Đệ Nhất Tần Tranh

Chương 63


Mấy người vừa nghe Hàn Vân Triết nói, là người của Giang Nhiễm dẫn đến đều ngại nói.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Giang Nhiễm lúc này, mọi người đều không khỏi cảm thấy có chút bất ngờ.

Người này là Giang Nhiễm dẫn đến, cũng thật con mẹ nó không biết xấu hổ nhỉ?
“Tiểu Nhiễm, em quan tâm đến loại người như anh ta làm gì, để anh ta đi đi!” Hàn Vân Triết không nhìn nổi nữa, đưa tay kéo Giang Nhiễm.

Giang Nhiễm rụt vai lại, không để cho Hàn Vân Triết chạm vào mình, nhưng sắc mặt đã trở nên tái mét, ngồi xuống không có ý định kéo Tần Tranh nữa.

Mà lúc này Tần Tranh đã đi đến chỗ Hàn Vân Triết vừa đi, mọi người đều nhìn anh.

Đều đang đợi Tần Tranh bị đuổi về, và sẽ cười chế giễu anh.

Ngay cả Giang Nhiễm cũng thầm nghĩ: Anh đi đi, chỉ có anh là giỏi, chỉ chữa bệnh mà thôi, ghê gớm lắm sao? Tôi xem lát nữa làm sao anh lấy lại được thể diện!
Nhưng mà, người đàn ông mặc đồ đen họ tưởng tượng sẽ đứng ra, lại không đứng ra.

Tần Tranh trong tưởng tượng sẽ bị đuổi về, giờ phút này lại vừa đi đến bên bàn, được Lưu Chính mới đến kéo ngồi xuống!
Ngay lập tức, cả bàn đều im lặng!
Giang Nhiễm đột nhiên mở to đôi mắt, làm sao có thể?
Sắc mặt của những người khác cũng trở nên khó coi, mặt của Hàn Vân Triết còn khó coi hơn cả khóc!
“Sao anh ta lại quen biết với Lưu Chính?”
Mấy người đều không chết tâm, nhưng ngay sau đó, họ nhìn thấy Giang Lợi Dân đứng dậy rót rượu cho Tần Tranh!
Tần Tranh bưng ly rượu lên, đưa về phía Lý Vĩnh Khang, mà Lý Vĩnh Khang lại uống rượu Tần Tranh mời!
Chết lặng!
Trong lòng mỗi người họ đều nghi ngờ!
Tại sao?
Giang Nhiễm cũng muốn biết tại sao?
Tần Tranh này không phải chỉ là một bác sĩ thôi sao?
Bỗng nhiên, một người mở miệng: “Vừa rồi anh ta nói anh ta làm gì?”
“Mở phòng khám.” Hàn Vân Triết nghi ngờ.

“Chết tiệt!” Người kia nhíu mày, “Người cứu bà cụ nhà họ Giang và ông cụ nhà họ Lý trong miệng các người vừa rồi, không phải chính là anh ta đấy chứ?”
Đột nhiên, tất cả mọi người đều sững sờ.

“Không thể nào…” Người đàn ông dẫn đầu kia vừa định nói gì đó, đột nhiên anh ta nghĩ đến dáng vẻ phụt cười của Tần Tranh lúc ban đầu khi mình đoán là thiếu gia Kinh thành.


Trong nháy mắt, sắc mặt anh ta bỗng trở nên tối sầm!
Mẹ nó!
Hóa ra tên này đã biết là ai từ trước, sở dĩ anh ta cười là cười suy đoán của mình!
Trong một lúc, không ai nói gì cả.

Tất cả đều ngây ngốc nhìn Tần Tranh ngồi ở bàn bên đó, vui vẻ trò chuyện với các lãnh đạo.

Sắc mặt Giang Nhiễm thay đổi mấy lần, nhưng vẫn không muốn tin, mà hơn hết là không cam tâm.

Cô ấy nhíu chặt mày, cắn răng nghiến lợi uống cạn rượu trắng trong ly.

Mà Tần Tranh lúc này đang nói chuyện rất vui vẻ với Lưu Chính và những người khác.

“Tôi không ngờ, tại tôi tại tôi cả.” Giang Lợi Dân bất đắc dĩ, “Tôi nghĩ rằng thằng nhóc này là đến tìm tôi, tôi còn sợ làm phiền lãnh đạo.”
Lúc vừa nhìn thấy Tần Tranh đi tới, suýt nữa Giang Lợi Dân đã trực tiếp đi ra khỏi bàn đuổi Tần Tranh về!
Nhưng Lưu Chính đứng dậy trước ông ấy một bước, còn kéo Tần Tranh ngồi xuống.

