Người phía sau im lìm không đáp trả, thành thử Shinichi lại càng thêm căm tức.
Là cậu nói lúc đánh nhau bao giờ tôi cũng như thằng trẻ con, giờ thì để tôi cho cậu thấy tôi dốt hay là không nhá.
Shinichi ngả lưng ra sau, gần như có một ảo ảnh rằng cậu muốn tiến sát vào ***g ngực phía sau cậu, song ngay tại lúc đó, cánh tay Shinichi cũng đồng thời vòng ra, ngón tay bóp lấy bả vai đằng sau một cách chuẩn xác.
Quả nhiên nghe được tiếng ậm từ cổ họng đối phương, Shinichi có điểm đắc ý, thầm nghĩ: Cậu lại chả buông tay đi nhỉ?
Thế mà bụng lại càng thêm bị ôm chặt, Shinichi cúi đầu thoáng nhìn qua những ngón tay không nhúc nhích tẹo nào vẫn đan cài cùng một chỗ, cơn khó chịu trong lòng lại càng tăng, ngón cái càng cố sức ấn xuống vai Akinobu, rốt cuộc cũng thấy được ngón tay Akinobu hơi run lên như nguyện, đáng tiếc vẫn chưa chịu buông bỏ.
Lửa Shinichi bốc lên phừng phừng, quay phắt ngay đầu lại, “Cậu phải như nào mới chịu buông chứ?”
“Vì sao cậu lại cứ luôn muốn tôi buông.” Góc độ khiến cho Shinichi không cách nào nhìn trọn vẹn được biểu tình của y, thế nhưng đuôi lông mày ấy, một chút khóe mắt ấy, lại làm cậu thấy bồi hồi quá.
“Là chuyện tôi dọn đến ở chung với Eva à?” Lời vừa dứt miệng, Shinichi hối hận cực kỳ, tự dưng lại thấm thía cái cảm giác “chưa đánh đã khai” thế không biết.
“Không. Tính cậu và Eva quá giống nhau.”
“Quá giống nhau?”
“Luôn muốn bảo vệ người quan trọng của mình mà không muốn được người khác bảo vệ. Các cậu coi nhau là một bản sao khác của mình, là bạn bè, nhưng không thể làm tình nhân.”
Shinichi sửng sốt. Cậu thường xuyên nhận thấy Akinobu rất thấu hiểu cậu, biết làm thế nào để cậu mềm lòng, làm thế nào để cậu đau lòng, trong khi đổi lại gần như cậu lại chẳng biết gì hết.
Cậu rũ mắt, chùng giọng hỏi, “Nếu tôi và Eva giống nhau như vậy… Thì sao lại không chọn cô ấy?”
“Cô ấy vĩnh viễn không thể trở thành Kobayakawa Shinichi.” Đáp lại là một chất giọng từ tốn không nhanh cũng chẳng chậm.
Cảm giác trên lưng, đầu người kia tựa vào.
Shinichi không biết phải làm sao để quay đầu lại, cậu cũng không trông thấy vẻ mặt y, nhưng chớp trong khoảnh khắc mọi tế bào xúc giác đều trở nên vô cùng nhạy cảm, cậu tường tận mỗi một nhịp thở của y, cùng với…
“Ê! Cậu làm cái gì đấy!” Shinichi hít ngược một hơi, tên khốn thế mà dám giữ nguyên cái tư thế này táy máy kéo khóa quần bò của cậu.
“Cậu có thể kêu to hơn nữa, tiếp viên hàng không nhất định rất muốn mở mang tầm nhìn xem thử XX của quán quân thế giới là có hình dạng như nào đấy.”
“Bỏ tôi xuống đi!” Shinichi đè thấp tiếng bảo, nhưng ngón tay đối phương đã theo khóa quần chen vào rồi, qua một lớp quần nữa, đầu ngón tay khẽ vuốt cái chỗ khiến người ta xấu hổ cùng cực kia.
“Giằng co với tôi, thà rằng cậu tắt cái bóng đèn trên đầu cậu đi thì hơn.”
