Đệ Nhất Tần Tranh

Chương 54


Tần Tranh cũng không chút nhu nhược nhìn Lưu Hồng Cường.

Lưu Hồng Cường không nói câu nào, mà quay người đi về phía cửa: "Chuyển bệnh nhân sang phòng chăm sóc đặc biệt!"
Mấy y tá gật đầu, các bác sĩ còn lại cũng đi ra ngoài, lúc sắp rời đi, ánh mắt nhìn Tần Tranh chợt thay đổi!
Bệnh nhân đã bị bọn họ từ bỏ, vậy mà người này lại cứu sống được!
Quá thần kì rồi!
“Sao anh làm được vậy?” Cô y tá vừa lau mồ hôi cho Tần Tranh tò mò hỏi.

Lúc này Tần Tranh đã khôi phục được một chút khí lực, đứng dậy đi ra ngoài: "Chỉ cần cô nghĩ, nhất định phải cứu cô bé, vậy thì sẽ xuất hiện rất nhiều cách!"
Cô y tá trẻ sững người, nhìn Tần Tranh với ánh mắt kính nể.

Đây mới thật sự là thái độ mà bác sĩ nên có!
Không giống như Bệnh viện Nhân dân hiện nay, khắp nơi đều là hiệu quả và lợi ích!
Điều trị cho bệnh nhân, phản ứng đầu tiên không phải là sử dụng loại thuốc nào, mà là loại thuốc nào đắt tiền hơn!
Thậm chí những thứ đắt tiền cũng không tốt bằng thứ rẻ tiền!
Cô y tá mím môi, đột nhiên không muốn tiếp tục làm việc ở đây nữa.

Làm nhiều việc hủy hoại lương tâm, nửa đời sau nhất định sẽ phải trả giá!
Lúc Tần Tranh ra ngoài, Chu Bình đã theo con gái Chu Huyên Nhất đến phòng chăm sóc đặc biệt.

Tần Tranh không đi tìm Chu Bình nói thêm gì, anh định một mình bắt taxi về nhà.

Nhưng ngay lúc anh vừa mới xuống tầng đi đến khoa nội trú, đột nhiên bùm một tiếng!
Bùm!
Bỗng trên tầng truyền đến tiếng giống như bom nổ!
Tiếp đến, một cửa sổ trên tầng năm của khoa điều trị nội trú bốc khói cuồn cuộn!
Ngay sau đó, một ngọn lửa dữ dội lan về phía các phòng xung quanh!

Trong nháy mắt, khắp nơi vang lên tiếng thét chói tai!
Tần Tranh sửng sốt, chợt nhìn lên trên tầng!
Hiện giờ đang là mùa đông, gió lớn, trong chớp mắt ngọn lửa lộ ra ngoài cửa sổ bị gió thổi tứ tung lên tầng trên lẫn tầng dưới!
"Mau gọi cứu hoả đi!"
"Máy sưởi trong phòng bệnh ở tầng năm bị nổ, tia lửa đốt cháy cả ga trải giường và chăn trong phòng rồi!"
"Mau thông đường thoát hiểm, đưa bệnh nhân chạy đi!"
Với tiếng động lớn này, toàn bộ bệnh viện lập tức trở nên xôn xao!
Nghe thấy tiếng nổ, Chu Bình cũng nhanh chóng xông ra khỏi tầng, nhìn thấy khoa điều trị nội trú ở phía đối diện bốc lửa ngút trời, trong mắt anh ta lộ ra vẻ kinh hãi.

Chuyện này……
Đã xảy ra chuyện gì?
Tất cả các bác sĩ trong Bệnh viện Nhân dân đã được huy động, nhưng bệnh nhân trong khoa điều trị nội trú đều nằm liệt giường, bọn họ nhiều nhất chỉ có thể khiêng một người, rồi lại đi lên!
Thấy vậy, Tần Tranh vội vàng gia nhập đội quân cứu viện!
"Xe cứu hoả tới rồi!"
Đúng lúc này, bên ngoài có người hô to, tiếp đến, ba bốn vòi nước phun về phía tầng năm!
Nhưng giờ phút này, ngọn lửa đã lan khắp khoa điều trị nội trú!
Tần Tranh đặt người thứ mười vừa cứu được xuống, toàn thân lấm lem nhìn về phía xe cứu hoả.

Lực lượng cứu hỏa nhanh chóng bắc thang từ bên ngoài lên, đón người phía trên xuống.

May thay khoa nội trú có bảy tầng, mà thang của xe cứu hỏa có thể lên đến tầng mười hai!
Mọi người thở phào một hơi, cũng may phát hiện ra hoả hoạn sớm, chậm trễ chút nữa đã xảy ra thiệt mạng!
Nhưng dù vậy, vẫn có vài người bị bỏng nặng, được đưa đến khoa cấp cứu ngay lập tức!
Tần Tranh khẽ thở phào, vừa định rời đi, đột nhiên nghe thấy trong khoa điều trị nội trú vang lên tiếng khóc của trẻ con!
Thực lực của Tần Tranh đã đạt đến tai nghe được tám hướng, người khác nghe không được, nhưng Tần Tranh lại có thể nghe được!
Hỏng rồi, trên tầng vẫn còn người!
Đúng lúc này, lính cứu hỏa đang cứu người ở phía trên cũng hô lên: “Tầng năm vẫn còn người!”
Cái gì?

