Đế Quốc Bóng Tối

Chương 13

“Ngày mai tôi rút khỏi câu lạc bộ kiếm đạo.” Shinichi khép mắt, hơi mấp máy môi.

“Cậu thích bắn hơn.” Akinobu không nhanh không chậm trả lời.

Bật lên tiếng cười buồn bã, Shinichi mở mắt, “Ừ… Tôi thích bắn hơn…”

Akinobu không lộ cảm xúc nhìn cậu, trái tim lâm râm trở nên nặng trĩu.

“Đêm qua, tôi gửi một bức mail cho một quản lý vận động viên bắn súng, tên là Andre Thomas. Đã hai năm tôi không có thi đấu rồi, dù là thần đồng chăng nữa cũng sẽ bị mai một. Thế mà không ngờ Andre lại phấn khích ngay đêm đó gọi điện luôn cho tôi…” Shinichi đột ngột cảm thấy cố tay trái đau nhói, cậu biết đó là do Akinobu dụng lực bóp cậu.

Shinichi thật sự rất mê man. Cậu nghĩ Akinobu chỉ là một trong số rất nhiều người tương đối quý mình mà thôi, hoặc giả trong khi bởi thói quen tỏ ra lạnh nhạt quá mức của y nên không ai dám tới gần, cậu lại chẳng kiêng dè mà tiếp cận. Có lẽ chính là sau khi họ đã trải qua hàng loạt sự kiện mà Shinichi có nằm mơ cũng chưa từng ngờ sẽ phát sinh trong đời thực, thành ra cũng có ít nhiều ý vị bạn bè.

Kia vì sao lúc này đây Saionji Akinobu lại thô bạo thít tay cậu như thế, cứ như y bị cậu bỏ rơi vậy.

“Cậu định đi đâu?” Thanh âm Akinobu rét cóng, tựa thể những thanh katana trên hàng giá treo tường cuối cùng cũng đã tuốt khỏi vỏ.

“Tôi muốn đi Mỹ, chờ Andre xác nhận ổn thoả hết xong tôi liền…”

Lời cậu nói còn chưa dứt, Akinobu đã mạnh lật mình lên phía trên người Shinichi, đôi tay cậu bị y đặt tại hai bên đầu, may mà găng bảo hộ vẫn chưa tháo, bằng không với lực độ của Akinobu, tay cậu bị đập trên mặt gỗ thế kiểu gì cũng toi tay.

Shinichi mở trừng mắt, trông thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Akinobu, ánh mắt y có thật nhiều điều gì lẩn khuất mà Shinichi không đọc hiểu được.

“Saionji…” Cậu dợm muốn nhổm nửa thân trên lên, song không ngờ lại phát giác toàn thân mình cơ hồ đã rơi vào sự kiểm soát của Akinobu mất rồi.

“Ra đi luôn là chuyện dễ dàng thế sao?” Những sợi tóc của Akinobu dập dờn trước mắt, ngữ điệu gần như mê ảo, mà ánh mắt quá mức buốt giá ấy vẻ chừng phải kiên quyết ghìm chặt Shinichi ở một nơi nào đó.

Shinichi bị một áp lực vô hình thúc nén, quẫn bách đến độ cậu sắp ngạt thở, “Ha… Giọng cậu nghe như kiểu tôi ruồng bỏ cậu không bằng…”

Akinobu không lên tiếng, Shinichi một lần nữa thử cựa quậy cổ tay, thậm chí đã sử dụng sức lực toàn thân, cậu bàng hoàng phát hiện trước mặt Akinobu cậu chỉ yếu ớt như một đứa trẻ con hai ba tuổi.

Cậu đột nhiên dấy chút sợ hãi, lại nhớ tới cảnh Akinobu ấn tên học sinh Fukuyama lên cửa kính xe bus, nhớ tới ánh mắt y chẳng chút dao động bẻ trật khớp cổ tay cái ông nhân viên quấy rối y trên xe, càng thêm nhớ tới ở khu phố đèn đỏ y đã chĩa súng vào giữa đũng quần Yamahara Masao gây sự như thế nào, sự chấn rung của phát đạn ấy…

Shinichi sớm đã biết sâu trong nội tâm Akinobu có biết bao nhiêu bạo ngược, bất luận y đối với mình hoà nhã hơn nhiều so với những người khác, thế nhưng bản tính vẫn cứ là bản tính thôi.