“Gì hả?” Mặt Shinichi nhăn nhúm như quả táo Tàu, nếu không phải nơi đó đang bị nắm, cậu thật muốn nhảy vùng lên thụi cho cái thằng đằng sau một cú.
“Tắt đèn đi, tiếp viên hàng không sẽ không đến.” Âm điệu Akinobu nhẹ nhàng khiến cho thần kinh Shinichi nhão nhoẹt ra.
Tiếp viên hàng không mà không đến thì mình chạy đằng trời rồi còn gì?
Tiếp viên hàng không mà đến thì mình muối mặt luôn!
Đương lúc đầu óc xoắn xuýt, đầu ngón tay đối phương đã men theo phần cuống trượt thẳng lên phía trước, vuốt ve đầu đỉnh, tay kia thì vén áo phông cậu lên, phiến lưỡi chạm lên da thịt nơi cạnh sườn, mút mạnh, máu cuồn cuộn lao qua tựa hồ muốn xuyên thủng da thịt để tiến tràn vào khoang miệng người kia.
Shinichi sợ tới nỗi thúc khuỷu tay về phía sau, mỗi tội lại đập phải lưng ghế, căn bản không có trúng mục tiêu chính giữa.
Mà ngón tay Akinobu lại cứ như trừng phạt, chà xát túi cầu dưới đáy cùng, Shinichi toan bặm chặt khớp hàm vùi tiếng rên rỉ ở lại yết hầu gắt gao, đáng tiếc lại chính thứ âm thanh như vậy gần như là đã khiêu khích toàn bộ bầu không khí.
Có vật cứng gì đó nóng rực đặt ngay ở xương cụt của cậu, trong phút chốc cậu ngộ ra, chỉ sợ bản thân tai vạ đến nơi rồi.
Cậu không thể không nhoài về phía trước, muốn tránh khỏi dục vọng đã “ngóc ngóc” kia của Akinobu, buồn nỗi cái sự cọ xát ấy lại khiến người đằng sau phát ra một câu nói đẫm rượt khàn khàn mà trầm thấp, “Đừng lộn xộn.”
Nhốt hô hấp ở lại ***g ngực, Shinichi co cụm người lại, cánh tay víu chặt chẽ trên lưng ghế.
Sự mơn trớn của Akinobu vẻ chừng cũng bởi dục vọng của chính y mà thêm mùi nôn nóng, kiên nhẫn vừa rồi đã biến mất, thay vào đó là xoa nắn với tần suất thật nhanh.
Lực độ từ y khiến Shinichi bị đau rần, song đồng thời khoái cảm cũng cứ thế mà cuốn vòn vọt, ngón tay chủ động vươn ra chật vật tìm đến công tắc, một tia ánh sáng sau cuối của khoang máy bay nháy mắt cũng tiêu tan.
Vậy lại dội đến như một đòn tấn công bạo liệt, Shinichi phun trào. Cậu mở to hai mắt, thở hổn hển nhìn cả khoang nhuộm đen đậm đặc.
Tiếng dây thắt lưng rút ra thức tỉnh cậu hoàn toàn.
“Cậu muốn làm gì?” Giọng Shinichi run lên, giật mình muốn xoay người xuống lại bị đối phương ghìm chặt lại, vật nóng rực đang kề sát ngay giữa hai đùi, thậm chí càng lúc càng có chiều hướng lớn thêm.
“Không nên cử động.” Giọng Akinobu càng lúc càng trầm.
“Tôi sẽ không cho cậu vào lần thứ hai nữa đâu!” Shinichi chuẩn bị quay người đấm cho đối phương một quả, thế nhưng thắt lưng lại bị bàn tay Akinobu cố định lại.
“Tôi biết ngày mai cậu có trận đấu, do đó đừng nên cử động.” Một giây ấy, Akinobu đột ngột vây lấy đỉnh chóp đằng trước của Shinichi, cái đó của y chà xát qua động sau của cậu, dọa cho Shinichi sợ hết hồn, há hốc không dám phát ra âm thanh.
Bàn tay Akinobu len vào giữa hai gò mông Shinichi, ve vuốt, mở giãn, mà cái nóng bỏng đó của y cũng song song chen vào.