Mọi người lập tức nhìn lên!
Tầng năm?
Đây không phải tầng phát sinh hoả hoạn sao?
“Trong phòng vệ sinh riêng còn một đứa bé, cửa bị chặn không ra được!” Người lính cứu hỏa kia cắn răng hô hào: “Đưa búa cho tôi, tôi vào phá cửa!”
Anh ta vừa dứt lời, đột nhiên ầm một tiếng!
Trong căn phòng nơi đứa trẻ đang bị nhốt, bỗng vang lên một tiếng nổ!
"Nhiệt độ trong phòng quá cao, đốt tới máy sưởi, căn phòng này cũng bị nổ rồi!"
Theo lời của người lính cứu hỏa kia nói, những người phía dưới cũng căng thẳng không kém.

Ngay lúc này, một người phụ nữ đang hôn mê từ từ tỉnh lại rồi đứng dậy, chợt cảm thấy sợ hãi: "Con tôi đâu? Con của tôi đâu!"
Mọi người hơi sửng sốt, có người nuốt nước bọt nhìn về phía người phụ nữ kia: "Cô là người ở trên tầng năm sao?"
“Đúng vậy!” Người phụ nữ như sắp phát điên.

"Con của cô có phải ở trong phòng vệ sinh không?"
Người phụ nữ bỗng ngây ngốc, cô ấy chợt nhớ tới, lúc đầu mình đang nằm trên giường bệnh, con trai nói muốn vào phòng vệ sinh, rửa táo cho cô ăn.

Cô ấy là một người đã ly hôn, đứa bé do cô ấy nuôi nấng, kết quả vừa vào đông, vì tảng băng ở tầng dưới mà trượt chân ngay lúc sáng sớm, ngã gãy chân.

Đứa bé không có ai đưa đi học, nên cũng được cô ấy đưa vào bệnh viện.

Con trai của cô ấy chỉ mới bảy tuổi rưỡi mà thôi!
Người phụ nữ nghe được lời giải thích của người xung quanh, lập tức gục xuống: "Đó chính là con tôi, xin hãy cứu con tôi!"
Cô ấy gào khóc chạy ra, nắm lấy quần áo của lính cứu hỏa và kêu lớn!
Lúc này, người đứng trên bậc thang kia cũng bày ra khuôn mặt dữ tợn, không phải anh ta không muốn vào, mà là không vào được!
Cả căn phòng giờ phút này tràn ngập khói mù mịt, quan trọng nhất là tiếng nổ không ngừng vang lên, nếu đi vào, chín phần chết một phần sống, cũng không thể mang đứa bé đó trở về!
“Lưu Huy, cậu xuống đi, để tôi đi!” Người lính cứu hỏa bị người phụ nữ kia lôi kéo đột nhiên cắn răng nói!

Tất cả mọi người nhìn sang, mặt mũi ai nấy đều đầy vẻ không nỡ!
Đây là lấy mạng đổi mạng!
Chu Bình đi tới: "Tôi là bí thư của Dương Thành, nếu các cậu xảy ra chuyện gì bất trắc, Chu Bình tôi cam đoan, nhất định sẽ đối xử tốt với cha mẹ các cậu! Cảm ơn các cậu đã cống hiến cho người dân Dương Thành!"
Người lính cứu hỏa kia lập tức đỏ mắt, anh ta biết rằng chuyến đi này đương nhiên sẽ không quay lại!
Thế nhưng, anh ta không thể trơ mắt nhìn đứa trẻ chết bên trong!
Tuy nhiên ngay lúc anh ta vừa muốn hành động, một bóng người đột nhiên đẩy đám người ra, đẩy Lưu Huy sang một bên, hai ba bước liền xông thẳng về phía bậc thang!
“Tần Tranh!” Chu Bình nhìn rõ người này, sững sờ trong giây lát: “Cậu làm gì thế!”
Người này chính là Tần Tranh, trong lòng anh không ngừng lặp đi lặp lại, mới đưa ra quyết định tự mình đi lên!
Để người lính cứu hỏa này đi lên, thật đúng là tự tìm cái chết, nhưng anh thì khác, anh có linh khí có thể bảo vệ cơ thể, nhất định có thể cứu người ra!
Không có lý do gì, anh là một bác sĩ mà lại trơ mắt nhìn người lính này chết được.

"Đồng chí này, anh làm gì vậy? Đây không phải là nơi anh nên đến, mau xuống dưới đi!" Người lính cứu hỏa đang đứng trên bậc thang chặn đường Tần Tranh.