Gai hoa hồng chung quy vẫn sẽ đâm bị thương tất cả những ai đến gần nó.

Thoắt chốc, Shinichi liền phát cáu.

“Bỏ, Saionji!” Shinichi đè giọng xuống cực thấp.

Akinobu hơi nâng đầu, buông tầm mắt nhìn Shinichi, nét cằm sắc bén lộ ra, làm cho người ta vô phương thấu hiểu ánh mắt y là khinh miệt hay là tàn nhẫn.

Shinichi gầm nhẹ muốn cử động thân mình dưới áp lực của Akinobu, bất đắc dĩ cậu căn bản không có lấy nửa điểm sức mạnh, bờ ngực run rẩy lại dán lưng trở lại sàn nhà.

“Bắn của cậu rất tuyệt. Kiếm đánh của cậu cũng không tồi. Nhưng những phương diện khác, cậu lại thật tệ.”

“Được rồi! Nói tôi nghe thằng khốn nhà cậu rốt cuộc bị làm sao hả!” Shinichi nghiến răng rít khẽ.

Khoảnh khắc ấy, Akinobu nghiêng hạ người xuống, lúc chóp mũi khiến người ta hâm mộ không ngớt của y cọ trên chóp mũi Shinichi, thoáng biến đổi góc độ, Shinichi sau cùng cũng minh bạch được, bất ngờ chuyển đầu đi, “Này thằng…”

Y đoạt được môi cậu, giống như đoạt được một huyễn tưởng không chân thành.

Shinichi hoảng sợ cùng cực, ngay cả nhịp tim đập cũng thoát ly khỏi tần suất sẵn có. Đầu cậu bởi cái hôn của Akinobu mà liều chết trên sàn nhà, sự xâm lấn cuồng điên, lưỡi cậu chỉ có thể kinh hoàng lúng túng chạy trốn, song không gian nhỏ hẹp làm cậu không tài nào dịch lui. Đó là cơn dục vọng dìm ngợp, tựa hồ muốn cắn nuốt toàn bộ tính mạng cậu. Cậu đẩy lưỡi của mình ra, như là sự phản kháng cuối cùng, có điều hậu quả lại y như muốn nghênh đón mà vờ kháng cự, Akinobu không chút chần chừ bắt lấy nó, mút vào, đảo qua hai bên sườn lưỡi cậu, sự dụ dỗ vậy lại khiến cậu vô thức gập đầu gối lên, nước bọt không nuốt kịp dọc theo khoé môi chảy tràn xuống, nhầy nhớt lành lạnh làm Shinichi thấy thẹn đến đỉnh điểm.

Thằng khốn nạn! Thằng khốn nạn! Thằng khốn nạn!

Shinichi sắp nổ tung đến nơi, dám coi cậu như gái gú đặt ở đây thích làm gì thì làm… Cậu muốn bẻ gãy đầu y ra!

Co chân trái thúc mạnh về phía thắt lưng Akinobu, đối phương lại giống như đã liệu được trước, thả hai cánh tay cậu, túm lấy chân trái cậu nhấc lên, sau đó toàn bộ eo chen nhập vào giữa hai chân Shinichi.

Mẹ nó! Shinichi tức giận thầm rủa trong lòng, cảm giác một phút bản thân không cẩn thận lại ngược lại thành ra tự dâng mình lên rồi.

Mà đáng giận nhất chính là toàn bộ oxy của mình đều bị thằng khốn kiếp đè bên trên này hút hết đi.

Shinichi dùng bộ phận duy nhất có thể hoạt động của cậu là tay trái dồn sức muốn đẩy Akinobu ra, đáng tiếc đối phương lại hoàn toàn đang chìm đắm kết quấn môi lưỡi với cậu; lại hoặc đang kiềm chế cơn ham muốn. Cậu đành phải càng thêm ráng sức đấm vào sau lưng Akinobu.

Tựa hồ cảm nhận được Shinichi sắp không thở nổi được nữa rồi, Akinobu chầm chậm lui từ khoang miệng cậu ra, đầu lưỡi y móc lên bên trong môi trên Shinichi, liếm láp, lưu luyến không muốn rời khỏi nơi ấm nóng kia.

Gần như là ngay một giây đấy, Shinichi húc mạnh đầu lên, “Bố mày giết mày!”