Nếu không cử động thì chết chắc à!
Shinichi bám lấy ghế trước, định bụng kéo cả người qua.
“Nếu cậu còn cử động nữa, tôi sẽ vào thật ngay tức thì.” Giọng nói Akinobu truyền đến, Shinichi liền cứng đờ im phăng phắc tại chỗ.
Đối phương cứ như vậy mà nâng mông cậu lên, cái đó thô to mạnh mẽ ma sát tại rãnh hở giữa hai gò thịt mềm, bên tai Shinichi chính là tiếng hít thở ẩn nhẫn nóng hầm hập của đối phương.
Cậu bặm miệng, nương theo động tác lên xuống của Akinobu mà dè dặt trao đổi oxy trong buồng phổi, đến khi động tác đối phương thình lình tăng tốc, da thịt nơi khe mông cũng bắt đầu nóng bừng, một luồng nhiệt tuôn ra bỏng rẫy, tay Shinichi găm chặt vào tấm đệm, thậm chí có thể cảm thụ được dòng nóng ấy đang chảy dọc xuống khe hở, trườn đến cái chỗ ẩn mật bậc nhất kia.
Hô hấp của Akinobu từ dồn dập cũng dần dần bình lặng trở lại.
Y rút gì đó từ trong túi bộ đồ Tây, Shinichi ngậm chặt mồm không ho he nửa lời, cảm nhận y đang lau thứ chất lỏng dính dớp lại giữa khe rãnh, dịu dàng tới độ hoàn toàn là một người khác hẳn với cái người ép buộc mới nãy thôi.
“Mắc gì phải làm vậy.” Thời điểm Akinobu đang kéo khóa lại giúp cậu, Shinichi chùng giọng hỏi.
“Trừ lần đó ra, tôi đâu còn cơ hội nào được chạm vào cậu.”
Shinichi không đáp trả, trở mình về lại chỗ ngồi cũ, quay mặt đi, “Tôi chưa cho phép cậu chạm vào tôi cơ mà.”
“Cho nên tôi chỉ có thể tranh thủ.”
Shinichi lại quay ngoắt đầu lại, “Kể cả khi cậu… nắm chắc được mọi cơ hội có thể chạm vào tôi, không đồng nghĩa rằng tôi cũng muốn chạm vào cậu.”
Đường nhìn của cậu liền chạm phải đôi mắt Akinobu, đó là hình ảnh bừng lên rực sáng nhất trong dày đặc đen tối này.
“Tôi muốn yêu cậu. Nhưng lại không thể yêu cậu ở nơi mà ai cũng có thể nhìn đến, cho nên tôi chỉ có thể làm như vậy.” Câu trả lời của y vừa nhẹ lại vừa chậm làm sao.
Shinichi ghét cái ngữ điệu này nhất.
Cái ngữ điệu kiểu này, chuyên trị khiến cho cậu trong thời điểm hẳn phải ghét Akinobu cực kỳ thì lại chẳng còn ghét được tí tẹo nào nữa.
Tiếp theo sau đó, chỉ toàn là yên lặng.
Thỉnh thoảng có vài cô tiếp viên hàng không rẽ ngang qua.
Đã qua hơn nửa đêm rồi, Shinichi ngoảnh một bên mặt lại, có lẽ bởi giác mạc đã quen dần với bóng tối mà cậu có thể ngắm nhìn được rõ ràng dáng mặt vòng khuôn của Akinobu.
Bình thường trông toàn là sắc sảo với lạnh lùng thế mà cũng có lúc đẹp dịu dàng nhỉ.
Lác đác vài sợi tóc rủ xuống mắt, lòa xòa mà lại làm cho người ta…
Tay Shinichi đưa ra định gạt đi những sợi tóc ấy, thế rồi khựng ngừng giữa không trung, thay vào đó lại chỉ là một câu, “Cái đồ hâm…”
Bất chợt, ngón út tay phải lại bị đối phương khẽ cầm, Shinichi vừa định rụt tay lại, cả bàn tay Akinobu đã phủ lên, những ngón tay thuôn mảnh đan vào giữa những kẽ ngón tay cậu.
