Đệ Nhị Thế

Chương 5

Sau hôm ấy, tôi cùng Thường Thiếu Minh quan hệ từ từ trở nên thân mật hơn. Tôi cũng vì thế mà được Thường Thiếu Minh bồi dưỡng mập lên một ít.

Hiện tại, hắn cuối cùng cũng rốt cuộc ngẫu nhiên sẽ cùng tôi đàm luận một chút sự tình về quan điểm cá nhân. Bắt đầu phát biểu cái nhìn của chính mình, thậm chí cùng tôi mỗi người mỗi ý, không hề có một mặt thuận theo. Hắn như vậy rất là mê người, tôi vì thế mà kết luận lại một chút, ái nhân là muốn được sủng, mà không phải là dạng chủ động tuyệt đối khống chế, làm hắn tự mình từ bỏ hoặc là ủy khuất cầu toàn.

Bất quá, hắn đối tôi độ tín nhiệm vẫn như cũ không hề cao, thực dễ dàng có thể bị đánh hồi lại nguyên hình. Tự cho là tôi cảm thấy hắn phiền, cũng lại lần nữa ẩn ẩn dùng vô hạn thuận theo cùng hiền huệ tới lấy lòng tôi, làm tôi đã đang đau đầu, lại vừa đau lòng.

Tình yêu cũng không nên có một người hèn mọn, một người làm càn.

Tôi hiểu rõ hết thảy muốn từ từ phát triển, đây đều là chính tôi đã từng gieo nhân quả.

Mà quá bình tĩnh cũng không phải là chuyện tốt, hết thảy bùng nổ, tựa hồ từ lúc tôi cùng với Mạc Hàn Huy gặp mặt bắt đầu.

Lâu Lan cũng không phải là người thích kéo dài. Tuy rằng Mạc Hàn Huy cùng tôi đều không phải người mỗi ngày thanh thanh nhàn nhàn, nhưng cô vẫn là dùng tốc độ nhanh nhất tìm được thời gian chúng tôi đều cùng nhàn rỗi, vô cùng cao hứng mà kéo bạn trai đưa tới trước mặt tôi ra mắt.

Mạc Hàn Huy hướng tôi khẽ cười cười, kêu một tiếng "Chú", tôi bật cười, vươn tay cùng y bắt tay, nói: "Kêu tên của tôi là được rồi."

Tiểu nha đầu Lâu Lan kia, Mạc Hàn Huy so với tôi còn lớn tuổi hơn, cô không chịu kêu, tôi lại càng muốn khi dễ bạn trai cô nhóc một chút.

Thực mau, tôi liền lấy cớ mua đồ uống để nhằm mục đích tránh mặt Lâu Lan, cô tự nhiên sẽ không có hoài nghi, vui vui vẻ vẻ mà đi, nhưng Mạc Hàn Huy ánh mắt lại trầm hạ. Y vẫn luôn là nhân vật lợi hại trầm mặc ít lời, nhưng tôi loáng thoáng cảm thấy đời trước tuổi này Mạc Hàn Huy cũng không có âm trầm cùng nhạy bén như vậy.

Tôi cũng không lòng vòng, trực tiếp mở miệng: "Tôi biết bối cảnh của cậu, hy vọng cậu có thể xử lý tốt tàn cục năm đó. Nếu không vì an toàn của Lâu Lan, tôi cũng không ngại mà nhúng tay vào chuyện Mạc gia."

Những lời này tôi mới vừa nói xong, y cả người đều thoáng chốc trở nên lãnh lệ, phảng phất toàn toàn đứng ở góc âm u, ai cũng nhìn không rõ.

"Tôi hiểu rõ." Y nghiến răng nghiến lợi mà phun ra ba chữ, hận ý ngập trời, làm tôi trong nháy mắt thấy được con người y kiếp trước trong khoảnh khắc rơi vào địa ngục.

Y giương mắt nhìn tôi, lẫn trong mắt nhau đều hiện vẻ điềm nhiên.

Tôi chậm rãi mở miệng: "Quá khứ đã qua đi, lập tức xây dựng tương lai mới là quan trọng nhất, vĩnh viễn đừng làm cho cảm xúc khống chế cậu, ảnh hưởng đến Lâu Lan."

