Đệ Nhất Tình Địch

Chương 22


Tôi thả hồ ly, để cho nàng tự mình đi chơi.

Trong phòng khách gọn gàng sạch sẽ, bổn tôn ngồi trên giường, ngắm nghía một cành dâu, nửa ngày mới nói với đệ tử đang cẩn trọng đứng ở cạnh cửa: "Thần núi Cửu Lĩnh không thu nhận nữ đệ tử đâu."
Đệ tử có tên là Nhất Vân kia đương nhiên biết rằng tôi giữ cô ta ở lại đây là chẳng vì chuyện gì tốt lành cả.

Cô nhếch môi, thể hiện rằng mình không chịu khuất phục, quyết tâm giả ngu đến cùng: "Nhất Vân biết chứ."
Bổn tôn nhìn cô ta từ trên xuống dưới, đánh giá vài lần, không thể không nói, Nhất Vân đúng là một thiếu nữ yếu đuối mảnh mai, nhưng sống lưng của cô lại thẳng tắp, lông mày gan dạ lại trông giống phái nam, không có nửa phần hồn nhiên của phái nữ.

Cộng thêm phụ trợ của đạo pháp, đám đạo sĩ Cửu Lĩnh cho rằng cô là thiếu niên, chỉ có điều là hơi gầy yếu, âu cũng là điều dễ hiểu.

Bổn tôn tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi hãy nói cho ta biết, vì sao ngươi lại bái vào sư môn?"
Ánh mắt của Nhất Vân hơi lập lòe trong chốc lát, hồi sau mới kiên định bảo: "Tìm kiếm con đường riêng để tu tiên, trừng gian diệt ác."
Bổn tôn híp mắt nhìn cô ta, lát sau mới nhoẻn miệng cười: "Có chí hướng tốt."
Cô ta thấy vẻ mặt của tôi có vẻ hòa hoãn lại, tự mình cẩn thận nhích lại đứng ở bên cạnh đợi.

Bổn tôn cầm cành dâu trong tay, lá xanh ngắt, quả tím đậm.

Tôi cúi đầu ngắm nó, chốc sau mới nói chuyện với Nhất Vân: "Hồ ly lúc nãy chẳng biết chạy đi đâu, ngươi trông coi nàng giùm ta, để cho nàng đừng chạy lung tung, lại mắc bẫy."
Có một số chuyện tôi không muốn nghĩ tới.

Nhưng tôi vẫn còn nhớ rất rõ.

Khoảng trăm nghìn năm trước, lúc tôi và Bạch Giác vẫn còn chưa thành hình, chúng tôi đi tới sau núi để hái dâu.

Khi ấy Bạch Giác còn chưa tu được chín đuôi, chỉ là hồ ly một đuôi.

Tôi kéo nàng ra khỏi động tu tiên, chiếp chiếp khoa tay múa chân, kêu nàng cùng tôi đi hái dâu.

Bạch Giác đang ép mình vượt qua tịch cốc, đói đến nỗi đi trên đường đều loạng choạng.


Vì quá gầy nên bộ lông của nàng mất đi vẻ bóng mượt, nhìn qua tiều tụy không chịu nổi, không có một chút đáng yêu trắng nõn như ngày thường.

Duy nhất là cặp mắt kia, vẫn vừa to vừa sáng như cũ, đen bóng nhìn tôi, giống như những vì sao treo trên bầu trời đêm.

Tôi kéo nàng đi tới sau núi.

Hồi đó tôi chẳng hiểu vì sao nàng cần phải tự mình vượt qua cửa ải tịch cốc này, chúng tôi là thần thú được trời ưu ái, tới một thời điểm nào đó, tự nhiên là đã vượt qua tịch cốc, chỉ còn chờ đến lôi kiếp mà thôi.

Bạch Giác đói không nhấc nổi chân.

Nàng co lại thành một bó, trông thấy tôi tới, lại vui vẻ khiến đôi mắt đều sáng lên.

Tôi kéo tay nàng rồi múa máy tay chân chỉ về phía sau núi, hiển nhiên nàng mệt không còn sức lực, nhưng vẫn một bước ngắn một bước dài đi theo tôi tới sau núi.

Vì vượt qua tịch cốc, ngay cả quả dâu nàng cũng không ăn.

