Nuốt nuốt nước bọt, Shinichi bấy giờ mới ấn nhận nghe.
“Alô…” Quả nhiên người còn chưa cần mở miệng, trái tim cậu cứ như đã bị vút lên cuống họng, thật muốn tự đập cho mình một nhát, sao lại vô năng đến thế này là cùng?
“Chưa ngủ à?” Giọng nói hơi lành lạnh, thong thả truyền đến.
Shinichi ậm ừ, “Ngài Saionji, ngài có biết bây giờ là mấy giờ không hả?” Đúng vậy, tất cả là do cái tên xấu tính kia, đêm hôm khuya khoắt tự dưng nháy máy người ta còn không phải là muốn hù chết người à? Ai không biết khéo lại tưởng giữa đêm bị ma ám nữa chớ!
“Giờ bên New York chắc hẳn 1:20 sáng nhỉ. Cậu nhận nghe nhanh như vậy, chứng tỏ là cậu chưa ngủ.”
“Ừ~” Cậu biết thì cứ tự biết, có nhất thiết phải nói ra thế không?
“Đang làm gì vậy.”
“Nói chuyện với cậu chứ còn gì nữa.”
“Tôi nhớ cậu.” Ngắn gọn quá đỗi, không hề mang sự diễn cảm của âm điệu, nói xong còn khiến người hoài nghi liệu có phải lỗ tai mình nghe lầm rồi.
Shinichi ngây ra tại chỗ, cơ hồ là đột ngột phản ứng lại phun ra một câu, “Tôi thì chả nhớ cậu…” Vừa dứt lời, cậu bỗng nhiên rất muốn tự túm tóc mình giựt trụi lủi hết đi cho rồi. Có người giữa đêm gọi một cuộc đường dài đến nói rằng nhớ cậu, ấy thế mà cậu lại đầu ngu não ngu trả lại cho một câu như thế, thật đúng là thông minh chết đi được…
Bên đầu kia điện thoại là một chặp im lìm, Shinichi tự dưng run như cầy sấy.
Đừng nói cái tên Saionji đó buồn rồi nhé?
Sao lại không nói gì thế này?
“Nếu cậu giận…” Nói mau đi! Suốt nửa ngày không thèm nói câu nào định làm tôi day dứt đấy chắc?
“Tôi không ngủ được.” Qua thật lâu sau, Akinobu mới thốt ra một câu đấy.
“… Tôi cũng không ngủ được…”
Sau đó, lại là im lìm dài dài dài… Tiếng hít thở sẽ sàng đều đặn va đụng trong tai nghe, rõ ràng là không hề nói chuyện, thế mà Shinichi lại không thể nói ra lời chấm dứt.
Bước chân y tá đi kiểm tra phòng bệnh lộp cộp trên dãy hành lang lặng vắng, Shinichi hiểu giờ đã hai giờ khuya khoắt, nghe nhịp hô hấp nhè nhẹ của đối phương, cậu phỏng đoán Akinobu liệu có phải đã ngủ mất rồi.
“Akinobu…” Shinichi khe khẽ gọi.
“Hm?” Tiếng ngâm thật từ từ thế nhưng lại mê người không hiểu nổi, trong phút chốc, Shinichi cảm giác tiếng giọng của cậu khản đặc đi, thở cạn kiệt luồng không khí trong buồng phổi ra rồi, một tia đau lòng từ sâu tâm khảm lại trỗi dậy.
“Thực sự cậu đẹp lắm.” Cất ra một câu này, Shinichi tự cảm thấy cậu thật quái gở, song đồng thời đại não cậu lại đang rõ ràng hơn bao giờ hết.
“Trên đời có rất nhiều người đẹp.”
“Cậu cũng cực kỳ cố chấp, hễ muốn làm chuyện gì là y như rằng phải làm cho bằng được.”
“Kenwa bảo đó vừa là ưu điểm, vừa là khuyết điểm —— tự bức mình đến tuyệt cảnh.”
Shinichi nhíu mày, hốc mắt bắt đầu nóng ran, “Cậu chính là như vậy, ngoại trừ việc ăn nói chẳng biết hài hước chẳng thân thiện lúc nào cũng nghiêm túc đến khó đăm đăm ép buộc không thèm đếm xỉa để ý nguyện của người khác, còn lại có thể nói rằng hoàn hảo.”
“Nghe có vẻ khuyết điểm thật là nhiều, có điều rất khó để sửa chữa.”
“Ý tôi là… Ý tôi là những thứ hoàn hảo, thường là sẽ rất dễ vỡ.”
“Tôi không hoàn hảo.” Hơi thở của Akinobu trở nên kéo dài hơn.