Y ngẩn ra, trong mắt khói mù hơi tan đi chút, gật gật đầu, thanh âm nghẹn ngào mà nói: "Tôi đã hiểu rồi."

Ngay sau đó, trong ánh mắt y đã hoàn toàn tẩy đi hận ý, biến trở về bình tĩnh, thậm chí còn nhiều thêm một tia ấm áp. Tôi hình như có sở giác mà xoay người sang chỗ khác, quả nhiên thấy Lâu Lan cầm theo ba bình đồ uống chạy tới, khuôn mặt bởi vì vận động mà trở nên đỏ bừng, cô cười hì hì hướng chúng tôi vẫy tay.

Mạc Hàn Huy trong lúc tôi không để ý đã tiến lên trước từ lúc nào, đem đồ uống nhận lấy, cúi đầu như là đang hỏi cái gì, thoạt nhìn thập phần ôn nhu, lòng tôi dâu trấn an mà hạ xuống tảng đá trong lòng.

"Trọng Lâu, em vừa mới gặp được mối tình đầu của anh!" Lâu Lan hướng tôi chớp chớp mắt, một bộ dáng bát quái, "Gọi là Đào Giang đúng không!"

Tôi vẻ mặt mờ mịt. Đào Giang là ai?

Lâu Lan thấy thế liền "phổ cập khoa học" cho tôi. Một đống chuyện đồn đãi về tôi ở trường học, tôi chính mình cũng không biết rằng sẽ có loại tình cảnh này, nội tâm tôi ước chừng có lẽ là sẽ hỏng mất.

Cái tên này trong quá khứ tôi nghe cũng chừa từng nghe qua, cũng chưa nhớ tới hình dung được người này là ai.

Tôi thích Đào Giang?

Thẳng đến khi Lâu Lan tinh tế miêu tả một phen diện mạo của gã cho tôi, tôi mới mơ mơ hồ hồ mà nhớ tới người này giống như xác thật là đời trước với đời này đều giống nhau, đều bị truyền là người tình đầu của tôi. Hơn nữa nghe đồn tôi còn có đối gã lãnh đạm xa cách, mà tất thảy mọi chuyện nguyên nhân đều chính là bởi vì sau khi cùng gã tách ra chịu đủ mọi thống khổ dày vò?

Ha hả, kia thật đúng là muốn cảm tạ gã thay tôi bị bôi đen.

Trời đất chứng giám, tôi thật ra không tính là quen biết Đào Giang, cứ cho rằng là trước kia có quen biết, nhưng cũng tuyệt đối chỉ là quen biết sơ qua, tôi thậm chí đã không nhớ rõ trường hợp cùng gã nói chuyện qua. Tóm lại tôi tuyệt đối, tuyệt đối, không có thích gã. Nghĩ đến đời trước tôi căn bản không có đem lời đồn đãi này để ở trong lòng, thế nhưng Thường Thiếu Minh đại khái sẽ yên lặng mà ghi nhớ cả đời, tôi liền bắt đầu cảm giác dạ dày đau sâu sắc.

Đào Giang cùng tôi cũng không ở cùng một khu nhà trường học. Hôm nay gã tới làm cái gì, tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng sau khi Lâu Lan gặp được gã, tôi cũng cẩu huyết mà đâm lao phải theo lao.

"Trọng Lâu..." Đào Giang so với tôi ít nhất thấp hơn nửa cái đầu, 1m7 mấy, bộ dáng gầy gầy nhược nhược, lớn lên thanh tú. Tôi nguyên bản nghĩ rằng trực tiếp vòng qua gã, lại không nghĩ rằng gã sẽ do do dự dự mà kêu tên của tôi, tôi đành phải dừng lại bước chân, xem gã co quắp bất an mà hơi cúi đầu, nắm nắm góc áo, mở miệng nói: "Anh... Gần đây có khỏe không?"

Tôi thiếu chút nữa thổ huyết.Hỏi chuyện kỳ quái này là cái quỷ gì? Chúng ta có quen thân như vậy sao?