Lúc đó Giang Lợi Dân đã sững sờ!
Sau một hồi hỏi thăm mới biết, hóa ra ông cụ nhà họ Lý là được Tần Tranh chữa khỏi!
Lập tức, ánh mắt Giang Lợi Dân nhìn Tần Tranh càng thêm thân thiết, thanh niên tốt như vậy sao lại không phải là con rể của mình chứ?
Không được, trở về phải làm mối cho Giang Nhiễm mới được!
“Không chỉ như vậy, trước khi cậu ấy xây phòng khám, nhà tôi đã xảy ra một vài chuyện và đều được cậu ấy xử lý.” Lưu Chính nói tiếp.

Lý Vĩnh Khang híp mắt, không nói chuyện nhưng trong mắt cũng đầy vẻ thưởng thức.

Tần Tranh khiêm tốn lịch sự: “Bí thư Lưu quá khen rồi.”
Mà Lý Vĩnh Khang luôn không nói chuyện, lúc này mới chậm rãi lên tiếng: “Điều tôi chú ý không phải là cậu chữa bệnh cứu người, mà cậu tự xưng là Cục tình báo quân sự, xông vào nơi xảy ra vụ cháy để cứu người.”
Tần Tranh thoáng sửng sốt.

Thân phận của Lý Vĩnh Khang thì khác, bản thân ông ấy đến từ Kinh thành.

Là người đến từ Bộ Trung ương, phụ trách toàn bộ tỉnh Thanh.

Lúc này ông ấy vừa nói, Tần Tranh lập tức nghiêm túc lắng nghe.

“Bởi vì cậu tự xưng là Cục tình báo quân sự, cho nên tôi đã lập tức cho người chặn thông tin của cậu.


Mặc dù Cục tình báo quân sự là tổ chức đặc công, nhưng… đã bị cưỡng chế giải tán, điều này có nghĩa là phía trên không còn tin tưởng vào nó nữa.”
Lý Vĩnh Khang nhìn Tần Tranh: “Cậu hiểu không?”
Ánh mắt Tần Tranh lóe lên, gật đầu: “Lúc đó chuyện xảy ra đột ngột, vì để cho lính cứu hỏa tin tưởng tôi, nên tôi đành phải bịa ra cái này.”
Lý Vĩnh Khang gật đầu: “Ừm, lần sau có thể đổi một cách nói khác.”
Cục tình báo quân sự, bây giờ cũng đã là từ cấm rồi sao?
Trong lòng Tần Tranh có chút khó chịu, nghĩ đến Lương Khanh ở nhà, một người phụ nữ như thế, anh tuyệt đối không tin cô là người sẽ phản bội tổ quốc!
Năm đó, nhất định đã xảy ra gì đó!
Cục tình báo quân sự, biết đâu ngoại trừ Lương Khanh, vẫn có người khác còn sống!
Đột nhiên Tần Tranh muốn triệu tập tất cả những người đó lại, chỉ là để trả lại sự công bằng cho Cục tình báo quân sự, và trả lại thân phận trong sạch cho Lương Khanh.

“Nhưng mà, tôi khen ngợi sự dũng cảm cứu người của cậu! Trong buổi lễ trao giải ngày hôm nay, có một huy chương dành cho những anh hùng vô danh, phần thưởng này thuộc về cậu, nhưng bởi vì vô danh, cho nên cậu không thể nhận được.”
Nói xong, Lý Vĩnh Khang bỗng nhìn Lưu Chính: “Đã là lính của cậu, thì để dưới quyền cậu đi.”
Lưu Chính ngạc nhiên, sau đó gật đầu, sắc mặt hơi đỏ bừng, tay bỗng nắm chặt cánh tay Tần Tranh, lắc mạnh.

Trong lòng Tần Tranh ấm áp, anh biết là Lưu Chính đang cảm ơn anh.

Giờ phút này, nhiều người cũng bắt đầu đến mời rượu, Tần Tranh phát hiện đã có một vài lãnh đạo không có chỗ đứng, anh trực tiếp đứng dậy đi về chỗ Giang Nhiễm.

Mặc dù anh muốn trò chuyện với Lưu Chính, nhưng, xung quanh đều là tâng bốc và xu nịnh, chi bằng quay trở lại nhóm nhỏ vừa rồi.

Mà lúc này, dường như Giang Quân cũng đã xong việc, đi theo Tần Tranh: “Cậu ngồi ở đâu?”
Tần Tranh chỉ Giang Nhiễm.

Giang Quân gật đầu: “Ngồi cùng đi.”
Hai người đi đến trước bàn, Tần Tranh ngồi xuống vị trí ban đầu, Giang Quân ngồi bên cạnh Tần Tranh.

