Hiệu suất làm việc của Aso vẫn rất năng nổ, sáng hôm sau đã đến khu biệt thự cao cấp của Akinobu đưa Takaomi đi rồi, ngay cả trường học mới cũng đều bố trí thỏa đáng.
Lúc Takaomi đi còn không quên nhìn về phía Akinobu, tựa hồ dùng ánh mắt gặng hỏi: Ngài thật sự muốn tôi đi à?
Aso đương xách túi hành lý nhẹ hẫng gần như là chả có gì mấy bên trong của Takaomi, chớm ra tới cửa thì vừa vặn chạm mặt Kenwa lái xe vào.
“Ew, Aso~ đêm qua ở Tripple sướng lắm nhỉ?”
Aso giật giật khóe miệng, ném qua một ý cười coi khinh nhất trần đời, “Nếu không nhờ cậu giới thiệu cho Pabill tới cuỗm em đầu bảng Tripple đi thì còn sướng hơn nhiều ~ lắm ~”
Kenwa không trả lời, dư quang đảo sang Takaomi, đoạn đi về hướng cửa, lờ tít ánh mắt y chang lưỡi dao sắc lẻm của Aso đằng sau lưng.
Tiến đến trước mặt Akinobu, Kenwa lôi ra máy dò sóng đặt trên giường, “Tôi còn tưởng cậu bị nó hớp hồn rồi cơ.”
Akinobu không đáp lại, chỉ bật nút máy, chiếu qua bốn phía đèn tường, chăn nệm, từng góc một ở phòng sách lẫn nhà tắm, mà máy dò sóng không hề báo có sự tồn tại của máy nghe trộm.
“Xem ra nó chưa làm gì cả.” Kenwa tự nhiên như ruồi nằm phơi bụng trên giường Akinobu, phát giác bên tay còn một túi giấy tờ, vừa mở thử, bên trong không gì khác chính là tài liệu thông tin về Takaomi Reading, ắt là của Aso để lại.
Kenwa thuận tay lật lật vài tờ, không khỏi cảm thán, “Wow, bi thảm quá, mười hai tuổi mồ côi cả cha lẫn mẹ, bị gửi nuôi ở nhà ông cậu cùng với em gái, đáng tiếc ông cậu này lại có sở thích không được bình thường cho lắm… Chớ hiểu lầm, sở thích này không giống kiểu của gã Pabill kia. Ông ta thua một trăm hai mươi nghìn USD ở sòng bạc nhưng không có tiền chi trả, thế là đem bán luôn thằng cháu cho chủ nợ tức quý ngài đối tác Pabill đẹp zai lai láng của chúng ta. Vì thế nam nhân vật chính bi tình Takaomi Reading bắt đầu kiếp phận long đong của nó.”
Akinobu bước qua, ném luôn tập tài liệu kia vào thùng rác.
Kenwa phá ra cười, “Ôi chao, Aso của tôi thế mà lại phạm sai lầm mất rồi, đáng ra phải nhớ thiếu gia nhà anh ta đâu có cần cái thứ tin tức mà ai ai cũng đều có thể tra được như thế.”
“Tụ hội ở đâu?”
Tụ hội ám chỉ buổi triển lãm bán hàng của thương nhân vũ khí các quốc gia cùng chung tay tổ chức vì lý do quốc gia hơi biến động mà tài chính không đủ hoặc là bởi nguyên nhân chính trị không được phép bán vũ khí theo điều lệ Chính phủ quốc gia, trong trường hợp đó số thương nhân vũ khí được cho phép đều là do Chính phủ tuyển chọn.
Hầu hết mỗi một thương nhân vũ khí đều khoác cho mình một tấm áo giao dịch hợp pháp, ví dụ Saionji Akinobu, mang danh chủ tịch tập đoàn Saionji, sở hữu cổ quyền lớn nhất của vận tải tàu biển KSC. Hoặc không thì Ska Lucerne chẳng hạn, trong phần lớn tin tức, lão ta chính là công dân gương mẫu tích cực nộp thuế của Mỹ.
“Ở Manchester.”
“Manchester?” Akinobu nhướn mày.