Tôi rất tức giận, dù cho tôi kéo nàng ra sau núi hái dâu nàng cũng không ăn một miếng.

Tôi đưa quả dâu tới trước mặt nàng nhưng nàng lại đẩy nó ra hết lần này đến lần và nhìn chăm chú vào tôi bằng ánh mắt dịu dàng.

Tôi tức giận ăn hết quả dâu mà tôi muốn đưa cho Bạch Giác, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía quả dâu ở chỗ cao, nhưng có thể là do bình thường Chu Tước ăn quá nhiều nên đâm ra béo, không thể bay được.

Tôi kiêu ngạo đứng ở dưới mặt đất chỉ huy Bạch Giác leo lên, lấy quả dâu chỗ cao nhất kia.

Bạch Giác đi.

Nàng nhẹ tênh như chiếc lá, nhẹ nhàng nhảy lên thân cây, bò lên.

Những lớp lá xanh đã nhuốm sương lạnh.


Nàng vươn chân hái quả dâu tím đỏ ẩn hiện trong đám lá xanh.

Tôi lặng lẽ quan sát ở phía dưới, nhác thấy Bạch Giác lung lay, ngã xuống.

Tôi hoảng sợ, vội vàng dang rộng đôi cánh của mình để đỡ.

Nhưng tôi làm sao có thể đỡ một hồ ly lớn như vậy.

Cơ thể của tôi bị nàng đè ở dưới, hai chân ngửa lên trời, bị đè khiến cho tôi vừa kêu loạn xạ vừa đẩy người Bạch Giác.

Trên mặt đất là lá rụng dày đặc, mềm mại êm ái.

Tôi vừa kêu chiêm chiếp, vừa nghĩ cách bò ra khỏi người nàng.

Bạch Giác tuy rằng ốm yếu, nhưng nàng dù gì cũng là hồ ly.

Còn tôi chỉ là một con chim Chu Tước nhỏ tuổi, chưa bằng một phần ba của cơ thể nàng.

Bây giờ bị trọng lượng của nàng đè xuống như vậy, mùi gỉ vọt lên trên cổ họng tôi.

Tôi cảm thấy tôi gần như bị nàng nghiền nát rồi.

Nhưng tôi còn lo lắng hơn về việc liệu Bạch Giác có té chết hay không.

Tôi chật vật giãy dụa dưới người Bạch Giác, Bạch Giác cựa mình, trở người, xách tôi ra khỏi người nàng.

Tôi nâng mặt Bạch Giác bằng cánh của mình, nhìn trái nhìn phải.


Nàng từ từ nhắm hai mắt, hơi thở tuy yếu ớt nhưng lại đều đặn.

Tôi cọ mặt vào mũi của nàng, lúc này nàng mới mở mắt ra.

Nàng thực sự rất mệt mỏi.

Khi chỉ là hồ ly, lông mi của nàng đã vừa đen vừa dài, rung rinh như cánh chim của hồ điệp vỗ cánh, nhìn tôi.

Tôi bị nàng đè nên chảy máu mũi, Bạch Giác giơ chân lau giùm tôi.

Lông của nàng bị nhuốm máu, khuôn mặt của nàng trông có vẻ ân hận, Bạch Giác chậm rãi duỗi hai chân trước để ôm tôi, chui đầu vào đám lông bù xù trên cánh tôi và nhẹ nhàng nức nở.

Nàng đang khóc.

Tôi không biết Bạch Giác đang khóc vì điều gì, tôi nghĩ có lẽ nàng bị ngã nên mới khóc một cách oan ức và buồn bã như vậy.

Tôi nghe thấy tiếng khóc của nàng như muốn trút hết mọi nỗi đau khổ và bi thương, tôi sợ hãi, tôi nói vấp: "Không hái...!không hái quả, chiếp, về nhà, về nhà!"
Nhưng nàng vẫn còn khóc.

Tôi chưa từng thấy có một con hồ ly nào lại có nhiều cay đắng và uất ức như vậy, tất cả nỗi niềm đó đều chuyển thành nước mắt chảy xiết, ướt lông của nàng và thấm vào cánh của tôi.

Tôi nhìn nàng, mím môi, hít hít máu mũi và òa khóc cùng nàng.

