Đệ Nhất Tần Tranh

Chương 50


(*) quan mới đến đốt ba đống lửa, nghĩa là người mới nhậm chức trước tiên phải làm một vài việc có ảnh hưởng để thể hiện tài năng và dũng khí của mình
Tôi không có! Tôi đã nói là không phải tôi rồi, hơn nữa cô đã tìm được rồi, cô còn muốn gì nữa! Mặt Sở Tử Đàn đen lại.
Người nói chính là bạn gái sau của Phương Tử Diệu, trước mấy ngày Phương Tử Diệu xảy ra chuyện, người phụ nữ cũng nói người khác bỏ một sợi dây chuyền Chanel vào trong bàn học của cô ta!
Sau đó người này còn tự biên tự diễn không tìm được dây chuyền, tìm khắp lớp học, cuối cùng tìm được trong bàn cô ta!
Trong ngày hôm đó tất cả mọi người ở trường học đều cho rằng Sở Tử Đàn cô là kẻ trộm!
Nếu không nhờ có giảng viên hỗ trợ thì Sở Tử Đàn đừng nghĩ đến chuyện ngẩng đầu lên ở trường học.
Không ngờ đến hôm nay lại gặp phải cô ta!
Sở Tử Đàn nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, tránh đi là được, hơn nữa chị gái mình vẫn còn bên cạnh, nếu người trong nhà biết được sẽ lo lắng.
Ai ngờ người phụ nữ này lại không cần mặt mũi như vậy!
Trần Kỳ Mạn cười nhạo nhìn Sở Tử Đàn, dám đụng vào bạn trai cô ta à! Xem bây giờ cô ta có chỉnh chết Sở Tử Đàn không!
Tử Đàn, xảy ra chuyện gì vậy? Sở Hiểu Đồng cúi đầu hỏi.
Người phụ nữ kia hại em! Sở Hiểu Đồng nghiến răng nghiến lợi: Vì chuyện của Phương Tử Diệu!"
Nghe đến đây Sở Hiểu Đồng nhíu mày, ánh mắt Tần Tranh cũng trở nên lạnh lẽo.
Anh biết ở trường có mấy trò tôi lừa cô gạt, ngày trước khi học ở đại học y anh chưa từng ở ký túc xá vì mỗi khi ngủ lại ban đêm đều sẽ bị ai đó giội một chậu nước lạnh.
Tần Tranh rất hận kiểu người như vậy!
Đó là tìm được ở bàn của cô! Trần Kỳ Mạn không buông tha: Tôi chỉ cần một lời xin lỗi của cô thôi, chẳng lẽ cô trộm đồ của người khác mà xin lỗi cũng không muốn nói sao?
Sắc mặt Sở Tử Đàn tối đi: Tôi nói lại lần nữa, chuyện này không phải do tôi làm!
"Sở Tử Đàn, tốt xấu gì cô cũng là hoa khôi của trường chúng ta, chẳng lẽ cô muốn danh tiếng của mình bị hủy hoại trước khi tốt nghiệp sao?
Đúng vậy, cô cũng đừng quên nhà Kỳ Mạn làm gì, đắc tội với cô ấy cẩn thận cô tốt nghiệp được hay không cũng khó khăn.
Mấy cô gái khác đi theo Trần Kỳ Mạn cười lạnh phụ họa.
Sở Hiểu Đồng đứng bên cạnh nghe vậy cũng lạnh mặt: Mấy bạn học, tôi là chị gái của Tử Đàn, dây chuyền đã vật về với chủ, mọi người lại là bạn học, nên khoan dung bỏ qua cho nhau mới đúng.
Ha ha, vậy thì thật tốt.

Trần Kỳ Mạn cười: Nếu chị đã là chị gái của cô ta thì tôi cũng chỉ có một yêu cầu thôi, chỉ cần Sở Tử Đàn làm được, chuyện này coi như chấm dứt.
Nói xin lỗi tôi!
Cô ta vừa dứt lời Sở Tử Đàn đã nói: Không có chuyện đó đâu! Tôi căn bản không làm, vì sao phải xin lỗi cô chứ?
Trần Kỳ Mạn nhún vai: Nếu vậy thì cô cũng đừng mong tốt nghiệp!