“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ Tụ hội nên ở mấy quốc gia châu Phi hay Triều Tiên, Myanmar thì an toàn hơn nhiều, chẳng qua quý ngài Lucerne cứ ấm ức mãi mấy quốc gia ‘bấp bênh’ như thế không có lợi cho việc bảo vệ ‘hàng mẫu’ tham gia triển lãm của ngài ấy ~”
“Interpol sẽ rất thích bảo vệ hàng mẫu của lão ta đấy.”
“Ha ha, cậu yên tâm, vụ lần này Lucerne là người tổ chức, lão ta nhất định sẽ đảm bảo sự an toàn cho tất cả nhân tố tham dự hội nghị, đây là cơ hội để lão phô trương thanh thế của lão với tất cả thương nhân vũ khí, lão muốn đánh động cho người khác biết dù lão có nghênh ngang tổ chức triển lãm vũ khí ngay tại Manchester, Interpol cũng chẳng dám sờ gáy lão.”
“Ý cậu là lần này không có nguy hiểm, cậu muốn tôi đi.”
Kenwa bèn thở dài, “Ý tôi là phái mấy người cấp dưới đi, nhưng cậu cũng cần có mặt ở đó để trực tiếp thu nhận tin tức. Mà mấy ngày nay tôi bận thay cha tôi đón tiếp đoàn ngoại giao của Colombia đến Washington rồi.”
“Hiểu.”
Buổi tối, Akinobu đến căn hộ của Takaomi, thằng nhỏ vừa mới làm bài tập xong đang ngồi xem TV. Căn hộ tương đối là khá, từ cửa ban công phóng tầm mắt ra lại có thể trông thấy đường phố Dewitt, mà tấm quảng cáo khổng lồ gắn trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại con đường cũng có thể nhìn được một cách hết sức rõ ràng.
Akinobu cầm bài tập của Takaomi tùy ý lật lật, “Quen với trường mới chưa?”
“Trường tốt lắm.” Takaomi đứng dậy, lấy từ trong tủ lạnh ra một lon bia, mở lon đưa qua cho Akinobu, ngay tại khoảnh khắc tay y chạm tay với lon bia, Takaomi lại thả tay khỏi, lon bia rơi xuống trên đùi Akinobu, chảy ra rồ rồ.
Akinobu để bài tập của Takaomi sang một bên, con mắt cuối cùng cũng dừng lại trên thằng nhóc đứng trước mặt.
“Này có thể xem như một loại dự triệu không? Thưa chủ nhân của tôi.” Takaomi nở nụ cười, ngồi xổm xuống phía trước Akinobu, chủ động cởi thắt lưng y, “Hãy để tôi tẩy rửa sạch sẽ cho ngài.”
Lại một lần nữa, Akinobu túm lấy tay nó, “Đề trong trang thứ hai và trang thứ ba cậu tính sai rồi, loại sai lầm nhỏ nhặt này lần sau đừng có tái phạm nữa.”
Takaomi vụt đứng lên, rốt cuộc không kiềm chế được nữa mà bột phát, “Tột cùng thì ngài muốn tôi như thế nào?”
Akinobu lại chỉ dựa lưng vào sofa, không nhanh cũng chẳng chậm lên tiếng, “Xin phép nhà trường cho nghỉ học, sáng mai đi Manchester cùng ta.”
“Man… chester…”
Akinobu đứng lên nện bước về phía nhà tắm, “Chẳng phải cậu nói cha cậu là người Anh đó à?”
Takaomi sững sờ đứng tại chỗ cũ, vẻ chừng lấy làm nghi hoặc, rốt cuộc Saionji Akinobu là người thế nào? Một mặt y tỏ ra vô cùng lạnh nhạt với nó, mặt khác lại như thỏa mãn nguyện vọng trước nay nó chả muốn để ai biết.
Ra khỏi căn hộ của Takaomi, ngồi vào xe Aso.
“Cậu Akinobu, cậu muốn tôi điều tra lại thằng nhóc đó, tôi đã làm rồi. Hồi nó ở Anh đã từng bốn lần xâm nhập hệ thống máy tính xí nghiệp, chót cùng một lần vì bị chủ cũ bán đứng mà bị cảnh sát bắt, bất quá do chưa vị thành niên nên không bị chịu phạt. Nhãi con này đúng là nhìn không ra nổi, hóa ra là một hacker chẳng hề tầm thường.”