Tiếng hét giữa sân vườn đêm khuya thanh vắng có vẻ đặc biệt rõ rệt, chỉ có điều thực khổ nỗi, nhà Saionji lại lớn rộng quá mức, bên cạnh phòng luyện kiếm còn có nào phòng boxing, nào phòng trà, nào phòng lưu trữ sách to to nhỏ nhỏ, nào nhà kho, tiếp theo là mấy cái sân nữa, rồi mới là đến chỗ chủ nhân và nhóm người giúp việc nghỉ ngơi.

Tầm ban ngày thì có khi còn có người nghe thấy tiếng cậu rống giận, tiếc là hơn hai giờ khuya khoắt, ai ai cũng đều còn phải ngủ.

Mà thân thể Akinobu chỉ thoáng ngửa ra sau đã tách khỏi phạm vi công kích của Shinichi rồi. Ngay sau đó hai tay y lại giữ chặt thắt lưng Shinichi, kéo giật xuống, thân trên Shinichi nguyên bản đã ngồi dậy được lại vì quán tính mà lại đập trở lại nền đất.

Hai đùi cậu bị Akinobu nhấc lên, mở ra với tư thế nhục nhã, ống quần khố rộng thùng thình kiểu Nhật gần như trượt xuống đùi, Akinobu nghiêng mặt, hôn lên bắp chân Shinichi, kế tiếp lại thấp mình xuống, cắn lấy đôi môi đang tính chửi ầm lên của cậu.

Hai tay Akinobu cứ thế len vào trong ống quần khố, tiến vào giữa hai gò mông Shinichi, vuốt ve mạnh mẽ, chưa ăn thịt lợn bao giờ cũng phải từng nhìn thấy lợn chạy[1], Shinichi cảm giác hiện tại bản thân cậu cực kỳ giống mấy bà diễn viên để mặc người lăng nhục trong AV Mizushima cho cậu mượn.

Akinobu đã sốt ruột tụt quần Shinichi xuống, hai đầu ngón tay không ngừng đụng chạm vào khe rãnh bí ẩn kia.

“Anh… Anh đang làm gì vậy?” Tiếng một cô gái nhỏ mang theo ngữ điệu sợ sệt truyền vào phòng.

Răng Akinobu đang gắn trên vành môi Shinichi tức khắc buông lỏng ra, điều này giúp cho Shinichi nhanh chóng giãy ra khỏi sự trói buộc, tiện thể giáng thêm một đấm lên mặt Akinobu. Thế rồi cậu lại đạp một cú qua nữa, bị Akinobu túm lấy, nhưng cậu không buông tha, tiếp tục đá một thêm đòn bạo liệt, rốt cuộc cũng trúng mục tiêu.

Cậu vùng đứng dậy, loạng choạng chạy ra ngoài phòng, lúc chạy đi cậu bắt gặp một cô gái mặc kimono đồ ngủ màu trắng đương ngó chằm bộ dáng hoảng sợ bỏ trốn của cậu.

Cậu biết Akinobu đang đuổi theo đằng sau.

Cả đời này cậu chẳng sợ thằng nào, thế mà thời khắc này, cậu cảm thấy Saionji Akinobu chính là con ác quỷ đáng sợ nhất cuộc đời cậu.

Vốn Shinichi chạy nước rút 50m cũng rất mau, cậu chạy khỏi dãy hành lang dài dằng dặc, đến khi sắp chạm được then cổng lớn rồi, cả người cậu bị Akinobu dữ dội từ đằng sau ôm lấy.

Những nụ hôn vụn vỡ rơi trên tai, trên cổ.

“Tôi thích cậu…”

“Thằng điên này ——” Shinichi bật đầu ra sau, hai tay níu trên then cổng, tận dụng thì giờ Akinobu phải chống đỡ sức lực của cậu liền kéo bỏ then cổng ra, sau đó thúc khuỷu tay về phía sau, Akinobu giữ lấy tay cậu khoá lại sau lưng, đẩy cậu vào trên cổng lớn, do then cổng đã bị mở, nhất thời lại làm Shinichi bị ngã văng ra ngoài.

. / .

Chú thích:

1. Chưa ăn thịt lợn bao giờ cũng phải từng nhìn thấy lợn chạy

Là chỉ điều dù bản thân chưa từng trải qua nhưng ít nhiều cũng đã được nghe nói tới nên cũng có hiểu biết ¯¯-¯¯

ừ thì con zai con đứa 17t đầu rồi, không biết mấy cái đó mới gọi là lạ đó Shinichi = =
Bình Luận (0)
Comment