Đệ Nhất Thi Thê

Chương 77

Sau khi Mộ Nhất Phàm chạy ra khỏi tập đoàn Mộ thị, anh lái xe chạy loạn khắp nơi, mãi đến khi chạy tới nơi thưa xe cộ và người đi đường mới dừng xe lại.

Anh thở phào một hơi, sau đó, không nặng không nhẹ mà vỗ vỗ cái bụng: “Thành thật nói đi, có phải mày đã báo tin cho Chiến Bắc Thiên không?”

Nhất thời, cái bụng đập mạnh dữ dội, bày tỏ sự kháng nghị và oan ức.

Mộ Nhất Phàm cảm thấy hoang mang: “Không phải mày, vậy ai nói, sao Chiến Bắc Thiên biết thân phận của tao được, còn biết tao ở tập đoàn khoa học kỹ thuật Mộ thị nữa?”

Cái bụng vẫn không ngừng đập, biểu thị rằng không biết.

Đúng lúc này, một tiếng chuông quen thuộc vang lên cắt ngang suy nghĩ của Mộ Nhất Phàm, là tiếng chuông điện thoại của anh.

Mộ Nhất Phàm cúi đầu nhìn bên cạnh chỗ ngồi một chút, không thấy di động anh đâu, anh lại sờ vào trong túi, di động thế mà lại ở ngay trong túi anh.

“What the hợi, chẳng lẽ cái điện thoại này có thuật ẩn thân?”

Ban nãy lúc ở trên tầng thượng tập đoàn khoa học kỹ thuật Mộ thị, anh đã sờ soạng khắp người một lần, nhưng rõ ràng không tìm được điện thoại, sao bây giờ nó lại lù lù một đống ở đây?

Trong lòng Mộ Nhất Phàm đầy những nghi hoặc, anh thấy di động hiển thị tên Mộ Duyệt Thành, chợt nhớ ra chuyện Mộ Duyệt Thành phái người tới công ty đón mình, vội vã nghe máy: “Bố, con…”

Anh còn chưa nói xong, đã thấy Mộ Duyệt Thành cười nói: “Nhất Phàm, Chiến thiếu tướng tới công ty đón con rồi hả.”

Mộ Nhất Phàm sửng sốt: “Hở? Chiến thiếu tướng?”

Họ Chiến?

Còn là một thiếu tướng?

Chẳng lẽ là Chiến Bắc Thiên?

Anh thử thăm dò: “Bố nói Chiến Bắc Thiên á?”

“Ừ, cậu ấy nói với bố sẽ tới công ty đón con, đưa con rời thành B.”

Mộ Duyệt Thành vô cùng tin tưởng Chiến Bắc Thiên, nếu không, điện thoại đã chưa trở về tay Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm trợn to mắt.

Rõ ràng anh có thể ngồi trực thăng quay về thành B mà, anh thật không hiểu sao đột nhiên Mộ Duyệt Thành lại thay đổi chủ ý mà để Chiến Bắc Thiên tới đón anh, chẳng phải như này là làm điều thừa thãi hay sao?

Thật không biết Mộ Duyệt Thành đang bảo vệ anh? Hay là muốn anh chết nhanh lên một chút, hay là muốn khiến anh chết nhanh lên một chút.

“Cậu ấy từng là cấp trên của con, con phải chịu khó nghe lời cậu ấy vào, biết chưa hả?”

Mộ Nhất Phàm không muốn để Mộ Duyệt Thành biết sự thật rồi lại bận tâm lo lắng, anh nói: “Con biết rồi.”

“Vậy trước mắt cứ như vậy đi, có chuyện gì, đợi con đến thành B rồi nói.”

“Vâng.”

Mộ Nhất Phàm tắt cuộc gọi, cất di động vào trong túi, sau đó tiếp tục ngồi trên ghế lái ngớ người ra.

Trước đó anh cuống cuồng muốn tới thành B, là lo Chiến Bắc Thiên sẽ phát hiện ra thân phận thật của mình, giết anh diệt khẩu, thế nhưng, giờ Chiến Bắc Thiên đã phát hiện ra thân phận thật của anh rồi, anh không còn sốt ruột muốn tới thành B nữa.

Hiện tại với anh mà nói, vấn đề cấp bách bây giờ là nhanh chóng thoát khỏi cảm giác thèm muốn thịt người sống, bởi vì anh nhận ra ban nãy ở công ty, chỉ cần ngửi thấy mùi máu tươi, ý thức sẽ trở nên mơ hồ, ham muốn cắn người tăng cao, lúc đó anh rất khó kiểm soát bản thân, cho nên, anh phải ở lại thành G để tìm cơ hội nâng cấp tang thi.