Shinichi thở dài thật dài… Thôi kệ đi vậy…
Khi máy bay đáp xuống Bắc Kinh thì đã là tầm gần trưa rồi.
Ánh nắng xuyên thấu vào khoang váng chút chói lóa, Shinichi dợm đứng dậy nhìn thoáng qua Akinobu vẫn ngồi yên chỗ cũ, thế rồi xách hành lý rời đi. Cậu biết, y vẫn đang dõi mắt theo cậu.
Như thể một khắc ấy, chính là cùng tận của thế giới.
Xuống máy bay, đến khách sạn mà ban tổ chức đã bố trí sẵn, Shinichi còn chưa kịp tắm rửa thì điện thoại đã kêu.
Câu hỏi nã vào tai nghe không khác gì liên hoàn đại bác khiến cậu có chút buồn cười. Tự khi nào phóng viên báo đài Mỹ đã còn siêu phàm hơn cả thám tử tư, Kobayakawa Shinichi cậu sau khi đặt chân xuống Bắc Kinh xong còn chưa biết phải đến khách sạn nào cả mà các phóng viên đã biết hết luôn rồi.
“Xin hỏi anh có ý kiến gì với chuyện cô Eva có mối tình mới? Có phải anh đã không nghĩ tới chuyện cô ấy sẽ thay lòng đổi dạ hay không? Nếu anh biết cô ấy còn một người bạn trai nữa thì tại sao vẫn còn rộng lượng dọn đến ở chung với cô ấy? Là bởi tình cũ khó quên hay là bởi cô ấy là nữ đại gia vận tải nổi tiếng?”
Shinichi trợn mắt nhìn, Eva? Thay lòng đổi dạ?
Tui còn chưa biết nàng ta tăm tia ai nữa là chuyện thay lòng đổi dạ?
Có mối tình mới?
Tui cũng còn chưa nghe thấy nàng ta có “tình cũ” thì móc đâu ra “tình mới” đây?
Rộng lượng?
Nàng ta là bạn tui đương nhiên tui phải rộng lượng.
Shinichi quả thực là một người tốt tính, nhưng cậu cũng minh bạch được một đạo lý như này: Không cần thiết phải lãng phí thời gian với kẻ không quen biết. Thế là cậu trực tiếp xách valy còn chưa dọn dẹp gọn ra đại sảnh đổi sang phòng khác, chưa hết còn bồi thêm câu dặn dò đừng để cho người lạ làm phiền cậu.
Tất nhiên, cậu vẫn không nhịn được mà gọi một cuốc sang cho Eva.
Giải thích cả nửa ngày thì, chung quy hôm qua tiểu thư Eva đã mời một anh chàng fan hâm mộ vô nhà, dưới tình huống em nhìn anh anh nhìn em đều thật là ưng ý nhau mà “lãng mạn” suốt một hồi, đằng nào bản thân Eva cũng rất bằng lòng quen với anh chàng nọ.
“Anh ấy tên là Peter Grousset, một nhân viên kế toán cũng có chun chút danh tiếng thôi.” Eva bình tĩnh trả lời, nhưng Shinichi thừa hiểu, mặt cô chỉ sợ đã đỏ tưng bừng luôn rồi.
“Ừm… Nếu em muốn thường xuyên dẫn chàng ta về nhà thì anh còn chẳng phải là…”
“Muốn cũng đừng hòng muốn!” Eva la lên, “Trừ phi anh có bạn gái, bằng không đừng có mơ dọn được khỏi chỗ em ra ngoài. Em cũng không mong anh mà bị xảy ra chuyện gì thì em là người cuối cùng được biết đâu.”
Shinichi đành chịu mà phì cười.
“Shinichi…”
“Ơi?”
“Em cảm thấy rất muốn được yêu.”
“Thì đúng rồi, con gái bao giờ chả mơ mộng thế chứ.”
“Ý em là, nếu có cơ hội… Anh cũng nên yêu một người đi.”
Shinichi hơi sựng, mất tự nhiên đưa mắt hướng ra bóng nắng lả lơi bên ngoài song cửa sổ, “Anh biết mà.”