"Tôi là từng là người của MI19, nếu tôi đi vào, cơ hội sống sót sẽ cao hơn so với các anh!" Tần Tranh nghiến răng, nói ra tên tổ chức trước kia của Lương Khanh!
MI19?
Trong lúc nhất thời, những người này đều sững sờ!
Ngay cả Chu Bình cũng đơ người, Tần Tranh là người của MI19?
Sao có thể?
Cái này...Chẳng lẽ Chu Bình anh thật sự đã nhìn lầm người tốt sao?
Một giây sau, Tần Tranh thừa dịp đám lính cứu hỏa còn đang ngây ngốc, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, một cước xông vào căn phòng mù mịt khói!
Tuy nhiên, nơi đứa trẻ bị nhốt lại ở phòng đối diện!
Tần Tranh nhất định phải vượt qua căn phòng này, đá bay cửa, sau đó đi vào một căn phòng khác!
"Người này điên rồi!"
"Không muốn sống nữa à!"
"Anh ta nói gì mà MI?"
Mọi người bàn tán nhao nhao, trong lòng tràn đầy chấn động, cảm thấy Tần Tranh làm như vậy không đáng!
Mà mẹ của đứa bé kia đã khóc ngất trên mặt đất, hơn mười mấy lính cứu hỏa đang nhìn chằm chằm vào cửa sổ nơi Tần Tranh vừa nhảy vào!
Nhất định phải ra ngoài!
Tâm trạng của Chu Bình là phức tạp nhất, Tần Tranh này, ngay từ đầu bị anh ta coi là kẻ phạm pháp, là kẻ tiểu nhân, giờ phút này lại không chút do dự xông vào cứu người!
Chu Bình thầm nghĩ, chờ Tần Tranh ra, anh ta phải hỏi xem Tần Tranh rốt cuộc có phải là người của MI19 không!
Hơn nữa, anh ta phải bảo người điều tra kỹ thông tin của Tần Tranh, bây giờ anh ta vô cùng hoài nghi, thông tin mà Mao Kiến Phong đưa cho anh ta là giả!
Một người sẵn sàng lao vào tòa nhà đang phát nổ để cứu một đứa trẻ, làm sao có thể là một kẻ phạm pháp loang lổ vết nhơ cơ chứ?

Đột nhiên, vang lên một tiếng hô hoán, tất cả mọi người lập tức ngẩng đầu!
Người lính cứu hỏa kia cũng mở to hai mắt!
Tần Tranh ôm một đứa bé trong tay, nhảy ra khỏi cửa sổ, trực tiếp nhảy lên thang, sau khi đặt đứa bé xuống, lập tức hô hấp nhân tạo cho đứa bé!
Khi đứa bé bắt đầu hít thở, Tần Tranh mới thở phào nhẹ nhõm và đứng dậy nhìn về phía mọi người!
Lính cứu hỏa đứng bên cạnh, nhìn Tần Tranh làm hết mọi thứ, hai mắt đỏ bừng!
Đột nhiên, tất cả lính cứu hỏa hướng về phía Tần Tranh chào nghiêm một cái!
Tần Tranh thấy thế thì mỉm cười, đến khi hạ thang xuống, đứa bé được nhân viên y tế bế đi.

“Tần Tranh.” Vành mắt của Chu Bình cũng đỏ hoe, vừa đi về phía Tần Tranh vừa mở miệng nói.

Tần Tranh bên này hai mắt tối sầm, bỗng hôn mê bất tỉnh!
Vốn dĩ anh vì cứu Chu Huyên Nhất mà dùng hết tinh lực, hơn nữa vừa rồi sau khi đi vào, để phòng ngừa bị cháy nên anh đã dùng linh khí bảo vệ cơ thể!
Sau đó mới phát hiện đứa bé sắp lên cơn choáng, anh lại truyền linh khí cho đứa bé, giờ phút này đã không còn chút sức lực nào!
Sắc mặt Chu Bình thay đổi, vội vàng bước về phía trước.

Lính cứu hỏa đứng một bên đỡ lấy Tần Tranh trước một bước, sau đó đặt anh nằm sấp xuống đất, chờ nhân viên y tế mang cáng khiêng Tần Tranh vào phòng cấp cứu.

"Chỉ là mệt quá độ nên ngất đi thôi, nghỉ ngơi một chút sẽ khỏi."
Hiện tại, ngọn lửa đã được khống chế, khoa nội trú hoàn toàn hỏng hết.

Toàn bộ bệnh nhân và nhân viên được thống nhất chuyển đến các chi nhánh và các bệnh viện khác.

Tần Tranh lúc này đang nằm trong phòng bệnh, sắc mặt Chu Bình phức tạp, vừa nghe Vương Hồng Cương ở bên cạnh nói vừa gật đầu.

“Bác sĩ Tần đúng là người tốt.” Vương Hồng Cương mím môi nói.

Chu Bình không nói gì, Vương Hồng Cương thức thời đóng cửa đi ra ngoài.

Đúng lúc này, Chu Bình cũng đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh, bỗng có một cuộc điện thoại gọi đến: "Vừa rồi tôi bảo cậu tìm thông tin về Tần Tranh, có điều tra ra không?"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi mở miệng nói: "Bí thư Chu, tra ra được rồi, anh nói không sai, thông tin mà Mao Kiến Phong đưa trước đó, là giả!".

Bình Luận (0)
Comment