Đệ Nhất Tần Tranh

Chương 57


“Tôi cũng không phải thu hút sự chú ý của cô, mà là người phụ nữ kia quả thật không thích hợp!” Tần Tranh nhíu mày phản bác.

"Anh Tần, anh dù gì cũng là khách của anh trai tôi, phiền anh phải nể mặt một chút có được không?" Giang Nhiễm nhíu mày lui về phía sau, vẻ mặt ghét bỏ!
“Xin tránh ra”
Sắc mặt Tần Tranh từ từ trầm xuống, quên đi, nếu người ta không cảm kích, anh cũng không cần phải vội lên.

Nếu không phải nể mặt Giang Nhiễm là em gái của Giang Quân, anh căn bản chả có tâm trạng đi qua ngăn cô ấy.

“Hừ!” Giang Nhiễm được Tần Tranh buông ra, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tần Tranh, sau đó ngay lập tức đi về phía người phụ nữ kia!
Giang Quân bị đám người chặn bên ngoài, mới chen vào được đã nhìn thấy Tần Tranh bị Giang Nhiễm ném cho lời cay nghiệt.

"Thật ngại quá, cậu Tần, cô em gái này của tôi tính tình có chút nóng nảy, tôi thay mặt em ấy xin lỗi cậu."
Tần Tranh nghe vậy sắc mặt mới tốt hơn một chút: "Tôi cũng không bậy, người phụ nữ kia quả thật không bình thường, tôi nghi không phải tự sát.


Giang Quân nhíu mày: "Ý cậu là sao? Chẳng lẽ người phụ nữ kia có bệnh?”
Tần Tranh lắc đầu, quay đầu nhìn sang.

Chỉ thấy lúc này Giang Nhiễm đã đi tới phía sau người kia, vừa định nói chuyện, đột nhiên người kia xoay người lại, đôi mắt đỏ bừng!
Giang Nhiễm kinh ngạc hét lớn đang muốn lui về phía sau, người phụ nữ kia đột nhiên đưa tay, nắm lấy cánh tay Giang Nhiễm, xoay người muốn nhảy xuống!
"A!"
“Tổng giám đốc Giang cẩn thận!”
Tất cả mọi người đều không ngờ tới đột nhiên xuất hiện cảnh này!
Khoảng cách lúc này của Giang Nhiễm và người phụ nữ kia, cách mọi người có ba bốn mét!
Trong loại tình huống này, không ai kịp phản ứng lại!
“Tiểu Nhiễm!” Ánh mắt Giang Quân mở to, ngay lập tức xông tới!
Nhưng cho dù như thế, tốc độ của anh ấy vẫn không cách nào bắt kịp đến bên Giang Nhiễm!
Trên tầng thượng trong nháy mắt vang lên tiếng thét chói tai!
Nhưng đúng lúc này, một bóng người giống như tia chớp, rõ ràng vọt tới, trong nháy mắt, Giang Nhiễm đã được kéo trở về, ngay cả người phụ nữ kia cũng bị ném vào trong mọi người!
Yên tĩnh!
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều nhìn về phía bóng người kia.


Bóng người xoay lại, là Tần Tranh.

Giang Quân sửng sốt, cơ thể anh ấy đang lao tới chợt dừng lại, lúc này cách vành mép còn có một mét.

Anh ấy ngạc nhiên nhìn về phía Tần Tranh: "Cậu...!Sao cậu làm được vậy?”
Giang Nhiễm đang nằm trên đất, hơi thở dồn dập, vẻ mặt kinh hoảng, một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Cô ấy chỉ ngơ ngác nhìn Tần Tranh, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng ngay sau đó, một tiếng la hét vang lên!
Mọi người còn chưa hết kinh hãi đột nhiên nhìn lại!
Chỉ thấy người phụ nữ vừa nảy muốn nhảy lầu, giống như phát điên nhào lên túm lấy mọi người!
Móng tay của người phụ nữ đó vốn đã dài, cào một lúc, cả ba người đều bị cô ta cào đầy vết máu!
Toàn bộ người trên tầng thượng lại một lần nữa rơi vào hoảng sợ!
Giang Nhiễm hoàn toàn sửng sốt, cô ấy đột nhiên nhớ tới lời Tần Tranh vừa nói lúc nảy, người phụ nữ này chỉ sợ không phải tự sát đơn giản như vậy.

