có thể an tâm sinh hoạt trong ấy cả ngày. Điều quan trọng nhất là, bên trong hồ lô hoàn toàn không lạnh chút nào, nàng có thể ngồi ở đó giải quyết mọi chuyện lớn bé của Vạn Thú Cốc mà không phải lo gió rét. Nơi đây cũng có linh khí đủ đầy, rất thích hợp để cho nàng tu luyện.
Hỗn Độn còn mang tới cho Vấn Thủy vô số bảo bối kỳ dị, phần đa là thu thập được từ bầy thú ở trong Cốc. Tất cả linh thú nếu muốn phi thăng đều cần có ít bảo vật tương trợ trong tay, mà sau khi phi thăng, chỗ bảo vật kia cũng sẽ biến thành pháp bảo của chúng nó.
Lúc này chúng đã hiến hết pháp bảo cho nàng cho nên linh khí bên trong hồ lô đặc sệt đến độ có thể đem đi nấu cháo được luôn. Bản thân Vấn Thủy cũng ráng nỗ lực, hàng ngày ngoài việc lo liệu chuyện Vạn Thú Cốc thì đều miệt mài tu luyện.
Đám thú Mỹ Nhân Ngư, Hỗn Độn lo lắng cho Vấn Thủy, hầu như ngày nào cũng đến thăm nàng. Bọn nó đều mong nàng được vui, đương nhiên là Vấn Thủy hiểu. Nàng cũng không muốn trở thành một kẻ thất bại tinh thần sa sút, đấy hoàn toàn không phải là mục đích khiến cho nàng quay trở lại nơi này.
Nàng hi vọng có thể ở bên mọi người, hi vọng được chăm sóc cho Hàn Thủy Thạch, hi vọng tất cả đều sẽ yên ấm an vui chứ không phải là vì nàng mà sầu não u buồn. Trên đầu vẫn có trời xanh vạn dặm, hà tất phải tự dằn vặt bản thân mình, sống khổ sống sở mãi không thôi chứ?
Cũng bởi vậy mà nàng vẫn không dám tranh cãi với Hàn Thủy Thạch về thân phận thật của mình. Nhỡ chẳng may hắn giận dữ, vì con chó trắng nhỏ kia mà không ngần ngại ra tay với nàng, đó mới là chuyện càng khiến người ta đau thương hơn nữa.
Nàng vẫn cứ thường xuyên qua bên bọn họ, lần nào cũng mang theo rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng toàn bộ đều là nguyên liệu chưa nấu chín. Vậy nên mỗi khi thấy nàng, Chó Trắng Nhỏ đều chảy nước miếng ròng ròng. Hàn Thủy Thạch cũng không tiện đuổi nàng đi, bởi vì đuổi nàng đi rồi thì sẽ chẳng còn ai nấu ăn được nữa.
Vấn Thủy ôn lại một lượt cách làm các loại bánh trôi, trôi nước cùng rất nhiều kiểu bánh bao khác nhau. Mỗi khi rảnh rỗi, nàng đều đến chỗ căn nhà nấm nhỏ.
Hàn Thủy Thạch vẫn luôn không nói chuyện với nàng. Nhưng chỉ cần có thể trông thấy hắn một lát, nàng đã cảm giác hạnh phúc lắm rồi.
Sau đó, nàng bắt đầu thu thập hoa lá cùng với cả mấy hòn đá xinh xinh, mỗi lần trang trí hồ lô Vô Tâm xong xuôi thì lại mang một ít sang nhà nấm. Hàn Thủy Thạch thấy Chó Trắng Nhỏ không phản đối, đương nhiên là cũng chẳng có ý kiến gì.
Dần dần, qua một thời gian, toàn bộ nhà nấm đều là hoa mà nàng hái. Nàng thi triển chút pháp thuật lên bình hoa, khiến chúng bừng bừng nở rộ. Giữa khu rừng nhàn nhạt sáng, căn nhà nấm nhỏ thường xuyên thơm nức mùi hoa cỏ cùng thức ăn.
Chẳng bao lâu sau, môn nhân của núi Vọng Trần đã tìm tới chỗ của nàng – thế tôn mất tích, không thể vờ vịt coi như không biết mãi được. Nhưng mà thấy Vấn Thủy ở đây sống vẫn rất tốt, họ cũng không nhiều lời nữa. Hồ lô Vô Tâm vốn dĩ là bảo vật bí mật của núi Vọng Trần, lúc trước ở trong tay Hàn Thủy Thạch, bọn họ luôn không dám đòi. Hiện tại rơi vào tay nàng cũng coi như là đã trở về với tông môn, đương nhiên lại càng ổn thỏa.
Vấn Thủy ở trong hồ lô Vô Tâm còn có thể thông qua pháp trận mà truyền lời tới đệ tử trong tông môn của Không Thanh, kể ra cũng tiện hơn trước khá nhiều.