Vì thế tôi đơn giản mà "Ừ" một tiếng, liền nghĩ mau chóng chạy nhanh để có thể sớm kết thúc đoạn đối thoại cổ quái, rời đi nơi này.

"Tôi còn có ——" việc, đi trước. Lời nói còn chưa nói xong, tôi liền bị gã trong mắt tràn đầy nước mắt doạ sợ ngây người. Cậu như thế nào cũng coi như là nam nhân đi, nói khóc liền khóc.

Càng làm cho tôi hủy tam quan còn ở phía sau. Gã một đầu chui vào trong lòng ngực tôi, khóc lóc hô lên tên của tôi, dẫn tới người qua đường ánh mắt quỷ dị lại mang theo hiểu rõ. Tôi mặt đều đen, cũng mặc kệ mặt khác, một phen đẩy ra gã, nhíu mày nhìn nhìn bộ dáng gã kinh ngạc, xoay người liền đi. Tôi cảm thấy gã đại khái đầu óc có chút vấn đề, vẫn là nên cách xa sẽ tốt hơn.

Đào Giang chưa từ bỏ ý định mà lại dính đi lên, gắt gao đi theo sau tôi, bộ dáng dường như giống vợ nhỏ bị khi dễ.

Tôi thật sự chịu không nổi, dừng lại bước chân, gã suýt nữa đụng đầu vào lưng tôi, tôi xoay người tức giận hỏi: "Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Đào Giang hai mắt đẫm lệ hỏi tôi: "Trọng Lâu, anh không nhớ rõ em sao..."

Tôi nhìn chằm chằm gã suy nghĩ một hồi, sau đó kết hợp với phổ cập khoa học của Lâu Lan, sưu tầm đến một chút ký ức mơ hồ. Tôi đại khái là cao trung cùng Đào Giang đi học ở một khu nhà trường học, hơn nữa đã từng bởi vì gã —— kỳ thật cùng gã cũng không có cái gì quan hệ —— cùng một đám lưu manh đánh một trận, không hơn, không kém. Qua hai đời, gã bất quá đối với tôi chỉ là một vị khách qua đường mà thôi, còn không có sự việc đánh đám lưu manh kia tới mức độ khắc sâu ký ức. Quỷ mới biết gã là vì cái gì bị truyền là mối tình đầu của tôi.

Chẳng lẽ tiểu quỷ này cảm thấy vì người nào đó đánh một trận chính là cái gì "Hộ thê cuồng ma", "Nếu này đều không tính yêu thì cái gì mới tính là yêu" sao? Đừng hỏi tôi vì cái gì lại biết, đây đều là Lâu Lan phổ cập cho tôi.

Đến nỗi đánh nhau, chỉ là bởi vì đám lưu manh đã theo tôi mấy ngày, vừa lúc đụng tới ngày đó thấy đứa nhóc mềm yếu bị khi dễ, tôi đi ngang qua bèn thuận tiện giải quyết xong việc lại giúp gã đang vội, tuy rằng lần đó sự tình xác thật bị nháo đến khá lớn, tôi còn kém điểm bị thông cáo mà thôi.

Sau lại có lẽ còn cùng gã nói chuyện qua, chỉ là tôi thật sự nghĩ không ra.

Tuy rằng một đời này nhớ lại gã là ai, nhưng tôi vẫn là quyết đoán mà lắc lắc đầu, xoay người rời đi. Quan hệ này vẫn là không cần cải biến tốt, đời trước gã cũng không có chuyện gì.

Gã không có tiếp tục đuổi theo, tôi nghĩ gã khả năng cũng biết những cái đó đều là lời đồn, bất quá hiện tại, gã cũng nên minh bạch kia thật sự chỉ là lời đồn mà thôi. Còn chuyện gã vì cái gì mà khóc, tôi không có một chút hứng thú muốn biết.

Mà hứng thú hiện tại của tôi chỉ là Thường Thiếu Minh, và bây giờ thì chính là đến nhà hắn ăn cơm chiều mà thôi.

Dương: Spoil cho mấy thím là chương sau có H nhéeeeee:333

#Wattpad: Mặc Dương @kkkyang2

.Hoàn Chương 05.
Bình Luận (0)
Comment