Sở Tử Đàn tức giận: Cô dám!
Cô là bạn gái của Phương Tử Diệu? Phương Tử Diệu là do tôi đánh, cô có bản lĩnh thì nhằm vào tôi đi.

Đừng có ỷ vào gia thế mà bắt nạt một người bị hại.
Tần Tranh đột ngột lên tiếng, anh đi đến trước mặt Trần Kỳ Mạn.
Sơn ngoại hữu sơn nhân ngoại hữu nhân (1), tốt nhất đừng trong lúc nóng giận mà khiến người nhà cô dây vào phiền toái không cần thiết.
(1) trong thế giới rộng lớn hơn có rất nhiều người tài năng hơn mình
Trần Kỳ Mạn đột nhiên lùi về sau một bước, khí thế của Tần Tranh quá mạnh.
Anh...Anh làm gì vậy? Phương Tử Diệu đâu có liên quan đến tôi, Sở Tử Đàn thấy tiền là sáng mắt nên mới trộm dây chuyền Chanel của tôi, chuyện này thì liên quan gì đến anh? Ai làm người đó chịu!
Trong lòng Trần Kỳ Mạn có chút luống cuống.
Vì chuyện này vốn dĩ do cô ta tự biên tự diễn, hôm nay thấy Sở Tử Đàn đi cùng với một đôi nam nữ nên mới muốn Sở Tử Đàn xấu mặt.
Ai ngờ đây lại là người nhà của Sở Tử Đàn, càng không nghĩ đến chuyện người này là người đánh Phương Tử Diệu tàn phế.
Tần Tranh cười: Thấy tiền sáng mắt?
Đúng vậy! Nhà Sở Tử Đàn nghèo đâu phải là chuyện bí mật gì, lại còn tự cho mình là phú nhị đại, lợi nhuận một năm chỉ có mấy ngàn vạn mà thôi, dây chuyền Chanel của tôi là hai vạn tệ, cô ta thấy tiền nên mới sáng mắt lên!
Tần Tranh hơi nhếch miệng, chỉ Sở Tử Đàn: Cô ấy không có tiền?"
Đúng thế! Trong lòng Trần Kỳ Mạn đột nhiên có chút hoảng loạn.
Đột nhiên cô ta thấy Trần Tranh bước vào cửa tiệm bên cạnh họ, đây là một cửa hàng bán dây chuyền Dior.
Nhãn hiệu còn cao cấp hơn Chanel.
Cô ta đột nhiên không hiểu rõ ý của Tần Tranh là gì.
Nhưng tốc độ của Tần Tranh rất nhanh, anh đặt một tấm thẻ ngân hàng lên quầy thu ngân, sau đó phất tay: Tôi lấy hết tất cả những dây chuyền mới nhất trong tiệm.
Nhân viên quầy Dior ngẩn người.
Nhưng cũng nhanh chóng gói lại cho Tần Tranh.
Không cần bỏ túi, đưa hết cho tôi.

Tần Tranh phất tay, anh ngại nhiều đồ, một phát cầm lấy mấy sợi dây chuyền mấy chục vạn đi ra ngoài, đứng bên cạnh Sở Tử Đàn.
Trần Kỳ Mạn nuốt nước bọt, nhìn những sợi dây chuyền kiểu mới này, ánh mắt sáng lên.
Sở Tử Đàn cũng ngẩn người: Anh định làm gì vậy?"
Cửa lớn cách không xa cửa hàng Dior, mọi người đứng ngoài đều thấy rõ hành động trong tiệm của Tần Tranh.

Lúc này thấy Tần Tranh cầm dây chuyền ra đều cảm thấy khó hiểu.
Có mấy người nói cô thấy tiền sáng mắt, cô không nên để cho họ thấy cái gì gọi là tiền sao?
Nói rồi Tần Tranh ném toàn bộ dây chuyền xuống đất: Giẫm lên.
Sở Tử Đàn ngạc nhiên: Hả?"
Giẫm lên, không giẫm cho hỏng thì cô cũng không phải người nhà họ Sở.