Nhưng rất nhanh, Tần Tranh nhận ra rằng bầu không khí lúc này hoàn toàn khác với vừa rồi.

Những người liên tục chỉ trích anh, trên mặt đều nở nụ cười gượng gạo, và không dám nhìn Tần Tranh.

Giang Quân đến cũng đã gây ra một chút chấn động nhỏ, mấy người anh một câu tôi một câu tâng bốc Giang Quân.

Nhưng chẳng mấy chốc, trên bàn lại chìm vào im lặng.


Ánh mắt Giang Nhiễm phức tạp nhìn Tần Tranh, nhưng rất nhanh lại dời ánh mắt, không chỉ như thế cô còn trợn trắng mắt.

Thầm nói chẳng qua cũng chỉ là như thế mà thôi!
Mà chính vào lúc này, một âm thanh vang lên, Lý Vĩnh Khang mặc bộ vest màu đen đứng trên bục cao.

Và có hai người đang đứng bên cạnh ông ấy.

Một là Lưu Chính, và người còn lại là Mao Nghị Quân, viện trưởng của bệnh viện thành phố Giang!
“Các vị.” Lý Vĩnh Khang nói.

Ngay lập tức, bên dưới náo nhiệt bỗng trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều quay trở về chỗ ngồi của mình, nghe lãnh đạo phát biểu.

Lý Vĩnh Khang không phải kiểu người lan man dài dòng, ông ấy đi thẳng vào vấn đề.

“Hôm nay mời mọi người đến đây, nói là gặp gỡ, nhưng có ba điểm chính tôi muốn thông báo.”
“Đầu tiên, bí thư Lưu Chính nguyên ở Dương Thành, bắt đầu từ hôm nay sẽ chính thức bổ nhiệm làm bí thư thành phố Giang, phó bí thư tỉnh Thanh!”
Rộ lên!
Ngay lập tức, bên dưới vang lên tràng pháo tay!
Tần Tranh cũng cười, Lưu Chính là một vị quan thanh liêm, là người tốt, đây là điều anh ta xứng đáng có được, cho dù không có sự giúp đỡ của Tần Tranh, thì tin rằng Lưu Chính cũng sẽ đứng được ở vị trí này bằng chính thực lực của mình.

Nhưng Lưu Chính lúc này lại nhìn Tần Tranh với ánh mắt đầy cảm động, gật đầu thật sâu với Tần Tranh.

“Chuyện thứ hai, cũng là một chuyện rất tồi tệ! Ngày hôm qua, bệnh viện nhân dân thành phố Giang đã xảy ra một chuyện suýt chút nữa nguy hiểm đến tính mạng của người dân!”
“Nguyên nhân là một bác sĩ khoa nội, không biết nhưng lại giả vờ biết làm bác sĩ mổ chính!”
Bên dưới lập tức xôn xao, chuyện này có rất ít người biết.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Quá đáng sợ, bác sĩ không biết nhưng lại giả vờ biết trực tiếp làm bác sĩ mổ chính?”
Ánh mắt Lý Vĩnh Khang tối sầm lại: “Bình tĩnh một chút, lần này tôi đã mời viện trưởng Mao Nghị Quân của bệnh viện này đến đấy, yêu cầu ông ấy cam đoan với mọi người, từ nay về sau nếu còn xảy ra tình trạng như vậy, thì sẽ trực tiếp cách chức!”
Mao Nghị Quân lập tức bước tới trước cầm micro nói: “Tôi, Mao Nghị Quân xin lỗi tất cả mọi người ở đây! Và tôi xin thề rằng, bắt đầu từ hôm nay, nếu còn xảy ra chuyện như vậy nữa thì tôi sẽ bị lãnh đạo xử phạt!”
Nói xong, ông ta cúi người thật sâu với mọi người.

Nghe vậy sắc mặt Tần Tranh đã tốt hơn nhiều, nếu không phải hôm qua anh vừa vặn có mặt ở đó, thì sợ rằng bà cụ Giang thật sự sẽ chết.

“Chuyện còn lại, là sự kiện tuyên dương.

Vài ngày trước, ở bộ phận tiếp nhận bệnh nhân nội trú của bệnh viện nhân dân Dương Thành, đã xảy ra một vụ nổ lò sưởi, dẫn đến hỏa hoạn!”
“Tình trạng cháy lan vô cùng đáng sợ.”
Lý Vĩnh Khang nói xong, thì màn hình lớn ở phía sau lập tức hiển thị video lúc đó.

Bên trong là tiếng la hét hỗn độn, những người xem bên dưới đều nhíu mày, trong mắt đều là sợ hãi.