Nhờ sự hỗ trợ của núi Vọng Trần, Thiên Sương đã tìm được một bí cảnh mới bên ngoài. Sau nhiều lần dò xét, xác định chắn chắn nơi ấy phù hợp cho người tu tiên cư trú, hắn liền dẫn đại bộ phận nhân sĩ tu chân cùng theo mình qua bên đó.
Đám người Linh Cương, Ôn Đồ tất nhiên cũng đi với hắn. Thời điểm bọn họ rời đi, Vấn Thủy không đến tiễn đưa. Đợi đến khi đoàn tu sĩ kia đã hoàn toàn biến mất hẳn rồi, nàng mới nói với Hỗn Độn: “Sư phụ, toàn bộ những vùng đất trống chúng ta cứ trồng trái sữa và cỏ nuôi gia súc hết đi. Còn cả đoạn lòng sông nơi nước suối tuyết Thiên Sơn chảy qua nữa, cũng cần thêm thú canh giữ.”
Hỗn Độn tức thì xua xua đầu cánh: “Con cứ xem mà quyết đi, quyết đi.”
Đến khi băng lạnh dần tan, Vấn Thủy liền chỉ huy bầy thú mỗi con cõng một bao tải hạt giống trên lưng, chuẩn bị tiến hành gieo trồng.
Lúc này đất đã hóa ẩm, vô cùng tơi xốp. Vấn Thủy căn cứ vào tỉ lệ thú vật ăn thịt cùng với ăn cỏ trong Cốc, bắt đầu tính toán nơi nào trồng cỏ nuôi súc vật, nơi nào trồng trái sữa, nơi nào thì nuôi dã thú.
Tiết trời tuy rằng vẫn lạnh nhưng cả đàn thú hiện đều khí thế ngất trời, vừa hăm hở nhổ cỏ vừa tỉ mỉ gieo hạt giống. Vấn Thủy vừa gieo vừa nghĩ ngợi, cảm thấy số lượng thức ăn ở đây vẫn quá đơn điệu.
Hừm, thời gian ở nơi này, một ngày tương ứng với một năm dưới thế gian. Đối với các loại thực vật dưới kia, có thể nào cũng như vậy không nhỉ?
Vấn Thủy nhờ môn nhân của núi Vọng Trần tìm giúp một ít hạt giống trái cây, bắt đầu thử rải hạt dưa hấu gần bờ biển. Sau đó nàng ngạc nhiên phát hiện ra dưa hấu trồng được một ngày đã to bằng trồng cả năm, chỉ có điều là phải khống chế độ ấm thật tốt.
Chuyện ấy thì đơn giản thôi. Nàng dựng một cái chuồng lớn, tìm một đám thú chỉ biết phun lửa ngày ngày ra đó ngồi chơi, không có việc gì lại khè lửa ra giữ ấm. Thế là ngày nào nàng cũng thu hoạch được một mẻ dưa hấu tươi ngon vô cùng!
Chỉ có điều là ăn dưa hấu bắt buộc phải thật mau mồm, vì cho dù có gắng sức bảo quản thế nào thì chúng vẫn sẽ hỏng nhanh chóng mặt.
Sau đó, để xử lý gọn đống dưa chín nhanh nẫu sớm, Vạn Thú Cốc mỗi ngày đều tổ chức lễ hội dưa hấu một lần…
Hàn Thủy Thạch có một khoảng thời gian dài không bước chân ra khỏi đỉnh Thánh Nguyệt. Đến khi mùa xuân trở lại, vạn vật tốt tươi, hắn mới đưa Chó Trắng Nhỏ đi ngao du một chuyến, sau đó nhanh chóng phát hiện tu sĩ nơi này đều đã mai danh ẩn tích cả rồi.
Hiện tại chỉ còn các loại dã thú khoác ba lô lượn lờ ở khắp mọi nơi, lúc thì nhổ cỏ, khi thì lại bắt sâu bọ. Thỉnh thoảng, chúng cũng vờn quanh đuổi chuột đuổi chim đến rình ăn vụng.
Mà phần lớn đất đai bây giờ đều đã tràn ngập những thảm cỏ nuôi súc vật xanh mướt, những rặng trái sữa trắng phau cùng cả một số loại trái cây, rau cỏ khác. Điều khó tưởng nhất chính là, còn có một khu đất trống cực lớn nuôi nhốt rất nhiều dã thú không có linh trí. Những con dã thú trước kia từng đi săn bắt tu sĩ mỗi đêm trăng máu, lúc này đều đã bị Vấn Thủy sử dụng pháp thuật lùa đến chăn nuôi tại đây.
Từng con từng con, cứ hệt như là chăn dê chăn bò vậy.