Shinichi không nói thêm gì, chỉ vẻn vẹn một câu “Ngủ ngon” đoạn cúp điện thoại.
Chỉ là cậu không biết, Akinobu ở đầu dây bên kia đã chợt nhiên nở nụ cười, tựa như một đóa anh túc nở rộ, xé rách cả thinh không.
“Nếu không yêu tôi, thì lẽ gì lại phải trăn trở tôi có bị vỡ?”
Takaomi cầm báo sáng đi vào phòng bệnh thăm Akinobu.
Nó ngó chằm chằm người con trai đang lật xem trang báo các sự kiện thế giới lẫn tài chính, chung quy thấy không tài nào nắm bắt được. Đôi khi nó cảm thấy đối phương hết sức quan tâm đến mình, song vẫn lại cứ luôn luôn duy trì một khoảng cách.
Khoảng cách ngăn trở này, tựa hồ vô pháp vượt được qua.
Từ ngoài cửa cồm cộp tiếng guốc nện trên sàn nhà, tần suất nhịp nhàng, rất gợi đến cảm giác của người mẫu sàn T[1].
Takaomi ngỡ ngàng, dán mắt nhìn cô gái mảnh khảnh đẩy cửa đi vào, trộn hòa cả nét thanh nhã của Audrey Hepburn[2] lẫn vẻ gợi tình của Elizabeth Taylor[3], trực giác nó mách bảo, người phụ nữ này không đơn giản chỉ là một người mẫu.
“Tối qua em biết tin nên vội vã từ Milan sang đây này.” Cô gái ngồi xuống bên giường, bàn tay thuôn thuôn trắng mịn cầm lấy tờ báo từ tay Akinobu, xem ra bọn họ tương đối thân mật lắm.
“Amanda.” Akinobu nhìn về phía cô, “Anh không sao cả.”
Amanda cúi xuống thoáng lướt qua Takaomi, mỉm cười, “Ngại quá, chị tới vội quá, quên béng cả ăn sáng, có thể phiền em lấy giúp cho chị một đĩa salad đến được không?”
Takaomi gật gật, nó hiểu cô gái tên Amanda này e rằng có chuyện cần trao đổi với Akinobu, thế là bèn đứng dậy đi khỏi đó.
Amanda nhìn theo Takaomi đóng cửa lại, “Sao hở, chán em rồi à, nên kiếm luôn tình mới?”
“Nó là một món quà bắt buộc phải nhận.”
Amanda rõ cô tốt nhất không nên gặng hỏi nhiều thêm nữa, “Bao giờ anh định về New York hửm?”
“Tuần sau.”
“Về tham gia cái hội thảo liên minh vận tải New York gì gì đó à?”
“Ừ. Hôm đấy có phải đi diễn không.”
Amanda cười cười, “Em tưởng anh muốn dẫn thằng bé đó đi cơ chứ.”
“Không cần phải suy đoán mấy giả thiết vô căn cứ.” Akinobu thản nhiên bảo.
Sau hai hôm tĩnh dưỡng, rốt cuộc Shinichi cũng được xuất viện.
Đến khi cậu về nhà, bất ngờ phát giác toàn bộ đồ đạc đã bị bê đi sạch sành sanh luôn rồi, Shinichi u mê nhìn lòng vòng tường nhà bốn phía, thế rồi cuống cuồng vọt xuống phòng quản lý chung cư dưới tầng một.
Viên quản lý bày ra biểu tình “chúc mừng” mà nói với Shinichi, “Cậu Kobayakawa, cô Woolf vẫn chưa nói với cậu ư? Cô ấy chuyển hết đồ đạc cậu đến chỗ cô ấy rồi, cô ấy còn kêu cậu không nằm giường cũ thì sẽ không ngủ được!”
“Cái gì —— Cô ấy bảo chuyển là ông để nguyên cho cô ấy chuyển?”
“Chẳng lẽ không? Ai cũng đều biết cô Woolf là bạn gái của cậu mà? Tôi cũng đã xem trận bắn của…”
Shinichi thở dài sườn sượt, bèn gọi điện cho Eva, cô nàng lại dửng dưng như chẳng có gì to tát.
“Anh không ở với em thì định ở đâu? Có ai quen thuộc với anh hơn em không? Cạnh em còn có vệ sĩ, anh dọn đến chỗ em còn có người có thể bảo vệ anh mà!”
“Này, chả phải em nói hai đứa cứ dính với nhau suốt hại em mất hết cơ hội quen biết với đàn ông đấy à?”
“Sự thật thì ngược lại á. Bố anh lúc biết anh đến ở với em, bác ấy vui quá trời luôn.”