Anh nhớ một tháng sau mạt thế, toàn quốc sẽ tiến hành hoạt động đốt cháy thiêu hủy thi thể tang thi quy mô lớn, khi đó sẽ có một sự thay đổi.

Không chỉ con người và tang thi có dị năng, thực vật và động vật cũng bị biến dị, quan trọng hơn cả, thi thể tang thi sau khi bị đốt cháy, sẽ kết thành một loại tinh thạch, Tang Thi Vương Mộ Nhất Phàm, cũng nhờ hấp thu số lượng lớn tinh thạch nên mới có thể từ tang thi cấp thấp thăng lên tang thi trung cấp, chỉ cách tang thi cao cấp một bậc.

Cho nên, chỉ cần anh hấp thu hết năng lượng tinh thạch này, anh có thể thăng lên làm tang thi cấp cao, thoát khỏi cơn thèm khát thị người sống.

Thế nhưng giờ anh phải tìm mấy người đồng bọn mới được, đến lúc đó, có lẽ sẽ cần họ hỗ trợ.

Mộ Nhất Phàm hồi tưởng lại những cánh tay trợ lực bên cạnh Tang Thi Vương, ngoại trừ Trang Tử Duyệt ra, người còn lại anh chỉ biết tên, cũng không biết người này trông thế nào, muốn tìm y cũng không dễ dàng, có lẽ chỉ có thể đợi theo tiến triển của tiểu thuyết, mới có thể gặp được bọn họ.

Thế nhưng, nếu cứ đợi theo tiến triển tiểu thuyết, cuộc thiêu hủy lớn ở mãi một tháng sau, mà chưa chắc đã có thể gặp được họ.

Mộ Nhất Phàm suy đi nghĩ lại, nghĩ đi tới tìm Trang Tử Duyệt là hợp lý nhất, không biết vết thương lần trước anh cào xước Trang Tử Duyệt có đáng ngại hay không, cũng không biết liệu giờ Trang Tử Duyệt đã biến thành tang thi hay chưa nữa.

Anh xốc lại tinh thần, nhìn cái bụng vẫn đang đập nãy giờ, giơ tay lên vuốt ve bụng: “Xin lỗi, ban nãy hiểu nhầm mày, đợi đến khi tao rảnh rỗi sẽ dẫn mày đi hút mao liêu.”

Đến lúc này Kình Thiên Châu mới chịu an tĩnh lại.

Mộ Nhất Phàm lần theo trí nhớ trong đầu, lái xe tới chỗ Trang Tử Duyệt ở khu biệt thự Thiên Uyển.

Vừa tới khu biệt thự, anh đã cảm thấy bầu không khí nơi đây là lạ, bên trong vô cùng an tĩnh, hơn nữa, ngoài cổng còn không có bảo vệ canh giữ.

Mộ Nhất Phàm lái xe vào, thấy trên mặt đất và các bụi rơm, chỗ nào cũng nhuốm vũng máu khô, có thể thấy trước đó khu biệt thự này từng xảy ra chuyện lớn, hẳn là có liên quan tới tang thi.

Thế nhưng, anh không nhìn thấy thi thể, cũng không thấy tang thi đi lại.

Mộ Nhất Phàm lo Trang Tử Duyệt xảy ra chuyện, lập tức phóng xe tới chỗ biệt thự Trang Tử Duyệt.

Cửa chính đang mở rộng, anh vội vã dừng xe chạy ào vào phòng khách.

Trong phòng khách lộn xộn, như vừa trải qua thế chiến, xung quanh hỗn độn cả lên, trên tường còn có rất nhiều vết máu, cùng với dấu máu in hình bàn tay, trông vô cùng khiếp người.

Ngay sau đó, có tiếng khóc huhu nức nở từ phòng bếp vọng ra.

Mộ Nhất Phàm vội vã gọi: “Trang Tử Duyệt, cậu có nhà hay không?”

Dứt lời, một người đàn ông từ trong phòng bếp đi ra, trên người mặc một bộ trang phục thường ngày màu đen, trên mặt đeo khẩu trang và kính râm, khiến anh không thể nhìn ra đối phương là ai, nhưng qua vóc người, đây chắc chắn không phải Trang Tử Duyệt.

Mà trong phòng bếp vẫn không ngừng vọng ra tiếng khóc nức nở, nói rõ ở trong phòng bếp có người.

Đáy mắt Mộ Nhất Phàm lóe lên tia cảnh giác: “Anh là ai? Sao anh lại ở trong nhà bạn tôi?”

Chàng trai mặc đồ đen không nói gì, bước từng bước về phía anh, sau đó, một bóng người từ trong phòng bếp lao ra, ôm chặt lấy eo chàng trai mặc đồ đen: “Đừng đả thương người nữa, xin con đừng đả thương người nữa.”

