Đệ Nhất Tần Tranh

Chương 59


Trong phòng khám bệnh của Bệnh viện Nhân dân Thành phố Giang, ông bà cụ Giang đang ngồi trên ghế.

Đối diện bọn họ là viện trưởng bệnh viện thành phố Giang, Mao Nghị Quân.

"Hai vị yên tâm, người trị liệu cho ngài, là bác sĩ tới từ Dương Thành, trước đó, vừa mới trị khỏi cho một bệnh nhân có triệu chứng giống ngài ở Dương Thành."
"Hiện tại bệnh nhân kia, đã được chuyển đến phòng bệnh bình thường, sức khoẻ đang nhanh chóng khôi phục."
Ông cụ Giang vừa nghe thấy thế sắc mặt vui vẻ nhìn bà cụ: "Thật tốt quá, tôi đã nói mà, bác sĩ Hoa Hạ chúng ta sẽ không thua kém bác sĩ từ nước ngoài!”
Ban đầu Giang Quân là muốn đưa bà cụ ra nước ngoài chữa trị, nhưng hai ông bà cụ đều không thích nước ngoài, nói cho dù chết, cũng sẽ không đi đưa cho người nước ngoài một xu nào!
Vì thế mới không có trị liệu cho đến bây giờ.

Vốn dĩ Giang Lợi Dân muốn nhân dịp lần này đến Kinh Thành, dẫn bà cụ đến bệnh viện Kinh Thành khám xem, hơn nữa đã liên lạc với bác sĩ từ lâu.

"Bố mẹ!" Đúng lúc này, Giang Lợi Dân từ bên ngoài đi vào, bắt tay với viện trưởng Mao: "Tôi muốn gặp bác sĩ điều trị chính.”
"Được." Mao Nghị Quân gật đầu, dẫn Giang Lợi Dân đến gặp Lưu Hồng Cường.

Hiện tại Lưu Hồng Cường đang kiểm tra dụng cụ phẫu thuật, trong lòng không ngừng xây dựng cho bản thân!
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Mao Nghị Quân: "Bác sĩ Lưu, lại đây một chút.”
Lưu Hồng Cường ra ngoài nhìn thấy Giang Lợi Dân, lập tức gật đầu: "Xin chào.”
"Xin chào, cậu chính là bác sĩ phẫu thuật cho mẹ tôi lần này phải không? Tôi muốn hỏi, cơ hội thành công cao bao nhiêu?” Giang Lợi Dân hỏi thẳng.

Lưu Hồng Cường mím môi: "Tám mươi phần trăm!”
“Thật!” Giang Lợi Dân mừng rỡ, cùng Mao Nghị Quân nhìn nhau, "Vậy còn chờ gì nữa, mau phẫu thuật đi!”
Ngay lập tức, bà cụ Giang nằm trên cáng, được đẩy vào phòng phẫu thuật.

Một đám người bắt đầu chờ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, Lưu Hồng Cường, Mao Nghị Quân và Phan Lương Vĩ, tất cả đều vào phòng phẫu thuật.

Nhà họ Giang không phải người bình thường, cho dù Lưu Hồng Cường nộp một bản kế hoạch chẩn đoán và điều trị, cho dù Lưu Hồng Cường có nói anh ta đã chữa khỏi cho bệnh nhân có loại bệnh này, Mao Nghị Quân vẫn lo lắng.

Nhưng mặc dù như thế, một bác sĩ trẻ vừa từ Dương Thành tới, đã tiếp nhận chứng bệnh mà bọn họ chậm chạp chưa chữa được, làm cho toàn bộ bác sĩ ở bệnh viện Nhân dân thành phố Giang vô cùng chấn động.


"Thật hay giả? Người tới từ Dương Thành?”
"Đúng vậy, chính là thành phố nhỏ tuyến năm kia, nghe nói cả thành phố chỉ có một bệnh viện hạng ba."
"Có nhầm hay không, nếu như xảy ra chuyện thì sao?"
"Nghe nói đã từng điều trị cho một bệnh nhân tương tự, cho nên mới tới đây.

Viện trưởng Mao đích thân dẫn người ta vào phòng giải phẫu.”
“Chết tiệt, hâm mộ quá!”
"Nhưng mà, kết quả còn chưa có, ai biết sẽ như thế nào?"
"Có thể chữa khỏi là tốt nhất, bệnh viện chúng ta nhất định sẽ nổi tiếng, là nhà họ Giang đó."
"Sao anh không nói nếu không chữa khỏi thì sao? Tất cả chúng ta đều sẽ gặp xui xẻo theo.”
Một đám bác sĩ đột nhiên bắt đầu cảm thấy hoảng sợ.

Còn Lưu Hồng Cường hiện tại đang ở trong phòng phẫu thuật, vẫn chưa bắt đầu phẫu thuật, nhưng trên trán đã bắt đầu đổ mồ hôi.

Hôm nay anh ta là bác sĩ phẫu thuật chính, cô y tá bên cạnh đã sẵn sàng đưa đồ.

Hiện tại nhìn thấy đầu anh ta đổ đầy mồ hôi, cô y tá cũng có chút bối rối.