“Như vậy vì sao anh không điều tra được chúng ngay từ lần đầu tiên.”
Aso ngơ người, “Ý cậu là có kẻ đã lấp liếm?”
“Tiếp tục điều tra.” Akinobu chuyển tầm mặt ra ngoài cửa sổ, bộ ảnh quảng cáo cho Valentino của Shinichi cứ từng tấm lại từng tấm lướt qua trên ngã tư đường.
Ngày hôm sau, Akinobu dẫn Takaomi cùng đến Manchester.
Ngoài những đường bóng lăn trên từng trận đấu bóng đá gay cấn thúc người phải phấn khích, Manchester nhờ giải đấu bắn súng quốc tế lần này mà được nhuộm thêm một màu sắc khác. Akinobu nghe xong điện thoại của thuộc hạ báo cáo tình huống của đợt tham gia Tụ hội này, liền quay sang Takaomi đang ngồi trước cửa sổ ngắm nhìn cảnh quan bên ngoài mà bảo, “Chiều mai ba giờ có trận bóng, hai giờ có chung kết giải đấu bắn súng thế giới, cậu muốn đi xem trận nào.”
Takaomi ngoái đầu lại, thoáng kinh ngạc vì không liệu được rằng Akinobu sẽ hỏi ý kiến nó, “… Bóng đá thì vẫn còn nhiều dịp để xem… Đi xem bắn súng cũng được.” Bóng đá sẽ gợi cho nó nhớ lại khung cảnh cha nó lúc sinh thời vẫn thường đưa cả nhà đi hò hét cổ vũ trên khán đài cùng nhau.
Akinobu chỉ “Ừ” một tiếng, rồi lại thả suy nghĩ tập trung vào laptop.
Thời tiết Manchester lạnh hơn so với tưởng tượng nhiều, quần áo mà Akinobu và Takaomi sửa soạn mang theo cũng không có dày quá.
Tắt mạng, Akinobu ngẩng lên gọi Takaomi, “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Mua hai bộ quần áo, cậu định ngày mai mặc áo ngắn tay ngồi ở sân bắn nhiệt độ dưới 20°C mà theo dõi trận đấu à.”
Takaomi dường như hiểu được, vừa hé cười, Akinobu đã xoay lưng sang hướng khác.
Đêm Manchester tuy không phồn hoa bằng New York nhưng lại cũng thấm đẫm rất nhiều nghệ thuật.
Bên ngã tư ngoài khách sạn có mấy cửa hàng vẫn còn kinh doanh. Akinobu cũng không hứng đến một nơi nào đó xa quá, đằng nào cũng không phải đi hiệp đàm thương vụ thì mặc cái gì cũng giống nhau cả thôi.
Thằng nhóc Takaomi tựa hồ có chút khó tin rằng Akinobu sẽ đi mua thứ quần áo không tên tuổi, nhưng khi thấy y thong dong đẩy cửa bước vào thì cũng lút cút chạy theo sau.
Mấy ngày nay đối với Kobayakawa Shinichi mà nói cũng là những chuỗi ngày mỏi mệt.
Cũng không hẳn là vì trận đấu, mà là vì Nữ hoàng trường tồn Eva Woolf của cậu kia. Vòng đấu loại hôm nay, Eva khá là căng thẳng, thời điểm kết thúc chỉ được đứng có hạng bốn, nếu mai mà vẫn sa sút phong độ kiểu này thì có khi sẽ hoàn toàn vô duyên với huy chương mất.
Cô rất muốn đến quán bar uống vài cốc bia giải tỏa, song như thế thì lại rất dễ ảnh hưởng đến tinh thần cho hôm sau, thành ra sau khi phụng phịu ăn xong bữa kem Shinichi bao, cô trút giận túm cậu đòi quay về khách sạn.
Thở dài, Shinichi đành phải tháp tùng.
Cứ như đang trong tình trạng bừng bừng hứng khởi lắm, Eva ra ra vào vào liên tục từng cửa hàng quần áo một trên đường về.