Đây tất nhiên không phải là tự sát rồi, nếu không sao lại điên cuồng như vậy?
Giống như bị bệnh dại!
Tần Tranh híp mắt, lại làm một động tác, tay giống như kìm kẹp bắt lấy hai tay người phụ nữ, gập ra sau lưng, đâm một cây ngân châm vào cổ người phụ nữ.

Ngay sau đó người phụ nữ rơi vào trạng thái hôn mê!
“Cho người đưa đến bệnh viện!” Lúc này Giang Nhiễm đã hoàn toàn tỉnh táo, đứng lên dẫn theo người đi ra ngoài.

Tần Tranh nhíu mày mở miệng lần nữa: "cô Giang, chuyện này chỉ sợ không phải vấn đề về y tế, tôi cảm thấy tòa nhà này của các người có thể bị người am hiểu về huyền học, đặt trận pháp rồi.”
Vốn dĩ vì chuyện Tần Tranh vừa cứu cô ấy, Giang Nhiễm muốn kiên nhẫn nghe Tần Tranh nói.

Nhưng lúc Tần Tranh nói ra, làm cho cô ấy trợn to hai mắt, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Tần Tranh: "Anh có bệnh à? Huyền học? Mê tín dị đoan? Đó là trò bịp!”
Giang Nhiễm liếc nhìn Tần Tranh rồi nhấc chân định rời đi.

Tần Tranh nhíu mày: "Không phải mê tín dị đoan, tòa nhà này thậm chí có thể đã chết người rồi.”
"Cút! Tôi cảm ơn anh vừa rồi đã cứu mạng, nhưng xin vui lòng cút đi dùm! Tôi vất vả lắm mới chọn được địa điểm, anh lại nguyền rủa nhà hàng của tôi! Anh, anh dẫn theo loại người gì vậy!”

Giang Nhiễm hét lớn thành tiếng, xoay người rời đi.

Giang Quân cũng có chút xấu hổ: "Tần Tranh, cái này...!Có chút phóng đại rồi phải không? Thứ huyền học kia, nhiều năm trước đã không tồn tại rồi.”
Tần Tranh thấy Giang Quân cũng có thái độ này, lập tức không muốn thêm nói gì nữa, chỉ là lúc rời đi, anh lấy ra một cái bình hồ lô ngọc từ trong ngực.

Hồ lô ngọc này, là anh cắt xuống một miếng từ trên mặt ngọc thô kia, tự mình điêu khắc.

Vốn dĩ muốn để cho bản thân đeo, không ngờ tới hôm nay lại gặp phải loại chuyện này.

Nghĩ đến tình hình của người phụ nữ hôm nay, rõ ràng thần trí cô ta mê sảng, phát điên.

Tình hình nhất định đã rất khó giải quyết, nhưng anh em nhà họ Giang không muốn anh nhúng tay vào, Tần Tranh lại không muốn nhìn thấy có người vô tội bỏ mạng.

Lúc đi ra khỏi nhà hàng, Tần Tranh vung tay ném hồ lô ngọc vào góc phía sau cửa.

Sau đó mới đi theo Giang Quân ra khỏi cửa.

"Cậu Tần, thật ngại quá, dẫn cậu đi ăn cơm, ai biết lại gặp phải loại chuyện này."
Giang Quân nói xong, trong lòng vẫn còn lo lắng, nhịn không được lấy điện thoại ra: "Tôi vẫn nên hỏi bố tôi xem, ông ấy chắc đã gặp loại chuyện này rồi.”
Dù sao cũng là người thế hệ trước, nhiều kiến thức.