Còn chưa bắt đầu mà, anh ta đang nóng sao?
Tuy rằng bối rối, nhưng cô ấy vẫn cầm lấy khăn lau trán cho Lưu Hồng Cường.

Trong lòng Phan Lương Vĩ cũng đang lo lắng, bởi vì ông ấy không biết lúc ấy ở phòng phẫu thuật Dương Thành đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ là nghe sau này có người nói, là một người đàn ông cố gắng xoay chuyển tình thế.

Sau đó, Lưu Hồng Cường đã gửi cho ông ấy một ca bệnh sau khám và điều trị, ca phẫu thuật đã thành công.

Vì thế, ông ta còn tìm hỏi những bác sĩ cùng lên bàn mổ với Lưu Hồng Cường lúc ấy, những bác sĩ kia ai nấy cũng đều nói là Lưu Hồng Cường thực hiện.


Như vậy, ông ta mới tin tưởng, trói Lưu Hồng Cường gửi thư giới thiệu cho Giang thị.

Hy vọng sẽ không có gì sai sót!
Tuy nhiên Phan Lương Vĩ vẫn có chút lo lắng, lúc này trên trán Lưu Hồng Cường không ngừng đổ mồ hôi, làm cho ông ta cũng có chút lo lắng.

Vẻ mặt Mao Nghị Quân càng nghiêm túc hơn, ca bệnh này, bọn họ cũng chưa từng thực hiện, ông ta không dám hoàn toàn tin tưởng vào Lưu Hồng Cường, cho nên đã nhờ người gọi điện thoại cho một người bạn của ông ta, bảo ông ấy lập tức chạy tới đây.

Người bạn này là chuyên gia của Hiệp hội Y khoa Kinh Thành, chuyên nghiên cứu về các cơ quan như tim.

Đến lúc đó nếu Lưu Hồng Cường này không thành công, bạn ông ta có thể chạy tới kịp, vẫn có thể cứu vãn, chỉ là ông bạn của ông ta cũng không có kinh nghiệm về ca bệnh này.

Tình huống tim và các cơ quan khác cùng nhau xảy ra vấn đề, quá hiếm.

Mao Nghị Quân cắn răng, mặc kệ đi, đánh cược một ván thôi!
"Bác sĩ gây mê." Mao Nghị Quân nói.

Bác sĩ gây mê đứng bên cạnh đã chuẩn bị sẵn sàng, lập tức tiến lên gây mê toàn thân cho bà cụ Giang.

"Giao cho cậu." Mao Nghị Quân nhìn về phía Lưu Hồng Cường.

Lưu Hồng Cường gật đầu, rồi bắt đầu hết sức tập trung phẫu thuật cho bà cụ Giang.

Bọn họ mà không có phối hợp tốt, nếu muốn cưỡng chế trị liệu, nhất định phải mở tim, cắt bỏ hoàn toàn thứ gây ảnh hưởng trong đó, cũng bảo đảm trong quá trình cắt bỏ, tim sẽ không xảy ra suy kiệt!
Dù gì Lưu Hồng Cường ở Dương Thành cũng là phó viện trưởng, cho nên việc phẫu thuật không cần phải nói, cầm dao bắt đầu phẫu thuật một cách thuần thuật trơn tru.

Mao Nghị Quân thấy vậy trong lòng cũng có chút nhẹ nhõm.


Ca phẫu thuật đang tiến hành, Giang Lợi Dân bên ngoài đang lo lắng chờ đợi.

Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, Tần Tranh và Giang Quân đi tới.

"Bố, con mang cho bố chút cơm." Giang Quân đưa cho Giang Lợi Dân một hộp cơm.

"Các con đến làm gì?" Mặc dù Giang Lợi Dân nói vậy, nhưng vẫn nhận lấy.

"Bọn con ăn xong, nghĩ bố vẫn chưa ăn, cho nên mang đến.

Tần Tranh cũng chưa từng đi dạo Giang thị, con định dẫn cậu ấy đi dạo một vòng.” Giang Quân nói xong, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi bố, bố nói bác sĩ chữa bệnh cho bà nội, là bác sĩ ở Dương Thành phải không?”
Giang Lợi Dân gật đầu.

“Tần Tranh cũng ở Dương Thành, nói không chừng có quen biết!”
Tần Tranh nở nụ cười không nói gì, tuy nhưng anh cũng rất tò mò, ngay từ đầu nghe thấy thành phố Giang có người có thể trị liệu, anh còn tưởng là người ở địa phương.

Kết quả nghe Giang Quân nói, là người tới từ Dương Thành.

Lúc này Tần Tranh lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, nếu Dương Thành có người này, thì làm sao lại không có người trị cho con gái của Chu Bình chứ?
“Hình như là phó viện trưởng của bệnh viện nhân dân Dương Thành, tên là Lưu Hồng Cường gì đó!”
Giang Lợi Dân vừa mở hộp cơm ra, đang định ăn, lại ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt biến sắc của Tần Tranh.

"Ông nói, anh ta tên gì?" Tần Tranh nhíu mày.