Lời của Tần Tranh dọa tất cả mọi người ngây ra.
Sở Tử Đàn nuốt nước bọt, trong lòng không nỡ nhưng vẫn nhấc chân giẫm lên.
Hừ, còn lâu mới là cô ta tiếc tiền của Tần Tranh, là do cô ta không muốn nói mình không phải người nhà họ Sở!
Không phải chỉ là giẫm hỏng thôi sao!
Mấy người Trần Kỳ Mạn đứng bên cạnh nhìn thế thì tái mặt, mấy chục vạn cứ như vậy mất rồi?
Bây giờ Tần Tranh mới nhìn Trần Kỳ Mạn, chỉ Sở Tử Đàn hỏi: Cô ấy không có tiền?
Trần Kỳ Mạn không nói thành lời, dây chuyền mấy chục vạn tệ nói giẫm hỏng là giẫm hỏng, sao có thể không có tiền được...
Những thứ này cô ấy đều không thèm để ý đến mà còn để ý đến dây chuyền hai vạn của cô sao?
Bây giờ Sở Tử Đàn mới nhận ra, trong mắt hiện lên sự cảm động, nhưng sau đó lập tức đau lòng!
Mẹ nó, dây chuyền kiểu mới mấy chục vạn, tất cả cô ta đều thích hết!
Sắc mặt Trần Kỳ Mạn vô cùng khó coi, kéo bạn học định rời đi.
Chờ chút, tôi còn chưa nói xong.

Tần Tranh nâng chân ngăn đường mấy người họ đang định đi: Mấy người nợ Tử Đàn một lời xin lỗi.
"Anh...!Tôi! Trần Kỳ Mạn nghiến răng nghiến lợi, không cam tâm: Anh đừng có quá đáng, bố tôi là hiệu trưởng!
Ông nội cô có là chủ tịch thành phố cũng không được! Tần Tranh cười lạnh: Xin lỗi!
Nếu không tôi cũng không ngại ra tay với phụ nữ!
Tần Tranh có điểm mấu chốt của mình, mà rõ ràng bây giờ nhà họ Sở là ranh giới cuối cùng của anh!
Trần Kỳ Mạn rùng mình một cái, mấy cô gái khác cũng sợ hãi: Kỳ Mạn, cậu mau xin lỗi đi, hình như người này rất lợi hại, Phương Tử Diệu cũng bị phế rồi.
Cuối cùng Trần Kỳ Mạn cũng sợ hãi, nhìn về phía Sở Tử Đàn, bực bội cúi đầu: Thật xin lỗi! Sau đó kéo mấy cô gái kia chạy đi.

Sau khi mấy người kia chạy đi, Tần Tranh mỉm cười nhìn về phía chị em nhà họ Sở, nào ngờ ánh mắt hai người phụ nữ nhìn anh giống như muốn ăn thịt người vậy!
Tần Tranh!
Tần Tranh ngẩn người: Sao vậy?
Anh đúng là đồ phá của! Sở Hiểu Đồng giận không có chỗ trút: Nhiều dây chuyền như vậy, anh, anh đúng là phung phí của trời!
Không sai! Anh mua mấy sợi là được rồi, lại còn mua nhiều như vậy! Lúc này Sở Tử Đàn đã ngồi xuống nhặt hết toàn bộ dây chuyền lên: "Không biết còn có thể sửa được không.
Có thể sửa.

Lúc này có nhân viên tiệm Dior đi ra: Tất cả đều có thể sửa.
Nói rồi cô ấy đưa một sợi dây chuyền cho Tần Tranh: Tiên sinh, thẻ ngân hàng của anh, ban nãy anh quên cầm.
Tần Tranh gật đầu nhận lấy, đưa dây chuyền cho nhân viên: Không cần sửa.
Nói rồi anh nắm tay Sở Hiểu Đồng: Mấy chục vạn thôi mà, đi, dẫn em đi mua những thứ khác.
Sở Tử Đàn thấy Sở Hiểu Đồng bị kéo đi, dù tiếc đến đâu cô ta cũng nhanh chóng đi theo.
Dây chuyền kia...
Một giây sau cô ta lập tức sửng sốt, Tần Tranh mang hai người phụ nữ đến những tiệm mỹ phẩm trên tầng hai: Thoải mái chọn, tôi đền mấy sợi dây chuyền của Dior cho hai người.
Oa! Sở Tử Đàn ho to: Nước thần của tôi! Nho thần của tôi! (2)
(2) tên mỹ phẩm.