Đương lúc chờ đợi Eva trong phòng thử, Shinichi buộc lòng chán ngán ngó quanh quất bốn phía chung quanh, ngay tại một khắc nọ, cậu bắt gặp cửa hàng đối diện bên kia, cái bóng người nghiêng nghiêng đang ngồi bên cửa sổ, trông giông giống cái tên oan gia Saionji Akinobu nhà cậu ~~~
Shinichi nhịn không được mà dở khóc dở cười, cái tên kia hẳn vẫn còn đang ở New York mới đúng, mà bản thân cậu thì sao lại “thần hồn nát thần tính” tới nông nỗi này đây, hễ thấy sườn mặt ai nhìn thoáng qua thật đẹp cũng đều ngỡ thành y hết cả. Thế mà sao không biết vì điều gì, Shinichi không tài nào dời tầm mắt đi cho được, cậu cảm giác sâu trong tiềm thức cậu vẻ như đang muốn xác nhận điều gì đó.
Một thằng bé hơn mười bốn tuổi đi ra, đứng tại trước mặt người đàn ông, người đàn ông gật gật, kế đó lại cầm vài bộ quần áo đưa cho thằng bé.
Trái tim Shinichi bất giác đập rộn lên bum bum, có gì đó đang hóa thực những nét phác thảo mờ mờ trong óc não, ngay tại khi người đàn ông xoay người trở lại tấm ghế sofa cạnh cửa sổ, cậu xác định, đúng là Saionji Akinobu thật rồi.
Sao cậu ta lại ở Manchester? Đứa bé đó là ai?
Buồn cười, liên quan gì đến mình kia chứ?
“Ê, bộ này đẹp hông?” Eva đứng trước mặt Shinichi, chống nạnh hỏi.
“Quần áo đẹp lắm.”
“Nhưng người mặc thì ứ đẹp chứ gì?” Giọng Eva lạnh lùng rin rít.
Shinichi hạ thấp tầm vai, “Eva, em không mặc gì mới gọi là đẹp.”
“Muốn chết hử???” Eva lắc lia lịa đầu Shinichi, bất chợt khựng động tác, “Á, cái anh bên kia đường sao trông giống anh Saionji dữ vậy ta? Nếu là anh ấy thật thì hai đứa mình qua đó chào đi.”
Shinichi níu cô lại, “Cái cô này, người ta đang đi dạo, thời gian riêng tư…”
“Shinichi, anh làm sao thế hở? Anh ấy rất quan tâm em chuyện làm ăn, dăm bữa trước em mới biết ngài Beruili tự đề cử làm CEO Jefferson cũng là do ngài Saionji giới thiệu cho đó.”
Shinichi rõ cậu chằng còn đường nào để chống chế, chỉ có thể mau chóng trả tiền rồi bị Eva kéo sang cửa hàng đối diện.
Khoảnh khắc cửa bị đẩy ra, Akinobu chậm rãi nghiêng mặt lại, ánh mắt chạm đến hình ảnh Shinichi liền không khỏi nán lại ngay tại góc độ ấy.
“Không ngờ gặp được anh ở đây, anh Saionji.” Eva cười tươi rói, nhân tiện còn thúc thúc khuỷu tay vào Shinichi.
Bĩu môi, Shinichi bước lại gần, duỗi tay với Akinobu, “Lâu không gặp.”
Từ đằng sau, Takaomi cũng vừa đến, mở to hai mắt, “Wa, hai anh chị không phải là… Kim Đồng Ngọc Nữ giới bắn – Eva và Kobayakawa Shinichi đó ư?”
“Vâng, xin hỏi em là…” Eva dòm dòm sang Akinobu.
Đúng lúc ấy, bàn tay Shinichi bị Akinobu nhẹ nhàng cầm, phút giây nọ, bất giác làm cậu hốt hoảng, thế nhưng cậu vẫn không có rút lại tay.
“Ah… Em là bạn của ngài Saionji.”
“À bạn.” Eva gật gật đầu, thầm nhủ mình mà dò hỏi thêm tí nữa chỉ sợ cũng phát ngượng, “Shinichi, cái áo kia trông đẹp ra phết, anh đi thử luôn đi!”