"Lưu Hồng Cường, có gì không đúng sao?" Giang Lợi Dân cũng có chút mơ hồ, ông ta chưa từng thấy vẻ mặt này của Tần Tranh.

Tần Tranh chợt nhớ tới người này là ai!
Lưu Hồng Cường này, không phải là người cùng anh ở trong phòng phẫu thuật khi ấy, chữa trị cho Chu Huyên Nhất, suýt chút nữa chết người sao!
Ngay cả khi anh phẫu thuật thành công chữa khỏi cho Chu Huyên Nhất, tên kia còn muốn kích điện cho Chu Huyên Nhất!
Tần Tranh còn chưa kịp giải thích, đột nhiên trong phòng giải phẫu truyền đến một tiếng quát giận dữ như nổ tung!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Giang Lợi Dân sững sờ, tim đập thình thịch! Không phải là bà cụ đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Hiện tại trong phòng phẫu thuật, Mao Nghị Quân một tay đè vị trí trái tim bà cụ, một tay không ngừng cầm lấy gạc để cầm máu!
“Lập tức đến ngân hàng máu lấy máu, xem bác sĩ Kinh Thành tới chưa!”

“Kẹp cầm máu!”
Lưu Hồng Cường chết lặng, Phan Lương Vĩ cũng mù mịt!
Vẻ mặt Mao Nghị Quân tái nhợt, chợt nhìn về phía Lưu Hồng Cường: "Mẹ khiếp không phải cậu nói có thể làm sao! Tại sao lại vỡ mạch máu tim!”
Lưu Hồng Cường nhìn máu đỏ trước mắt, cả người anh ta sắp sụp đổ!
Ngay lúc này, Giang Lợi Dân đã đi tới cửa, đập mạnh vào cửa: "Viện trường Mao, xảy ra chuyện gì! Mẹ tôi thế nào rồi?”
Mao Nghị Quân tái nhợt, nhìn bà cụ đang hấp hối trên giường: "Lại đây đè xuống!”
Phan Lương Vĩ vội vàng tiến lên đè lại cầm máu, Mao Nghị Quân buông tay ra không nói nhiều cho Lưu Hồng Cường một cái tát!
“Rốt cuộc tình huống gì, nói!”
Lưu Hồng Cường ngớ người, khóe miệng run rẩy cũng không biết nên nói cái gì, anh ta sợ!
"Mẹ kiếp còn không nói thật, cả cái bệnh viện thành phố Giang đều phải chôn theo cậu! Nếu bệnh viện của tôi không còn, cậu mẹ nó cũng đừng nghĩ được sống!”
Phan Lương Vĩ trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, chuyện sợ nhất vẫn xảy ra rồi: "Tiểu Lưu, cậu mau nói đi.

Cái này có phải do cậu không cẩn thận hay là đã xảy ra sai lầm nào rồi?”
Sai lầm?
Ôi, ôi!
Lưu Hồng Cường trong lòng tràn đầy chua xót, chuyện này không phải là sai lầm, chuyện này rất bình thường!
Bởi vì bản thân anh ta không biết thực hiện, chỉ là mù quáng nói bừa mà thôi!
Anh ta đang đánh cược xem vận may, kết quả không ngờ lại xảy ra chuyện!
Nhưng mà, anh ta không dám nói, bởi vì nếu như nói, tương lai của anh ta sẽ bị huỷ!
Lập tức, Lưu Hồng Cường nhìn về phía bà cụ trên giường: "Tôi biết rồi, bệnh nhân ở Dương Thành kia, là người trẻ tuổi, trái tim suy yếu khác với trái tim của bà cụ này! ”
“Nhất định là như vậy, cho nên mới xảy ra chuyện này!”
Vẻ mặt Mao Nghị Quân âm trầm lạnh lẽo, nhưng trong lòng cũng biết, người trẻ tuổi quả thật có sức sống hơn người già.

“Viện trưởng Mao, bạn của ông tới rồi!”
Lúc này, ngoài cửa có tiếng hét, sau đó có một bác sĩ nữ mặc quần áo vô trùng đi vào, vẻ mặt nghiêm túc: "Người đâu?”
Mao Nghị Quân cũng biết không có thời gian chào hỏi gì, vội vàng lôi kéo bác sĩ nữ này đi đến trước giường bệnh!
Hai túi máu không ngừng được truyền máu, nhưng máu ở vết thương kia vẫn đang phun ra ngoài!
"Cô đến chậm thêm hai phút nữa, chúng ta buộc phải tuyên bố tử vong với người nhà!"
Tay Mao Nghị Quân đang run rẩy, nhưng lúc này trong lòng ông ta đã có chút tự tin.

Nhưng ngay vào lúc ấy, bác sĩ nữ đột nhiên nói, làm cho toàn bộ kíp mỗ rơi vào hầm băng!
"Cái này là không thể? Phương pháp trị liệu này, tôi chưa từng thấy, một trăm phần trăm sẽ không thành công, sao các người có thể cho phép bác sĩ coi bệnh nhân coi như chuột bạch chứ?”
"Mao Nghị Quân, ông đang đùa sao?".

Bình Luận (0)
Comment