“Khi các sĩ quan và binh lính cứu hỏa nghĩ rằng tất cả nhân viên đã được giải cứu, thì một cậu bé bị nhốt trong nhà vệ sinh đã hét lên và thu hút sự chú ý!”
“Mà lúc này, nơi cậu bé ở, lại nổ tung lần nữa! Thậm chí lính cứu hỏa cũng nói rằng, sau khi họ đi vào tuyệt đối sẽ không ra được, thì có một anh hùng vô dành đã xông vào!”
“Và cứu được cậu bé ra ngoài!”
Lý Vĩnh Khang vừa dứt lời, bên dưới vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

“Mà trước khi anh hùng này cứu cậu bé, đã giúp đỡ các binh lính cứu hỏa, cứu ra được hơn mười người!”
“Vì lý do này, buổi gặp gỡ ngày hôm nay, tôi muốn khen ngợi vị anh hùng này.”
Nói xong, Lý Vĩnh Khang lấy ra một chiếc cúp vàng, phía trên có khắc vô danh.

Chiếc cúp này rất bình thường, hình bầu dục, nhưng nó đại diện cho năng lượng nguyên thủy.

Tần Tranh mỉm cười, những người xung quanh vỗ tay ầm ĩ, Lý Vĩnh Khang trao cúp cho Lưu Chính: "Đây là lính của anh ở Dương Thành, mặc dù bây giờ anh đã rời khỏi Dương Thành, nhưng để chiếc cúp này ở chỗ anh cũng là đương nhiên !”
Lưu Chính gật đầu, trịnh trọng nhận lấy chiếc cúp.

Nói rõ xong tất cả mọi chuyện, lãnh đạo mới đi xuống khỏi bục ăn cơm.

Mà lúc này, Giang Lợi Dân cũng từ phía trên đi xuống, đi đến ngồi xuống bên cạnh Giang Nhiễm: “Bên lãnh đạo không cần bố đi cùng, bố phải ăn một bữa thật ngon.”
Ông ấy vừa đến, một vài người đàn ông và phụ nữ đều trở nên thận trọng, đây là nhân vật nổi tiếng!
Giang Nhiễm gật đầu.

Lúc này Giang Quân đang nói chuyện vừa rồi với Tần Tranh: “Cậu giỏi lắm, lãnh đạo cũng được thăng chức vì cậu.”
Tần Tranh mỉm cười không nói, nhưng Giang Nhiễm lại nở nụ cười lạnh lùng nói: “Cho dù biết chữa bệnh thì thế nào? Ở trong mắt tôi, anh cũng chỉ thực hiện trách nhiệm của mình mà thôi.”
Nói xong, Giang Nhiễm cười khẩy đứng dậy: “Mọi người đã ở đây, con cũng không ở cùng anh ta nữa, nhìn thấy loại người này là chán ghét.”
Dứt lời, cô định trực tiếp rời đi.

Giang Lợi Dân và Giang Quân lại nhíu mày nhìn Giang Nhiễm.

Ánh mắt Giang Quân tối sầm lại: “Em ngồi xuống cho anh! Ai cho phép em nói chuyện với người khác như vậy, đây là thái độ của nhà họ Giang ta đối với người khác sao?”
Giang Nhiễm trợn trắng mắt: “Em không có hứng thú với đàn ông giả dối!”
“Ồ, vậy em nói xem, cái gì mới là đàn ông thật sự?” Giang Quân nở nụ cười lạnh lùng, “Ở trong mắt em, có tồn tại đàn ông thật sự sao?”
Người nhà họ Giang dạy dỗ người của mình, cả bàn đều không tiện mở miệng, ngay cả Hàn Vân Triết cũng cúi đầu xuống.

Giang Nhiễm bực mình hay nổi nóng, lập tức làm nũng kêu lên: “Sao lại không có? Anh hùng mà bí thư Lý nói chính là đàn ông thật sự!”
Vốn Giang Quân còn muốn dạy dỗ Giang Nhiễm, nhưng sau khi nghe thấy lời Giang Nhiễm nói thì sững sờ.

Giang Lợi Dân cũng ngạc nhiên!
Sự thay đổi đột ngột của hai người khiến cho Giang Nhiễm đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, sau đó cô nghe thấy Giang Quân nói.

“Anh hùng vô danh trong miệng bí thư Lý, không phải ai khác mà chính là Tần Tranh, là người mà em luôn miệng nói người ta chẳng qua cũng chỉ là như thế, là một người đàn ông giả dối đấy!”
Giang Quân lạnh lùng nở nụ cười nhìn Giang Nhiễm: “Bây giờ, em còn muốn nói gì? Nuông chiều em mỗi ngày!”.

Bình Luận (0)
Comment