“A, Hàn Thủy Thạch!” Từ đằng xa có tiếng chào hỏi vọng tới, nhưng mà hắn lại không nhận ra được đó là con thú nào – “Vấn Thủy” đã rất lâu không quay trở lại Vạn Thú Cốc rồi.
Con thú màu trắng với đốm đen kia bổ cho hắn một quả dưa hấu đỏ mọng nước: “Ăn đi ăn đi!”
Chó Trắng Nhỏ mừng rỡ khôn tả, lập tức vùi đầu gặm dưa. Xung quanh thú loại cũng dần đông lên, không cần đợi ai bảo ai, cứ thế lao vào đớp lấy đớp để. Chốc lát sau, cả ruộng dưa như có một đàn nhím nháo nhác ùa vào, khắp nơi chỉ còn nghe thấy những tiếng gặm nhai rột roạt.
Hàn Thủy Thạch hỏi: “Các ngươi đang làm gì vậy?”
Con thú canh ruộng dưa nói: “Đây là dưa hấu Tứ Cốc chủ của chúng ta mang từ thế gian tới đó, ngọt lắm. Mỗi tội là không để được, chín cái thì phải ăn ngay.”
Hàn Thủy Thạch có chút hồ đồ: “Tứ Cốc chủ?” Tứ Cốc chủ của các ngươi chẳng phải…
Con thú kia cười nói: “Đúng rồi đó. Ây da, Tứ Cốc chủ hôm nay không đến…” Bên cạnh nó có con thú khác tiếp lời: “Tứ Cốc chủ không ăn được hết, cùng lắm là chỉ ngửi mùi tí mà thôi.”
Lại có con thú nữa bảo: “Tứ Cốc chủ đáng thương quá, dưa ngon thế này mà không ăn được… Ôi chao ôi chao…”
“Hôm nay ai phụ trách đưa dưa cho Tứ Cốc chủ thế, quả này lớn nhất ngọt nhất đây nè, đi mau đi mau!” Giữa bầy thú đang rau ráu gặm dưa, không biết là con nào cao giọng nói. Một con thú khác tức khắc nhào tới ôm lấy quả dưa, chân còn chưa chạm xuống đất đã vội phi tới pháp trận tiếp dẫn ở trước cửa vào hồ lô Vô Tâm của nàng.
Hàn Thủy Thạch đi cùng Chó Trắng Nhỏ, nhìn nó thoải mái chạy nhảy ở giữa đồng ruộng mênh mang, cuối cùng không biết lại đến địa phận Vạn Thú Cốc tự khi nào. Chỉ thấy phía trước cổng Cốc, có một con rồng ánh vàng xán lạn đang cuộn mình bên một chiếc động thạch anh màu tím nhạt. Một đoạn đuôi của nó vừa lúc đáp lên cánh cửa động bằng thạch anh, phản chiếu ánh dương lấp loáng.
Ngay sau cái đuôi vàng ấy là một nữ tử vận bộ đồ xanh, một tay khẽ gảy bàn tính, tính toán các loại thu chi của Vạn Thú Cốc. Trên người nàng còn khoác cả một chiếc áo bằng lông mới toanh mà Mỹ Nhân Ngư làm cho, kiểu dáng hoàn toàn khác lạ, chỉ nàng và Mỹ Nhân Ngư mới có.
Nàng vừa ngẩng đầu thấy hắn, đôi mắt tức thì rạng ngời ánh sáng: “Hàn Thủy Thạch!”
“Ừ?” Không biết vì đâu, Hàn Thủy Thạch lại bất chợt ngừng bước chân. Vấn Thủy vừa định chạy ra thì Rồng Vàng đã lấy đuôi bịt kín cửa động: “Ngươi không ra ngoài được đâu!”
Hàn Thủy Thạch không tự chủ được, chậm rãi bước về phía nàng. Vấn Thủy mỉm cười với hắn, ánh mặt trời bừng sáng trong đôi mắt nàng: “Hàn Thủy Thạch, hôm nay ruộng dưa ở hướng tây nam có tổ chức lễ hội dưa hấu đó, chàng dẫn Chó Trắng Nhỏ tới tham gia cho vui nhé!”
Nàng không thể gọi thân thể của chính mình là Vấn Thủy, nhưng sợ là gọi Không Thanh Hàn Thủy Thạch lại không vui, vì thế chỉ gọi là Chó Trắng Nhỏ mà thôi. Hàn Thủy Thạch “ừm” một tiếng, sau đó ngoảnh đầu nhìn nàng. Lần đầu tiên, ở trong lòng một con ma, có một loại hoang mang khiến hắn không khỏi sững sờ – tại sao trong khoảnh khắc này, đứng ở dưới ánh mặt trời, nàng lại đẹp đến nao lòng như vậy?