“Trời ạ ——” Shinichi vò bù đầu, “Hiểu lầm lớn rồi ——”
“Em còn không sợ hiểu lầm thì anh càu nhàu nỗi gì?” Eva chợt khựng lại, “Shinichi… Ares đã giết ba em rồi, ông ấy là người thân duy nhất của em. Em không có biện pháp tha thứ nếu như sẽ lại có chuyện giống vậy xảy ra với anh nữa. Anh là bạn em, là anh trai em… Là người đáng tin nhất còn sót lại của em…”
Cậu thế là chỉ có thể nói ừ, những lời sau không cách nào thốt ra nổi.
Chiều hôm đấy, cậu cứ như thằng con trai bị mẹ yêu cầu phải về nhà sớm, cúi gằm đầu đi vào căn biệt thự đồ sộ của Eva. Khi cậu kể chuyện cho Shuusuke, cậu thực rõ ràng có thể cảm giác bố cậu đang hiểu lầm một cục tổ chảng.
“Haizzz, Eva cũng là con bé tốt, trên đời này chẳng còn cô gái tốt nào chăm lo cho con như con bé được nữa đâu.”
“Vâng, cô ấy là cô gái tốt.” Trừ mấy lúc điên lên thì độ đáng sợ rất chi là…
“Con nên nắm chắc cơ hội đi. Bố biết con thấy con mới 21 tuổi thì hẵng còn rất trẻ, có thể gặp gỡ nhiều cô gái khác…”
“Bố~~~ Con với Eva không phải như bố nghĩ đâu. Chúng con là bạn…”
“Cậu chàng xấu hổ đấy à? Hai đứa quen nhau gần năm năm rồi, nếu là bạn thì sao bố chưa thấy cậu còn đứa bạn nào tốt thế nữa?”
Shinichi chỉ có thể ngẩng mặt lên trời khóc thét, bà sư tử Hà Đông Eva kia đâu có phải tách trà của cậu đâu…[4]
Ngay phút giây nọ, cậu hoảng hốt, trước mắt vô thức hiện ra khuôn mặt cúi xuống của Akinobu, hờ hững nhưng thật ra lại rất đỗi dịu dàng.
Là một ly rượu đã biết bao năm ngâm ủ, nhấp một ngụm sẽ say.
Cho nên, chính mình không có dám đi thử nhấm.
Vài bữa sau, Shinichi ngồi trong phòng khách nhà Eva uống trà sữa ăn bánh mỳ mới nướng, thuận tay lật lật báo sáng. Quả nhiên, hiểu lầm quan hệ giữa Eva và cậu không chỉ có bố mà nguyên cả giới truyền thông luôn mà. Eva không chỉ là một vận động viên bắn súng mà còn là một nữ đại gia, tin tức việc Shinichi dọn đến căn biệt thự đắt tiền của Eva thế mà leo hẳn lên mục giải trí, điều này khiến cậu lấy làm khó hiểu, mình thành minh tinh tự hồi nào mà mình không biết vậy ta.
Vừa lật sang trang mới, Shinichi liền phun phụt ra một ngụm trà sữa.
Ngay tin đầu tiên là về chủ tịch tập đoàn tài chính Saionji trở về New York thành công ổn định giá cổ phiếu.
Hiếm hoi thật, cậu có thể cùng xuất hiện trên cùng một tờ báo với Saionji cơ đấy, hiềm nỗi nhác nhớ tới ánh mắt cái tên kia, Shinichi tự dưng cảm thấy thấp thỏm, bất giác toàn thân rùng mình.
. / .
2. Audrey Hepburn (1929-1993) là một diễn viên điện ảnh huyền thoại của những thập niên 1950, 1960. Qua các cuộc bầu chọn, bà thường được xem là một trong những phụ nữ đẹp nhất thế kỷ 20. Audrey Hepburn cũng là một biểu tượng của thời trang và còn được biết tới với vai trò một người hoạt động nhân đạo, Đại sứ thiện chí của UNICEF.
3. Elizabeth Rosemond Taylor (27/02/1932 – 23/03/2011), cũng có biệt danh Liz Taylor, là một nữ diễn viên người Mỹ sinh tại Anh.
4. Câu “bà sư tử Hà Đông Eva kia đâu có phải tách trà của cậu đâu…” có nguồn từ câu thành ngữ của người Anh: You are not my cup of tea – Anh (Cô) không phải là tách trà của tôi. Người Anh từ thời nữ hoàng Victoria bắt đầu thịnh hành ẩm trà, do đó có thể câu thành ngữ này được hình thành từ thời đó. Câu này được hiểu là, xin lỗi anh (cô) không phải gu của tôi, anh (cô) không phải tuýp người tôi thích.