Lúc này, Giang Nhiễm đã đưa người đến bệnh viện, cô ấy không muốn nhìn thấy Tần Tranh, nên định về nhà.

Nhưng đi được nửa đường, Giang Lợi Dân đột nhiên gọi điện thoại cho cô ấy, bảo cô ấy đến quán trà.

Quán trà kia vốn là của nhà họ Giang, vừa nói đến quán trà, người nhà họ Giang đều biết.

Trong lòng Giang Nhiễm không tình nguyện, những vẫn qua.

Cô ấy vừa bước qua, đã nhìn thấy Giang Lợi Dân dẫn theo một ông cụ đi về phía cô ấy.


"Bố nghe anh con nói, nhà hàng mới mở của con, xuất hiện chuyện kỳ quái."
Giang Nhiễm gật đầu: "Đúng vậy, nhưng đã không có vấn đề gì rồi, nhân viên đã được đưa đến bệnh viện.”
"Người ổn rồi?" Giang Lợi Dân hỏi.

"Vẫn chưa, còn mê sảng."
Giang Lợi Dân gật đầu, sau đó nhìn về phía ông cụ bên cạnh: "Vậy giao cho ông.”
Giang Nhiễm không biết lai lịch người này: "Vị này là?”
"Đây là bạn chí cốt của bố, cũng là hội trưởng Hiệp hội Huyền học tỉnh Thanh chúng ta, Trình Thái Nguyên."
"Bố nghe được chuyện của con, biết không đơn giản, lập tức gọi điện thoại cho ông ấy bảo ông ấy tới, con gọi ông ấy ông nội Trình là được."
Sắc mặt Giang Nhiễm chợt cảm thấy kỳ lạ, nhìn Trình Thái Nguyên: "Huyền học...!Không phải đều là mê tín dị đoan sao? Bố, sao bố lại tin cái này! ”
“Ăn nói bậy bạ!” Ai ngờ Giang Lợi Dân còn chưa kịp giải thích lời của Giang Nhiễm, sắc mặt Trình Thái Nguyên đã trầm xuống!
"Chính vì có loại tư tưởng sai lầm như các người dẫn dắt, mới làm cho người dân Hoa Hạ, ai nấy đều cảm thấy huyền học là lừa gạt là bịp bợm!"
Lời nói của Trình Thái Nguyên làm Giang Nhiễm muốn mở miệng phản bác.

Nhưng Trình Thái Nguyên lại tiếp tục nói: "Cháu có biết cái gì là huyền học, mà ở đây nói là mê tín dị đoan?”
“Huyền là cái gì, cháu biết không?”
Giang Nhiễm ngậm miệng lại, cô ấy không biết.

“Hừ!” Nhìn thấy Giang Nhiễm không biết gì, Trình Thái Nguyên hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Giang Lợi Dân.

Giang Lợi Dân cười khổ, người bạn chí cốt này của ông ấy, chỉ cần nghe thấy có người nói huyền học là mê tín dị đoan, sẽ tức giận ngay lập tức.

"Dương Hùng từng nói trong "Thái Huyền": Huyền triết, ẩn giấu trong vạn loại, cũng không nhìn thấy hình.

Huyền, chính là thứ vô hình âm thầm duy trì vạn vật.”
“Đây mới là ý nghĩa của Huyền!”
Trình Thái Nguyên nhìn Giang Nhiễm: "Bây giờ, cháu còn cảm thấy Huyền là lừa đảo không?”
Giang Nhiễm sửng sốt, cô ấy lại không biết Huyền có thể lý giải như vậy...!
"Cháu..." Giang Nhiễm không biết nên nói cái gì.

Trình Thái Nguyên lúc này mới gật đầu: "Nếu ông anh Giang đã nhờ, tôi theo ông đến xem nhà hàng kia.”
Giang Nhiễm gật đầu, dẫn theo Trình Thái Nguyên và Giang Lợi Dân đến nhà hàng.