Đó là lần duy nhất trong đời tôi tận mắt nhìn thấy Bạch Giác khóc.

Bổn tôn ngồi dậy ra ngoài phòng.

Trong sân, Nhất Vân đang chơi đùa với Xích Viêm, trong tay cầm một cuộn len màu trắng hình cầu, cười vui vẻ với nàng: "Tới đây, meo meo, mau tới đây."
Bổn tôn không khỏi chết lặng, cô ta tưởng rằng mình đang chơi với mèo hay sao?
Nhất Vân nửa ngồi xổm trên mặt đất, một tay chống đất, cơ thể nhỏ nhắn nằm sau đạo bào, hiện ra dáng người của thiếu nữ.

Một tay khác của nàng đang cầm cuộn len, cẩn thận kêu Xích Viêm đang ngồi ở dưới bàn vuốt lông: "Mau tới đây meo meo, ta cho ngươi ăn ngon."
Nàng ném cuộn len xuống đất, cuộn len lăn vài vòng trên bề mặt của phiến đá, tiến về phía Xích Viêm.

Xích Viêm lười biếng nằm trên mặt đất liếm chân trước của mình, thấy cuộn len lăn tới, dựng thẳng lỗ tai và xoắn chín cái đuôi vào nhau.


Cuộn len trắng chậm rì rì lăn tới trước mặt Xích Viêm, nàng cúi đầu nhìn cuộn len rồi lại ngó Nhất Vân.

Người nọ đang chăm chú nhìn nàng, biểu cảm yêu thích không thể che giấu được.

Bổn tôn đã hiểu, trên đời này nha, làm gì có thiếu nữ nào lại không thích một sinh vật đáng yêu có bộ lông xù trắng muốt đâu?
Xích Viêm nhấc chân một cái là đã bắt được cuộn len.

Nàng cao ngạo ngẩng đầu, thu cuộn len vào dưới người mình, sau đó lại bắt đầu liếm chân trước.

Nhất Vân lập tức lặng người.

Nhưng cô chỉ nản lòng trong giây lát, rồi lấy lại niềm tin, tiếp tục lấy lòng đi tới, ngồi thấp xuống, như sợ dọa tới Xích Viêm, vừa đưa tay sờ vừa dịu dàng gọi: "Meo meo ~ "
Bổn tôn cảm thấy rất buồn cười, cũng muốn xem phản ứng của Xích Viêm như thế nào.

Tôi muốn biết nàng có phải là một con hồ ly kiêu hãnh, thích lạnh nhạt hờ hững với mọi người hay không.

Tựa như, Bạch Giác hồi trước.

Xích Viêm nghiêng đầu nhìn cô ta, Nhất Vân vừa mở miệng dụ dỗ nàng, vừa chạm vào người nàng, đợi đến khi khoảng cách đủ gần, Nhất Vân nhìn nàng với vẻ mặt nịnh nọt, thử chìa tay ra: "Tiểu hồ ly, tới đây để cho ta ôm một cái?"
Xích Viêm không hề động đậy, mặc cho tay của Nhất Vân chạm vào đầu nàng.

Nhất Vân rất phấn khích, cô cẩn thận và không che giấu đi vui vẻ, bế nàng lên, vui mừng hớn hở bảo: "Thật là nghe lời và đáng yêu quá."
Xích Viêm dường như rất thích điều này, vùi vào trong lòng cô, điệu bộ như là bà nội của người ta, gật đầu một cách tự cao tự đại, như thể là đang thừa nhận câu nói đó.

Nhất Vân thận trọng ôm nàng, đặt lên bàn, nhặt lên cuộn len ở dưới đất, đưa đến tay Xích Viêm, cười tủm tỉm nói: "Tặng cho ngươi đấy."
Tay của Xích Viêm di chuyển tới cuộn len, biểu cảm trông như đây vốn là của ta mà.

Bổn tôn đứng gần ở cửa sổ, nhìn người và thú ở chung hòa thuận với nhau.

Nàng đến cùng vẫn là khác với Bạch Giác.

Bổn tôn không nén nổi lòng mà lắc đầu rồi tự cười, bốn mươi nghìn năm thăng trầm, tôi còn đang trông đợi điều gì?.

Bình Luận (0)
Comment