Nước thần là Skii
Khuôn mặt Sở Hiểu Đồng cũng hiện lên sự vui vẻ: Đúng là gần đây tôi không thay đổi mỹ phẩm dưỡng da.
Mua thêm mấy bộ, dùng thay nhau.

Tần Tranh thuận miệng nói, sau đó đưa một tấm thẻ có một trăm triệu cho Sở Hiểu Đồng: Từ từ chọn, tôi đến khu trang phục nam xem thử.
Từ khi khôi phục sức mạnh đến nay, Tần Tranh không có thời gian đi mua quần áo, một bộ âu phục để mặc cho những dịp cần thiết cũng không có.
Bây giờ có thể tranh thủ đi mua hai bộ.
Sở Hiểu Đồng gật đầu, nhìn Tần Tranh rời đi rồi mới kéo tay Sở Tử Đàn đi dạo từng cửa hàng một.
Chị, em muốn mua tất cả son chủ đề Giáng Sinh của tất cả các hãng!
Không thành vấn đề, còn cả dây chuyền nữa, chúng ta đến Chanel xem thử.
Em còn muốn mua túi của Prada nữa!
Phụ nữ thích nhất là son phấn, đồ trang điểm, túi xách, để các cô ở chỗ này các cô có thể đợi được cả ngày.
Tần Tranh đến tầng ba, mới dừng lại ở tiệm Armani thì đột nhiên có người gọi anh.
Đã lâu không gặp anh Tần, thật trùng hợp, tôi vừa định đi tìm anh.
Tần Tranh hơi ngạc nhiên quay đầu, người đến là Lưu Chính.

Bí thư Lưu.

Xin chào, lâu rồi không gặp.

Tần Tranh bắt tay Lưu Chính.
Đúng vậy, gần đây chạy Đông chạy Tây, không phải tôi sắp bị điều đi sao, có rất nhiều chuyện phải xử lí.
Điều đi?
Anh muốn đi sao? Tần Tranh ngạc nhiên.
Lưu Chính gật đầu: Lúc đầu định tìm anh để nói chuyện này, gặp rồi thì trực tiếp nói cho anh luôn vậy, ngày mai tôi sẽ rời đi, đến thành phố Giang.
Tần Tranh cười: Chúc mừng anh được thăng chức.
Ha ha, thăng chức gì chứ, vị trí không thay đổi, chỉ đổi thành phố khác mà thôi.

Lưu Chính nói rồi thay đổi vẻ mặt.
Nhưng anh cũng phải cẩn thận với bí thư mới, trước kia anh ta là đối thủ một mất một còn với tôi, tôi đoán anh sẽ bị nhắm vào.
Tần Tranh cười khổ: Tôi sẽ cẩn thận.
Lưu Chính ha ha cười nói: Nhưng anh yên tâm, người mới đến là một người ngay thẳng chính trực, làm việc công bằng.

Anh không phải người như vậy, chắc chắn anh ấy cũng sẽ không gây khó dễ cho anh.
Nói rồi Lưu Chính chỉ ra ngoài: Tôi đi trước, bà xã vẫn đang đợi.
Tần Tranh gật đầu: Được, anh bận việc của mình đi.
Lưu Chính vừa đi Tần Tranh đã hơi nhíu mày.
Đột nhiên đổi bí thư, là ý của nhà họ Lý tỉnh Thanh sao?
Anh nhớ rằng trước khi Lý Khang Vĩnh đi đã nói một câu Lưu Chính sắp thăng chức, anh còn tưởng rằng đó chỉ là nói miệng.
Tần Tranh lắc đầu, đổi thì đổi, dù sao cũng không liên quan đến anh.
Anh không trêu chọc vào vị mới đến kia, vị kia cũng khinh thường tìm một người dân thấp cổ bé họng để gây khó dễ mới đúng.
Nhưng Tần Tranh đã sai.
Ngày hôm sau Lưu Chính vừa rời đi thì bí thư mới đến, Chu Bình đã nhậm chức.

Sau khi nhậm chức, đòn đầu tiên của anh ta đánh về phía Vương Chấp!
Đòn thứ hai đánh Phương Mậu và Cao Khải Lượng!
Đòn thứ ba nhắm vào Tần Tranh!.

Bình Luận (0)
Comment