Lúc này ở nhà hàng chỉ còn lại quản lý trực ban, chủ yếu là sợ sẽ lại xảy ra chuyện.

Giang Nhiễm vốn không nghĩ Trình Thái Nguyên có thể giải quyết được cái gì, nhưng Trình Thái Nguyên vừa mới bước vào, lông mày đã nhíu chặt nhìn về phía cổ tay!

Chỉ thấy trên cổ tay ông ấy đang đeo một chiếc đồng hồ, đồng hồ đeo tay chia làm hai tầng, một tầng là thời gian, một tầng nữa hoá ra là chiếc la bàn thu nhỏ!
Trình Thái Nguyên hiện tại đang nhìn chính là la bàn.

"À, khó trách." Trình Thái Nguyên nhìn về phía Giang Nhiễm: "Nhà hàng này của cháu, đã có chết người rồi! Hơn nữa, bị người có lòng lợi dụng, tạo ra hung trận phong thủy!”
Cái gì?
Giang Nhiễm vẻ mặt hoang mang, trận gì?
Cho dù cô ấy vẫn không tin, nhưng cũng không biết vì sao, nghe thấy lời nói của Trình Thái Nguyên, trong lòng có chút hoảng sợ.

Nguyên nhân chủ yếu vẫn là bởi vì cô ấy nhớ tới, ngày hôm nay Tần Tranh cũng nói với cô ấy, nhà hàng này có người chết rồi.

Lúc đó cô ấy không tin.

Nhưng bây giờ, ông nội Trình này được bố nhờ này cũng nói như vậy!
"Cái này...!lão Trình, làm sao tháo bỏ được?” Giang Lợi Dân tin ngay lập tức không nghi ngờ.

"Loại trận pháp này, tôi cũng không có cách, nhưng tôi có thể giúp các người mời người đến tháo bỏ.

Hử?” Ông ấy nói xong, đột nhiên nhìn thấy cái gì đó màu xanh biếc ở góc phía sau cửa.

Lúc này, ông ấy khom lưng nhặt lên: "Hồ lô ngọc này...!Ai đã quăng nó?”
Giang Nhiễm nghi ngờ chớp chớp mắt, hồ lô ngọc có ý nghĩa gì sao? Nhưng cô ấy vẫn nhìn về phía mấy người quản lý.

"Là người đã cứu cô ném lại." Một quản lý nữ nói, "Vừa rồi định nhặt lên, nhưng có chút chuyện nên đã quên, tôi sẽ đem vứt đi..."
“Vứt đi, nếu không phải có hồ lô ngọc này, hiện tại mấy người này ở trong phòng, chỉ sợ đã sớm chết bất đắc kỳ tử rồi!”
Trình Thái Nguyên đột nhiên lạnh lùng quát, một câu nói, làm cho tất cả mọi người đều sợ hãi!
Giang Nhiễm mở to hai mắt, Giang Lợi Dân lại càng không thể tưởng tượng nổi.

"Lão Trình, ý của ông là?"
"Tôi vừa mới không phải nói, tôi cũng không cách nào giải quyết sao? Trừ phi có cao nhân chân chính mới biết được biện pháp phá giải!”
Giang Lợi Dân gật đầu.

Trình Thái Nguyên tiếp tục nói: "Cái này còn cần tôi đi tìm cao nhân gì đó nữa, người ném hồ lô ngọc này, chính là một cao nhân! Hơn nữa tôi dám bảo đảm, cả tình Thanh, không, cả Hoa Hạ, có thể sánh vai, không quá năm con số!”
Giang Lợi Dân khiếp sợ trợn tròn mắt, trong ngay lập tức nhìn về phía Giang Nhiễm vẻ mặt đang sững sờ: "Cao nhân này là ai?”
Giang Nhiễm mím môi, không dám tin mở miệng: "Là Tần Tranh.”
Tần Tranh?.

Bình Luận (0)
Comment