“Hở?” Shinichi trợn lớn mắt, còn chưa kịp phản ứng đã bị Eva tống vào phòng thử đồ.
Đóng cửa lại, đoạn Eva quay sang cười khúc khích với Akinobu, “Hị hị ~ Ngày mai cả em lẫn Shinichi đều có trận bắn.”
“Tôi biết, chuẩn bị đến đâu rồi?” Akinobu dịch chuyển thứ gì đó trên ghế sofa, Takaomi lấy làm ngạc nhiên Akinobu thế mà lại chủ động nói chuyện với người khác.
“Em? Dễ mai em không mơ được huy chương đâu.” Eva nhún vai trả lời, “Lúc đấu loại em chỉ được mỗi hạng bốn.”
“Tiểu thư Woolf, cô tự nhận xét kỹ thuật của cô ra sao?” Akinobu hiền hòa hỏi.
“Cũng không tệ lắm.”
“Nếu cô tự thấy kỹ thuật của cô không tệ, vậy đừng vô cớ nghi ngờ khả năng của cô. Khi cô trút bỏ hết nỗi nghi ngờ, súng của cô sẽ vững vàng như cô mong muốn.”
Eva ngây ra, lập tức nở nụ cười, “Cám ơn anh đã trấn an. Không hoài nghi mình… vốn không phải tư chất của em. Em không giống Shinichi được – phát nào phát nấy đều tin tưởng sẽ bắn trúng. Cơ mà, Shinichi đã từ bỏ liên thanh rồi.”
“A?” Takaomi đứng một bên buột miệng thốt ra ngỡ ngàng, “Nhưng tất cả mọi người đều ca ngợi anh ấy là huyền thoại liên thanh.”
“Bởi lẽ thế, nên khi anh ấy đã chạm đến đỉnh cao của hạng mục liên thanh cũng chính là lúc anh ấy đi viết nên một huyền thoại khác.” Eva mỉm cười, “Dẫu sao chăng nữa, anh ấy vẫn còn ở giới bắn, giờ thì anh ấy tham gia bắn đĩa bay[1], xếp thứ ba đấu loại, thành tích này tốt tới mức làm người ta khó lòng tin cho nổi lại tựa hồ cũng phải công nhận.”
Akinobu gật đầu, mà bên phòng thử đồ lại rống ra tiếng phàn nàn của Shinichi, “Cái áo này bị làm sao ấy ~ Mặc thế nào cũng không đúng ~”
Cô gái bán hàng vừa nhác nghe, vội vàng đi tới bên phòng thử đồ, “Thưa cậu, sao lại thế ạ, có phải kích cỡ không vừa không?”
“Nếu anh không ưng mắt nhìn của em thì cứ nói thẳng tuột đi cho rồi ——” Eva trợn mắt.
“Để tôi đi xem.” Akinobu đứng dậy, tới trước cửa, nhấc tay gõ, “Kobayakawa-kun.”
Nghe thấy giọng Akinobu, tự dưng Shinichi quýnh quáng, mới toan mặc lại quần áo cũ thì thanh âm Akinobu lại vang lên, “Để cho tôi vào xem nào.”
Shinichi cắn răng, mở cửa, đứng sang một đằng, lòng ngấm ngầm nghĩ, xem thì xem, có gì ghê gớm chứ. Không cho cậu ta vào, nói không chừng cậu ta lại tưởng mình sợ.
“Tiểu thư Woolf, xem ra chị có vẻ rất đặc biệt với ngài Saionji nhỉ.” Takaomi một bên nhỏ giọng hỏi Eva.
“Đặc biệt?” Eva nhướn mày, “Chị với anh Saionji là bạn cùng làm ăn thôi, anh ấy đã đỡ đần cho Jefferson sau khi ba chị mất, chị vô cùng biết ơn anh ấy.”
“Em chưa từng thấy ngài ấy động viên người khác bao giờ.” Takaomi lộ ra thần sắc mong ngóng.
“Vẫn thế thôi, tại bọn chị là bạn cùng ăn thôi àh.” Eva lắc đầu bảo.
. / .