Người nọ ngẩng đầu, gào lên với Mộ Nhất Phàm: “Anh kia, anh đi mau đi, đừng ở đây nữa, nơi này rất nguy hiểm.”

Mộ Nhất Phàm dời đường nhìn sang người đang gào lên kia, đột nhiên cảm thấy đối phương có vẻ quen mắt: “Ông….”

Anh nhìn chăm chú một hồi, nhận ra đối phương chính là tên bác sĩ nói anh mang thai trong bệnh viện: “Mịa, không phải ông là cái tên lang băm kia sao? Sao ông lại ở trong nhà bạn tôi?”

Trịnh Quốc Tông thấy đối phương nhận ra mình, ngưng khóc lại, ngẩn người nhìn anh: “Cậu là?”

Mộ Nhất Phàm tức giận nói: “Tôi chính là cái người đàn ông bị ông chuẩn đoán mang thai.”

“Ồ, ra là cậu!” Trịnh Quốc Tông hỏi: “Cậu nạo thai rồi à?”

Mộ Nhất Phàm ấm ức: “Mợ nó, ông nhìn cho rõ, rõ ràng tôi đây là giai, cái đồ lang băm này!”

Chàng trai mặc đồ đen nghe anh nói vậy, lại tiến lên một bước.

Trịnh Quốc Tông vội vã ôm lấy chàng trai mặc đồ đen: “Cậu Mộc, cậu đi mau đi, cậu mà không đi mau, tôi không ngăn được thằng bé đâu.”

Mộ Nhất Phàm nhìn ra được dường như Trịnh Quốc Tông rất sợ chàng trai mặc đồ đen làm ra chuyện gì, cũng vội lui lại giữ một khoảng cách an toàn hỏi: “Ông trả lời tôi trước đi, sao mấy người lại ở trong nhà bạn tôi? Bạn tôi và người nhà đi đâu rồi?”

Trịnh Quốc Tông vội hỏi: “Bạn cậu là ai?”

“Trang Tử Duyệt.”

“Trang tiên sinh à, tôi không biết, lúc tôi tới đây, nơi này đã thành ra như vậy rồi.”

Mộ Nhất Phàm nghi hoặc: “Thế ông khóc cái gì trong bếp?”

Bị nhắc tới chuyện thương tâm, Trịnh Quốc Tông lại khóc lên: “Vợ tôi bị người ta cắn chết.”

“Sao vợ ông lại ở trong nhà bạn tôi?”

“Vợ tôi thấy Trang tiên sinh trả tiền lương không tồi, cho nên mỗi ngày tới đây giúp nấu nướng, đợi ăn tối xong sẽ về nhà nghỉ ngơi, thế nhưng sáng nay tôi đi trực đêm về, không thấy vợ đâu, bởi không yên lòng cho nên gọi cho bà ấy, nhưng không ai nghe, tôi thử tới xem một chút, không ngờ lại thành ra như vậy.”

Trịnh Quốc Tông càng nói càng thương tâm, cuối cùng lại đau lòng khóc lên.

“Ông không thấy bạn tôi sao?”

“Không, lúc tôi đến chỗ này đã loạn như vậy rồi, bên ngoài biệt thự cũng không có người nào khác.”

Mộ Nhất Phàm biến sắc, đột nhiên nhớ ra gọi điện thoại cho Trang Tử Duyệt, vội lấy di động ra, nhưng điện thoại đối phương lại đang tắt máy.

Anh cũng không định cứ như vậy mà đi, xoay người đi lên tầng, xem có những người khác không.

Sau khi xác định không có người, anh mới quay về phòng khách, liền trông thấy chàng trai mặc đồ đen bế thi thể người phụ nữ bị cắn đến biến dạng từ trong phòng bếp đi ra.

“Hai người…”

Trịnh Quốc Tông giải thích: “Tôi muốn tìm một chỗ chôn vợ mình.”

“Hai người có xe không?” Mộ Nhất Phàm nhớ lúc đi vào, không thấy bên ngoài có xe đỗ.

“Chúng tôi bắt xe tới, không có xe.”

“Để tôi đưa hai người đi một đoạn.”

Trịnh Quốc Tông vội vã từ chối: “Không cần, không cần đâu, chúng tôi cõng đi là được rồi.”

Mộ Nhất Phàm nhìn thi thể người phụ nữ kia: “Hai người cứ như vậy cõng ra ngoài, sẽ hù người khác, hơn nữa, còn có thể bị cảnh sát bắt lại.”

Trịnh Quốc Tông nghe vậy, lộ vẻ do dự, sau đó quay đầu nhỏ giọng hỏi chàng trai mặc đồ đen: “Con có thể nhịn được không?”
Bình Luận (0)
Comment